← Quay lại trang sách

Chương 60 Hạt giống của cha

Đêm nay, Georgy Tần lại lập công lớnCậu mai táng cho tất cả dân làng, kể cả thành viên Liên minh Thợ thủ công Alexander, còn khóc rất lâu trước mộ ông. Tần Bắc Dương được xếp vào một tiểu đội của Hồng vệ quân, trở thành một chiến sĩ Trung Quốc Liên Xô. Kochakin nói có rất nhiều người lao động Trung Quốc trong đội ngũ Hồng vệ binh Liên Xô. Bọn họ đều là những chiến sĩ dũng cảm, nhiệt tình ủng hộ những người Bolshevik, có hơn 10000 người lập thành những Trung đoàn Trung Quốc, cùng chiến đấu và đóng góp nổi bật trong trận chiến với lính Bạch vệ. Tần Bắc Dương hơi do dự. Nếu muốn gia nhập quân đội, tham gia chiến tranh, lúc ở Nam Uyển – Bắc Kinh hai năm trước, Vương Sĩ Trân – Rồng Bắc Dương – đã cho cậu cơ hội. Hồng quân Liên Xô đang tiến quân về Siberia, mục tiêu là giải phóng toàn bộ nước Nga đến tận Thái Bình Dương. Vậy thì sẽ không đến biên giới giáp Trung Quốc nhỉ. Cậu thầm quyết tâm đến vùng Viễn Đông sẽ nghĩ cách về nước. Hồng quân Liên Xô đồng ý với điều kiện của cậu: Một là nhất định phải chiến đấu cùng Cửu Sắc; hai là giữ lại vũ khí: Đường đao và cung tên. Cậu cắt tóc dài, mặc áo khoác quân đội và mũ beret sao đỏ, cưỡi một chú ngựa sông Đông màu đen, lưng đeo súng. Cửu Sắc đạp tuyết theo sát. Bọn họ từ biệt dãy Urals, hướng về Siberia, hướng về phía đông, dấn bước. Năm 1920, Hồng vệ binh Liên Xô tiến quân hùng dũng, Đô đốc Gorchak không thể không bại. Tần Bắc Dương cũng hô cùng mọi người, “Dãy Urals” Cậu đã tham gia rất nhiều trận chiến, bị thương hai lần, từng chiến hữu bên cạnh ngã xuống, may mà bản thân còn sống. Cậu lặng lẽ nhắc Cửu Sắc nếu không bắt buộc thì đừng biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, không nên dùng năng lực của thú trấn mộ để can thiệp vào chiến tranh loài người. Các chiến sĩ rất tò mò về Cửu Sắc vì nó có lông bờm đỏ như giống chó Caucasian Shepherd ở Nga. Tần Bắc Dương thuận tiện bịa chuyện Cửu Sắc là chó lai, có huyết thống với giống Molosser. Có lúc ánh mắt Cửu Sắc cũng lộ vẻ hung ác, khát vọng tham gia chiến đấu, khát vọng giết lính Bạch vệ, muốn báo thù cho dân làng ở nũi Urals. Khi càn quét chiến trường, nó còn leo lên xác người chết, liếm những vệt máu đóng băng, hệt như một con sói đói… Paul Kochakin coi Tần Bắc Dương là người bạn tốt nhất. Mọi người đều nói Paul Kochakin người Ukraina và Georgy Tần người Trung Quốc là cặp bài trùng. Nhờ Kochakin đề cử, Tần Bắc Dương gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản. Paul sinh ra ở một thị trấn miền tây Ukraina, từ nhỏ đã không có cha, mẹ người người giặt đồ. Mười hai tuổi, anh đến bến tàu làm công, nếm đủ đắng cay cuộc đời. Cách mạng Tháng Mười bùng nổ, Bạch vệ chiếm đóng thị trấn, Pual cũng tham gia Hồng vệ binh. Cậu thích đọc “Ruồi trâu” và “Spartacus”, thường thảo luận tình tiết trong truyện với các đồng đội. Có một đêm, khi Hồng vệ binh ở vùng hoang dã Siberia, sói tru liên hồi tứ phía, cắn xé xác chết lính Bạch vệ. Kochakin lấy một bức ảnh ra – cô gái xinh đẹp mặc đồ thủy thủ, tóc nâu tết bím, chân đi tất một bên dính máu. “Đó là Tonya, người yêu tôi!”(1) Paul nhìn ánh trăng lạnh lẽo, hôn lên bức ảnh, “Gorgy thân thiết nhất ơi, anh có người yêu không? Cô ấy ở Trung Quốc à?” Tần Bắc Dương thở ra khói, “Tôi đã từ biệt cô ấy lần trước, chắc cô ấy về Trung Quốc rồi… Nếu cô ấy còn sống” “Chắc anh nhớ cô ấy lắm?” “Ừ, tôi sẽ tìm được cô ấy” Cậu liếc nhìn đôi mắt lưu ly của thú trấn mộ Cửu Sắc. Ngày hôm sau, Hồng vệ binh tiến vào Omsk, giải phóng căn cứ của Bạch vệ, sào huyệt của Thượng tướng Hải quân. Tần Bắc Dương muốn đến bưu điện, gửi một bức thư về Trung Quốc, đề tên người nhận là Âu Dương