Chương 57 Hồi ức của người thợ thủ công
Ngày thứ hai, người ta cử hành tang lễ cho trưởng thôn ở khu mộ ngay cạnh làngKhông có màn rung chuông cầu phúc của thầy tế Chính thống giáo, cũng không có tượng thánh và thánh giá, mọi người thực hiện nghi thức mới của vô thần luận, chôn trưởng thôn xuống đất. Tần Bắc Dương đích thân làm một tấm bia mộ, khắc tên tiếng Nga và năm sinh năm mất của ông, thậm chí còn khắc một ngôi sao đỏ tượng trưng cho Xô Viết. Tối đó, toàn bộ dân làng đi ngủ sớm. Tần Bắc Dương cảm thấy mình đã bị bệnh rồi, đầu vừa đau vừa nóng rực, cậu nằm trên giường. Không biết là do đêm qua bị cảm lạnh do lăn lộn trong tuyết hay là tế bào ung thư trong phổi lại tái phát? Cửu Sắc canh ở chân giường chủ nhân, không rời nửa bước. Người thợ già Alexander mang một nồi súp Borsch nóng hổi đến, giống như người cha già chăm sóc con trai vậy. Tần Bắc Dương uống từng ngụm lớn, toát mồ hôi lưng, cậu nhớ lại người cha đã mất ở Paris, không nói nên lời. Cây cung thập tự mà người thợ già đeo sau lưng, trên thân cây cung thép có một kí hiệu kì quái, lúc này Tần Bắc Dương mới nhìn kĩ – đó là một con mắt ẩn trong kim tự tháp. “Kim tự tháp độc nhãn?” Người thợ già vô thức giơ tay ra che kí hiệu trên cây cung lại. Tần Bắc Dương trợn mắt lên, cậu bò dậy nói: “Cha già Alexander, ông là thành viên của Liên minh Thợ thủ công sao?” Alexander trầm ngâm một hồi lâu rồi hào phóng cầm cây cung thập tự lên, nhìn con thú trấn mộ Cửu Sắc, trả lời một câu không liên quan đến câu hỏi: “Georgy, con chó lớn này của cậu chính là thú trấn mộ của Trung Quốc trong truyền thuyết đó sao?” “Ông cũng biết thú trấn mộ?” “Ừ, người nào của Liên minh Thợ thủ công cũng biết – đây là kỹ kỹ thuật mà đại sư Tần đến từ Trung Quốc, vị đại tôn giả đời đầu của Liên minh Thợ thủ công không thể truyền lại ở châu Âu, chỉ có ở Trung Quốc mới có thể tìm thấy thú trấn mộ đích thực, cũng chỉ có kỹ kỹ thuật làm thú trấn mộ mới là kĩ kỹ thuật đỉnh cao trong tất cả các kĩ kỹ thuật thủ công trên toàn thế giới này” “Ông muốn nói là chỉ có thợ thủ công vĩ đại nhất mới có thể chế tạo ra được thú trấn mộ Trung Quốc sao?” “Vị đại tôn giả đời đầu chính là người thợ thủ công vĩ đại nhất thời Trung Cổ” Alexander nhìn chằm chằm vào mắt Tần Bắc Dương, “Còn người thợ thủ công vĩ đại nhất ngày nay thì không biết là ai?” Ông ấy đã thừa nhận mình là một thành viên của Liên minh Thợ thủ công rồi. Quả nhiên là cao thủ trong dân gian, vị đại sư thợ thủ công chân chính không ở trong thâm sơn cùng cốc mà lại trà trộn trong đám tiểu thương, sai dịch. “Georgy, sao cậu lại biết tới Liên minh Thợ thủ công?” “Tôi chính là thành viên của Liên minh Thợ thủ công” Mặc dù hội viên sơ cấp không có những tín vật như cung thập tự hoặc kim tự tháp độc nhãn, nhưng con thú trấn mộ ấu kỳ lân trước mắt có thể chứng minh