Chương 58 Săn bắn với cung tên
Cậu lại mơ thấy mình quay về quan tài trong ngôi mộ lớn thời Đường ở Bạch Lộc NguyênKhi tỉnh dậy, Tần Bắc Dương thấy đã là đêm khuya của ba hôm sau. Thân thể không thuộc về mình, linh hồn thoát ra bồng bềnh. Cậu vừa chống Đường đao, vừa chống tay lên lưng Cửu Sắc mới bước xuống đất được. Hình như không ổn rồi. Cửu Sắc cắn ống quần cậu, ý bảo ra ngoài nhìn xem sao. Tần Bắc Dương cầm cung tên thợ thủ công già đưa cho mình, lao ra khỏi căn nhà gỗ. Trong thôn ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc. Năm nay, nước Nga có mùa đông lạnh nhất, tuyết bay lất phất đầy trời. Những người đàn ông nằm sấp trên vũng máu, đều đã chết, có vết đao chém. Cậu nghĩ đến một người. Tần Bắc Dương nắm Cửu Sắc chạy ra khu mộ ngoài thôn. Không ngoài dự tính, mộ của trưởng thôn bị đào lên, nắp quan tài bật mở, bên trong trống không, bia mộ của ông cũng bị đập thành hai mảnh. Ai hận trưởng thôn thấu xương, đến mức phải mở quan tài, quật xác, hận thù sâu đậm? Từ sau lưng, trong thôn, tiếng ồn ào vang lên. Căn nhà gỗ lớn nhất sáng trưng, có tiếng đàn accordion hân hoan vang lên. Dưới ánh trăng, Tần Bắc Dương dần dần hồi phục, sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ lê từng bước về phía căn nhà gỗ. Cậu áp mắt vào cửa sổ, nhìn thấy một cảnh tượng sống động: mười mấy người phụ nữ khỏa thân, cơ thể nuột nà quay cuồng trong điệu vũ, đắm chìm trong rượu vodka, kvass, rượu vang và thịt. Góc nhà có mười mấy người đàn ông đang quỳ, người đánh đàn accordion, người hát những khúc dân ca xưa cũ. Giữa căn phòng có một người đàn ông đang cưỡng hiếp một người đàn bà. Không, người đàn bà kia rất hưởng thụ, thỉnh thoảng còn thốt lên những âm thanh sung sướng. Tần Bắc Dương thậm chí còn nhận ra chồng cô ta đang thờ ơ thưởng thức cảnh tượng này. Người đang hưởng thụ cơ thể người phụ nữ này là một người đàn ông râu quai nón, phía dưới tụt quần hở mông trần, ở trên còn mặc áo đen. Là trưởng thôn! Tần Bắc Dương thót tim. Chẳng nhẽ trưởng thôn tự bò ra khỏi quan tài của mình? Những xác chết ngoài kia có khi nào là do trưởng thôn giết? Cậu còn thấy thợ thủ công Alexander – người duy nhất còn tỉnh táo – đã bị dân trong thôn trói lại, đầu chảy máu, hấp hối trong góc nhà. Những tiếng hoan hô vang lên trong căn nhà, nghe giống từ “thánh nhân”. Vào thời điểm đó, tu sĩ Rasputin được tôn vinh như thánh ở trong nước. Kỹ năng giỏi nhất của hắn ta không chỉ là thông dâm với đàn bà, mà còn có thể khiến mọi người tôn thờ mình, nghe lời mình. Rasputin bóp chết trưởng thôn, thật ra là chiếm xác của trưởng thôn, từ một xác chết thối rữa thành một xác chết mới nguyên. Kẻ dâm loạn trong nhà gỗ không phải là trưởng thôn thật, mà chính là Rasputin sống lại. Đệ tử cuối cùng của Tần Hải Quan – Nam tước Wolfe – có nói rằng Rasputin là yêu quái bất tử, dù thân thể hóa tro tàn, ác linh vẫn thống trị đất nước Nga. Thú trấn mộ Cửu Sắc sớm đã phát hiện ra những biến cố này, nhưng nó phải bảo vệ Tần Bắc Dương đang ngủ say nên chỉ trốn trong nhà gỗ, không ra ngoài, tránh việc chủ nhân gặp họa sát thân. Sừng hươu sắc nhọn của Cửu Sắc dài ra, mọc thêm vảy đồng xanh. Tần Bắc Dương rút