Anna, địa chỉ điền khoa Lịch sử trường Đại học Bắc Kinh. Nhân viên bưu điện là một người phụ nữ đầy đặn. Cô nói hiện giờ thời chiến, đường bưu điện đến phương đông không thông, chỉ có thể gửi thư cho Moscow và Saint Petersburg. Cô nhìn tên người gửi trên phong thư – chữ tiếng Nga “ цинь”, chính là “Tần” “Anh người Trung Quốc, họ Tần?” “Vâng” “Chồng tôi cũng người Trung Quốc, họ Tần” người phụ nữ cười buồn, “Một năm trước, anh ấy đi rồi, không biết đi đâu nữa” Tần Bắc Dương nhớ đến cha mình ở Omsk một năm, đã cống hiến hết mình vì Thượng tướng Hải quân Gorchak, còn sống với một quả phụ người Nga. “Ông ấy tên gì?” Người phụ nữ lấy một tờ giấy từ ngăn kéo, viết ba chữ Khải, “Tần Hải Quan”. Đây là tên của cha mình. Tần Bắc Dương nghĩ có nên gọi cô là mẹ kế không? Đây chính là người quả phụ trẻ khiến lão Tần hồi xuân lần nữa. “Tôi biết ông ấy ở đâu” Cậu khẽ nói, “Thiên đường” Người phụ nữ xin nghỉ, đưa Tần Bắc Dương về nhà, nói muốn cho cậu gặp một người. Trong một căn phòng gỗ, bức ảnh lão Tần và người quả phụ chụp chung được treo trên tường, chứng tỏ cô không hề bịa chuyện. Có vài món đồ kiểu Trung Quốc, vừa nhìn là biết Tần Hải Quan tự tay làm, còn có thể ngửi thấy mùi của ông. Không chỉ là mùi, còn là hạt giống của ông. Cậu thấy một chiếc cũi với đứa bé khoảng ba tháng tuổi. “Là con trai, rất giống bố nó!” Quả phụ trẻ ôm con đưa Tần Bắc Dương xem, “Anh và nó cũng giống nhau lắm” “Đây là…” Tần Bắc Dương hoảng hốt, nhìn kỹ đứa bé. Quả nhiên là con lai Hoa – Nga, còn rất đậm chất Trung Quốc. Đôi mắt đen, tóc đen mềm lẫn mấy sợi vàng, vừa nhìn đã thấy khỏe khoắn, chân to. Gáy đứa bé cũng có bớt sừng hươu. Không cần nhỏ máu nhận người thân cũng biết, đây là đứa em của Tần Bắc Dương, đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ, cách cậu hai mươi tuổi. Cậu hôn đứa bé, nhớ đến người cha mai táng vùng hoang dã ở Versailles mà trào nước mắt. Không ngờ ở chốn Siberia lạnh lẽo này, cha mình lại để lại hạt giống. Lão Tần dùng sức mạnh kiên cường của cuộc sống, không chỉ phá vỡ thọ mệnh truyền lại của gia tộc, cũng phá vỡ lời nguyền ba đời con một. Còn phải cảm ơn quả phụ người Nga này, người phụ nữ sức lực tràn trề, kích thích lão Tần gần 60 hồi xuân, kết tinh được thành quả của gia tộc thợ thủ công ba ngàn năm trong miền đất của mình. “Cậu bé tên gì?” “Nikolai!” Quả phụ ôm đứa bé, “Nikola Tần” Đầu xuân năm ngoái, Tần Hải Quan phải đi xa theo lệnh Gorchak, cô khóc rất nhiều. Như câu chuyện chiến tranh cũ, cô biết lại một người đàn ông một đi không trở lại. Cũng không lâu sau, cô phát hiện ra mình có thai. Có người khuyên cô nên phá thai đi, thời buổi chiến tranh loạn lạc, có con là gánh nặng. Khi lên giường ở bệnh viện, cô lại bỏ trốn. Cô quyết tâm sinh con của Tần Hải Quan, dù là con trai hay con gái thì cũng là châu báu cuộc đời, là ân huệ của Thượng đế. Tần Bắc Dương thổn thức khôn nguôi – Nikola, tên của Sa hoàng triều đại đã mất. Cha cậu đã làm lăng mộ cho Sa hoàng! Cậu quyết định đặt tên tiếng Trung cho em trai mình. Tên Tần Bắc Dương bắt nguồn từ Thủy quân Bắc Dương, tưởng niệm ông ngoại chết trận ở đảo Lưu Công ngày nào. Đứa bé này sinh ở Siberia, vùng quê hoang vu, cứ gọi là Tây Nguyên đi! Cậu lấy bút lông của cha để trong nhà, viết ba chữ Khải lên giấy: Tần Tây Nguyên. Anh trai Bắc Dương, em trai Tây Nguyên, hai tên có sự đối lập tinh tế, lại vẫn nhìn ra đây là anh em. Tần Bắc Dương hôn tạm biệt “mẹ kế” và em trai, để lại tất cả tiền bạc của mình, hy vọng cả hai được bình an. Nếu có cơ hội, nhất định cậu sẽ trở lại Omsk thăm em trai mình. __________ Chú thích: (1) Paul và Tonya là hai nhân vật trong truyện “Thép đã tôi thế đấy”. Tác giả lồng vào truyện này.