cậu chính là truyền nhân của gia tộc thợ mộ họ Tần, cũng là người cùng họ với Tần Tấn – vị đại tôn giả đời đầu của Liên minh Thợ thủ công. “Con thú trấn mộ này do cậu chế tạo ra sao?” Người thợ già nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của Cửu Sắc, Tần Bắc Dương lắc đầu: “Không, nó là do tổ tiên tôi tạo ra, đã có một nghìn hai trăm năm lịch sử. Con thú trấn mộ mà tôi tham gia chế tạo vẫn còn đang ở trong lăng mộ của vị hoàng đế đứng thứ hai từ dưới lên của Trung Quốc” Alexander xoa đầu Tần Bắc Dương: “Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm nay, tôi gặp được thành viên của Liên minh Thợ thủ công” “Sao ông lại tới nơi này?” “Chuyện dài lắm! Họ của ta là Andreyev, là gia tộc thợ thủ công săn bắn lâu đời nhất của Nga, chuyên chế tạo các loại bẫy kẹp thú, thòng lọng, cạm bẫy, thậm chí cả máy vây bắt… Tổ tiên của ta đã từng chế tạo một cỗ máy vây bắt di động cho Đại đế Pyotr I, có thể bắt được mấy chục con gấu, hơn trăm con sói, vô số hươu và hồ ly trong một ngày” “Ông đã từng tham gia Đại hội Liên minh Thợ thủ công thế giới chưa?” “Ba mươi năm trước, tại Barcelona của Tây Ban Nha, trên đại thánh điện Địa Trung Hải của Liên minh Thợ thủ công, lúc đó ta mới ba mươi ba tuổi và đã trở thành một thành viên của Liên minh. Lúc đó Liên minh Thợ thủ công đã khởi động một công trình bí mật – mô phỏng thú trấn mộ” “Mô phỏng thú trấn mộ?” “Đúng, đây là kỹ kỹ thuật mà vị đại tôn giả đời đầu không truyền lại, là thứ máy móc thủ công phức tạp nhất trên đời. Nếu có thể tạo ra thú trấn mộ thì đó sẽ là thành tựu đỉnh cao của Liên minh Thợ thủ công, cũng là tâm nguyện chưa được thực hiện của các đời đại tôn giả” “Thứ cho tôi nói thẳng, thú trấn mộ chỉ có thể được chế tạo bởi gia tộc họ Tần chúng tôi” “Nhưng ở châu Âu không hề có gia tộc các cậu, mà còn có người đưa hài cốt thú trấn mộ đến. Nghe nói là vào năm 1860, liên quân Anh Pháp tấn công Bắc Kinh, khi lửa thiêu Viên Minh Viên, họ đã khai quật một ngôi mộ cổ của Trung Quốc, đào ra một con thú trấn mộ còn sống sờ sờ. Có ít nhất năm mươi binh lính đã bị con thú trấn mộ này giết chết, liên quân Anh Pháp phái đội pháo binh ra trận mới phá hủy được cỗ máy giết người đó” “Vậy là bộ hài cốt của con thú trấn mộ này đã được vận chuyển bí mật đến châu Âu? Giống như văn vật bị cướp bóc khỏi Viên Minh Viên vậy” “Năm 1890, Liên minh Thợ thủ công đã mua bộ hài cốt này, tập trung những người thợ giỏi nhất toàn châu Âu thời bấy giờ, hợp lòng hợp sức nghiên cứu cách để mô phỏng thú trấn mộ” “Xin hỏi là hài cốt thế nào vậy? Chủ mộ là ai?” “Là một con thú trấn mộ nửa người nửa thú, nghe nói là chủ mộ là một vị bá chủ Trung Quốc một nghìn năm trước” Tần Bắc Dương thầm tính toán trong lòng, một nghìn năm trước xấp xỉ là vào cuối thời Đường hoặc thời Ngũ Đại Thập Quốc. “Xin hãy tiếp tục