Đường đao, đập vỡ cửa sổ nhảy vào định tiêu diệt tên quái vật này. Trưởng thôn, không, là Rasputin chỉ vào Tần Bắc Dương, ra lệnh cho người dân, “Giết hắn!” Tất cả mọi người bất kể nam nữ đều cầm vũ khí lao vào tấn công Tần Bắc Dương. Điều đáng sợ nhất là những người đàn bà khỏa thân… Tần Bắc Dương không dám nhìn thẳng vào họ. Cậu đành phải lùi ra bãi đất lạnh lẽo, không muốn làm tổn thương những người dân vô tội. Bọn họ chỉ bị Rasputin làm cho u mê mà thôi. Rasputin chiếm đoạt xác trưởng thôn nghênh ngang bước đến trước mặt Tần Bắc Dương, rít gào, “Ngươi giết ta! Ngươi đốt cháy ta! Ngươi hủy diệt ta!” “Vì nước Nga, vì nhân loại, ta sẽ còn giết ngươi, ta còn thiêu ngươi, ta còn hủy diệt ngươi!” Tần Bắc Dương trả lời không hề sợ hãi, cũng giơ ngón giữa với tên thầy tu, thể hiện sự miệt thị và khinh thường mạnh mẽ. Đúng lúc Cửu Sắc định phun cầu lửa lưu ly thì các dân làng xúm lại bên người Rasputin. Cầu lửa thiêu được yêu quái thì cũng thiêu được dân chúng. Ác linh đáng chết, dám lấy kẻ khác làm khiên thịt cho mình. Tần Bắc Dương ngăn cản Cửu Sắc lại. Rasputin cười phá lên, ý đồ đã đạt được. Trong không trung, từ rừng rậm bốn phía, vô số ánh mắt sáng xanh lóe lên. Đó là bầy sói bị hắn gọi đến. Một đoàn quạ đen bay vụt qua trên bầu trời đêm. Chúng cũng nghe lệnh đến đây, chuẩn bị ăn xác Tần Bắc Dương. “Giết tên Trung Quốc này” Rasputin ra lệnh. Mười mấy con sói đói nhảy vào trong làng, bầy quạ đen cũng lao như viên đạn. Hiện tại chỉ có hai lựa chọn: một là để Cửu Sắc thiêu đốt cả Rasputin và người dân, hai là ngoan ngoãn ngồi chờ chết. Cửu Sắc không có khả năng đối phó với đòn tấn công từ bốn phương tám hướng. Tần Bắc Dương còn lựa chọn thứ ba. Cậu giương món quà Alexander tặng mình – cung nỏ. Mũi tên thép nhắm thẳng vào thân thể trưởng thôn Rasputin. Dưới ánh trăng buồn thảm, ánh mắt Rasputin lóe lên sự hốt hoảng. Thả dây. Mũi tên thép bắn phá trong không khí, xẹt qua vô số gương mặt và chóp mũi dân thường, đâm chính xác vào mắt Rasputin. Cung tên có sức đẩy kinh người, mũi tên thép xuyên qua cái đầu của trưởng thôn, bay ra ngoài, cắm thẳng lên cánh cửa gỗ sau lưng. Người châu Âu nói cung tên là vũ khí đối phó tốt nhất với vampire hút máu, không hề kém tỏi và thánh giá. Máu người chết tuôn ra ở cả hai lỗ trước và sau. Dân làng thét lên chạy trốn. Rasputin chiếm xác trưởng thôn khoa chân múa tay một lúc rồi ngã sấp xuống tuyết. Tần Bắc Dương chạy tới, bắn tiếp mũi tên thứ hai, xuyên qua trái tim. Máu đen chảy sũng cả sân tuyết. Sói tru, quạ reo hò vang lên rần rần xung quanh, chim muông bay tứ tán. Cậu không chắc Rasputin đã hồn phi phách tán chưa? Không có khiên người, Cửu Sắc có thể dùng cầu lửa lưu ly. Tần Bắc Dương quỳ xuống xin lỗi trưởng thôn, để ngọn lửa thiêu cháy xác chết. Tuyết trắng tan ra, xác chết cũng tan thành nước. Dân làng quỳ xuống, những người đàn bà khỏa thân không sợ cái lạnh, không biết là tống biệt trưởng thôn hay tống biệt “thánh nhân” Rasputin? Cả xác lão trưởng thôn và linh hồn Rasputin đều hóa thành tro bụi. Tần Bắc Dương quét toàn bộ vào thùng sắt, chạy ra con sông ngoài làng, dùng Đường đao đập trên mặt băng một lỗ thủng, đổ hết