nói” “Thú trấn mộ đối với Liên minh Thợ thủ công mà nói là một thách thức chưa từng có, các vị đại sư thợ thủ công vĩ đại từ đầu đến cuối không thể mô phỏng thành công, họ đã tạo ra mấy bán thành phẩm nhưng đều thất bại, thậm chí còn xảy ra sự cố nghiêm trọng, hy sinh tính mạng của mấy người” “Bởi vì thiếu linh hồn của chủ mộ! Cũng thiếu đi trái tim của thú trấn mộ” “Đúng lúc này có một vị thân vương của Nga qua đời, ông ấy cũng là người yêu thích kĩ kỹ thuật và lịch sử, đã bí mật tài trợ cho sự nghiệp của Liên minh. Ông ấy để lại di chúc không cần phải an táng theo nghi thức của Chính thống giáo, mà hy vọng xây một địa cung theo kiểu Trung Quốc, chế tạo một con thú trấn mộ cho mình cũng như cho Liên minh Thợ thủ công. Vậy là Liên minh đã xây một lăng mộ sâu trong khu rừng gần Saint Petersburg, đồng thời chế tạo thú trấn mộ. Ta cũng tham gia vào việc đó, bởi sở trường của ta là các công cụ bắt thú, vừa hay lại là vũ khí vốn có của con thú trấn mộ Trung Quốc đó” Tần Bắc Dương cảm thấy choáng váng đầu: “Mọi người không thể thành công được đâu” “Bọn ta cũng phát hiện ra tầm quan trọng của hòn đá đó – nó sẽ giảm tuổi thọ của người sống, mà loại đá đó lại được sản sinh ra ở ven bờ Bắc Băng Dương của Nga” Alexander bắt đầu trở nên buồn bã, “Ta có hai con, một trai một gái. Con gái ta tên là Katarina, nó đã lấy một Nam tước. Con trai ta tên là Volodya, từ nhỏ đã theo ta học kĩ kỹ thuật. Ta đưa Volodya theo bên cạnh để giúp ta chế tạo thú trấn mộ. Đó là năm 1910, vừa tròn mười năm trước, ta thấy thú trấn mộ đã hoàn thành quá nửa, đến cả viên đá chí mạng kia cũng đã lắp đặt xong” “Cùng năm đó, cha tôi và tôi cũng đang chế tạo thú trấn mộ trong địa cung hoàng lăng Trung Quốc” “Có người đã đánh lén vào công trường lăng mộ” Alexander nắm chặt cây cung thập tự nói, “Liên minh thích khách” “Sao bọn họ lại đến?” Người thợ già mắt đỏ hoe: “Cậu đã là thành viên của Liên minh Thợ thủ công thì hẳn cũng biết hơn sáu trăm năm nay, kẻ tử thù của chúng ta chính là Liên minh thích khách!” “Tôi biết” Nhưng Tần Bắc Dương tuyệt đối không thể để lộ ra nửa năm trước, trời xui đất khiến thế nào cậu lại trở thành lãnh đạo của Liên minh thích khách, là người thừa kế dao găm vàng của Assassins. Nếu không cây cung thập tự của Alexander sẽ lập tức bắn ra một mũi tên xuyên qua trái tim cậu. “Một khi Liên minh Thợ thủ công mô phỏng thành công thú trấn mộ, đó sẽ là tai họa ngập đầu với Liên minh thích khách. Ta nghe nói, Liên minh thích khách vẫn luôn thu thập thú trấn mộ, bọn họ đã phát triển ra một bộ kĩ xảo thần bí có thể mở rất nhiều ngôi mộ cổ, chế ngự những con thú trấn mộ đáng sợ. Để ngăn cản kế hoạch thú trấn mộ của Liên minh Thợ thủ công, Liên minh thích khách đã phái đến rất nhiều thích khách đứng đầu, chính mắt ta nhìn thấy mặt bọn chúng – có ba người châu Âu, một người da đen, một người Ả Rập, còn có cả hai người Trung Quốc” “Người Trung Quốc?” “Một già một trẻ, hình như là cha con, gã trẻ tuổi đó trên mặt phải có vết sẹo như con rết vậy” “Thích khách A Hải” Tần Bắc Dương phẫn nỗ nhảy bật dậy, hai mắt Cửu Sắc phát ra ánh sáng hung ác. “Cậu biết hắn ư?” “Vâng… Mười một năm trước, hai tên thích khách này đã giết hại cha mẹ nuôi của tôi. Alexander, xin hãy nói tiếp đi…” “Bảy tên thích khác tấn công vào lăng mộ, giết chết mười hai đại sư thợ thủ công tại chỗ. Cậu con trai duy nhất của ta, Volodya ta yêu nhất, nó đã bị tên thích khách Trung Quốc mặt có vết sẹo dùng dao cắt cổ! Lúc đó ta đã bị trọng thương rơi vào hôn mê” Nước mắt người thợ già rơi xuống như mưa, Tần Bắc Dương không biết nên an ủi ông thế nào – nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. “Ta sống sót được như một kỳ tích, nhưng con thú trấn mộ bán thành phẩm đã biến mất cùng với hài cốt mẫu ban đầu, tất cả cố gắng trước đây đã tan thành mây khói…” Alexander lau nước mắt, nắm chặt cây cung thập tự, “Con trai ta đã mất rồi, ta rất tuyệt vọng, kỹ kỹ thuật chế tạo công cụ bắt thú của họ nhà Andreyev đã định trước sẽ thất truyền. Người con gái đã lấy quý tộc đó lại không thể kế thừa kĩ kỹ thuật của ta” “Tất cả kĩ kỹ thuật sớm muộn gì cũng sẽ thất truyền thôi” Tần Bắc Dương không biết mình nói câu này rốt cuộc là đang an ủi người thợ già hay là một câu danh ngôn chí lý? “Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm còn mãi!” Alexander nói ra châm ngôn của Liên minh Thợ thủ công, “Từ đó trở đi, lòng ta nguội lạnh, ta rời bỏ con gái và con rể, đi xa khỏi Liên minh Thợ thủ công, xa khỏi Saint Petersburg và Moscow, coi bản thân mình như một tội phạm đi đày của Sa hoàng, một thân một mình đến vùng núi Ural hoang vu lạnh lẽo này, ta muốn quên đi quá khứ, mười năm đã trôi qua rồi…” “Alexander, tôi không nên khiến ông nhớ lại những chuyện này, rất xin lỗi” “Không sao, ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên” Người thợ già chăm chú nhìn vào đôi mắt Cửu Sắc, lầm bầm nói, “Con trai của ta vì chế tạo thú trấn mộ mà bị Liên minh thích khách giết chết. Mười năm sau, thú trấn mộ thực sự của Trung Quốc lại tự đến trước mặt ta! Georgy, cậu đã là thành viên của Liên minh Thợ thủ công, ta cũng coi cậu như con trai mình, cây cung thập tự này ta tặng cho cậu” Tần Bắc Dương nằm trên giường, đưa tay nhận lấy cây cung thập tự bên trên có khắc kí hiệu kim tự tháp độc nhãn của Liên minh Thợ thủ công. Tần Bắc Dương nói lớn: “Cha già, tôi sẽ báo thù cho Volodya của ông, sẽ đích thân giết tên thích khách mặt sẹo, tôi xin thề!” Alexander không nói gì nữa, ông cúi đầu đi ra khỏi căn nhà gỗ, bên ngoài vang lên tiếng gió tuyết gào thét. Cửu Sắc dụi dụi vào chủ nhân, Tần Bắc Dương mê man gục xuống giường ngủ thiếp đi…