tro cốt vào đó. Cát bụi về với cát bụi, đất về với đất. Dòng sông chảy xiết dưới mặt băng, đưa linh hồn Rasputin ra Bắc Băng Dương cách xa nghìn dặm, ở lại dưới núi băng, vĩnh viễn không trở lại. Dân làng tỉnh táo lại, đàn ông kinh ngạc và xấu hổ, phụ nữ khỏa thân gào thét chạy về phòng. Tần Bắc Dương cứu người thợ thủ công già Alexander, cởi trói cho ông như cứu cha mình. Dân làng làm theo phương pháp của Liên Xô, chọn chàng trai người Trung Quốc làm trưởng thôn, thậm chí còn viết báo cáo đề cử, ít nhất cũng xác nhận cậu là Đoàn viên Thanh niên Cộng sản ưu tú. Tần Bắc Dương từ chối ở căn nhà tốt nhất trong thôn – biệt thự của chủ nhà, mà thích ở nhà gỗ hơn. Buổi tối, cậu bị chuốc hai chén vodka, chóng mặt ở lại phòng thì phát hiện ra trên giường có một người phụ nữ. Cô ta bảo đến chăm sóc người bệnh, uốn éo đủ tư thế quyến rũ. Tần Bắc Dương hai mươi tuổi, khí huyết tràn trề, nhìn toàn mông với ngực cũng suýt chảy máu mũi nhưng vẫn quyết tâm nhắm mắt lại, mời cô gái ăn mặc tử tế rồi ra ngoài. Chỉ vài ngày sau, Tần Bắc Dương khỏi bệnh hẳn. Sáng sớm, cậu đeo cung tên, xách bẫy kẹp thú của Alexander vào rừng đi săn. Hoàng hôn đổ xuống, đột nhiên ngôi làng cháy hừng hực… Hai mắt thú trấn mộ tỏ vẻ hung ác. Tần Bắc Dương rút Đường đao và cung tên. Bờ sông, rất nhiều giá treo cổ được dựng lên, vô số nam nữ bị treo cổ đang lắc lư trong gió. “Không!” Tần Bắc Dương điên cuồng chạy đến, đỡ bàn chân một cô bé bị treo cổ. Tiếc rằng thân xác người này đã lạnh lẽo, mái tóc vàng dài óng ả dính đầy bụi tro, cổ bị bẻ gãy, đầu lưỡi chạm ngực. Nửa người dưới của cô ở trần, bắp đùi có nhiều vết máu, rõ ràng là bị hãm hiếp sau khi treo cổ. Cậu nhìn từng xác chết trên giá treo cổ, gọi tên từng người. Toàn bộ trăm mấy chục miệng ăn trong làng, dù già hay trẻ cũng bị treo cổ! Từ bà cụ 80 tuổi đến đứa bé 8 tuổi! Gia súc trong thôn cũng không được buông tha, chó săn bị đánh chết, giếng chất đầy xác trâu, dê, gà trống bị chặt đầu… “Ai làm?” Tần Bắc Dương nhặt súng săn, bắn lên trời vài phát. Bỗng nhiên Cửu Sắc lao đến trước giá treo cổ, nhảy ra trước một người đàn ông bị treo cổ. Tần Bắc Dương đỡ người này xuống, thấy vẫn còn hơi thở, lập tức hồi sức cấp cứu. Thì ra treo cổ không chặt, may mắn giữ được mạng. “Quân… Bạch… Vệ…” Người sống sót thều thào nói rằng một đám cướp quân Bạch vệ đã đến đây. Vì nông dân trung thành với Liên Xô, đám giặc Bạch vệ đã cướp giết hiếp rồi treo cổ tất cả mọi người. Tần Bắc Dương lại hỏi chúng đi đâu? Người đàn ông đã mất hết người thân không nói nổi, ngất đi. Sau pháp trường, Tần Bắc Dương tìm được thợ thủ công Alexander, ngực găm vài viên đạn, thân thể lạnh lẽo, tắt thở từ lâu, máu nhuộm đỏ quần áo. Cạnh ông có bộ cung tên mới làm, còn cả bẫy kẹp và ba xác quân Bạch vệ – một bị bẫy kẹp làm đứt chân, mất máu nhiều mà chết, hai kẻ còn lại bị cung tên xuyên qua yết hầu mà chết. Ông Alexander đã duy trì được tôn nghiêm của một người thợ thủ công, cũng như một người đàn ông. Nhưng những công cụ của ông không thể ngăn cản được đạn lạc thế kỷ 20. Hai mắt Tần Bắc Dương đỏ hoe. Cậu ngửa mặt lên trời thét dài, quyết tâm báo thù cho người thợ già và toàn bộ dân làng.