← Quay lại trang sách

Chương 72 Hồng Sơn Ngọc Long

Địa cung không có quan tàiNhưng có một chiếc giường lớn nằm giữa màn rủ, bên trong có người, giống một căn phòng tân hôn của hai người trong thế giới u minh. Những kẻ xâm nhập điều chỉnh hơi thở, nhìn kỹ thì thấy giường này không có chân, nằm sát mặt đất, rất giống chiếu tatami của người Nhật, có điều không có chiếu mà là đệm gấm lấp lánh ánh vàng. Người Trung Quốc trước thời Đường cũng ngủ thế này. Khi đó chỉ có sạp nằm, đệm bọc vải vàng dệt sợi tím, bảy cột có móc treo vàng bạc để treo rèm, kết cấu giống bức tường nửa trong suốt, còn quỷ dị hơn cả quan tài. Rèm sàn cũng là lối sinh hoạt của người Khiết Đan, được mang theo sang thế giới bên kia. Tần Bắc Dương đi vòng qua đồ dùng thủy tinh, cùng Cửu Sắc từ từ lại gần hai chủ nhân ngôi mộ – công chúa Việt quốc và phò mã. Hai người đầu đông chân tây, nằm ngửa, chân tay duỗi thẳng trên đệm. Cậu không muốn người Bạch Nga chạm vào những bảo bối này, run rẩy vươn tay vén tấm màn 900 năm trước, tựa như nâng tấm vải che mặt tân nương… Một mùi hôi thối xộc vào mũi… Cậu thấy chủ nhân ngôi mộ. Nhưng không thấy khuôn mặt, chỉ thấy hai mặt nạ vàng, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ hai lỗ hổng mắt của mặt nạ. Tần Bắc Dương móc màn vào móc treo trên cột gỗ, lại nhớ đến xác ướp Ai Cập mình thấy ở cung điện Louvre. Gương mặt già nua của Pharaoh cũng đeo một chiếc mặt nạ vàng, hiệu quả như nhau. Mặt nạ của hai chủ mộ nhìn rõ nam nữ. Mặt nạ của phò mã bên trái nhìn thô, hẹp dài, hình như có ria mép. Mặt nạ của công chúa bên phải mềm mại thanh tú, phải giống người thật đến hơn nửa. Phò mã đội mũ bạc, công chúa đội mũ vàng. Ở giữa mũ có một hỏa diệm bảo châu, hai bên là phượng hoàng tung cánh chuẩn bị bay. Trang phục đẹp đẽ, tinh mỹ tuyệt luân. Dưới đầu hai người là gối bạc, chân đi hài bạc, toàn thân khoác lưới bạc, dệt chuẩn xác theo các bộ phận của cơ thể. Phò mã đeo đao bạc treo ngọc bội và thiết đao, công chúa đeo chuỗi vòng hổ phách, eo đeo ngọc đới. Đầu công chúa có chỉ bạc bọc tóc đen, cắm đầy trang sức trân châu hổ phách, cổ đeo dây chuyền hổ phách. Mỗi cổ tay đeo một đôi vòng kim thủ, tất cả ngón tay đều đeo nhẫn vàng. Một cánh tay công đặt trên tay phò mã, phù hợp với mô tả của mộ chí – công chúa 18 tuổi được chôn sau. Tần Bắc Dương nhìn mặt nạ vàng của công chúa, tưởng tượng đến dáng hình dưới lớp mặt nạ ấy là thế nào? “Đây là gì thế?” Một người Bạch Nga kêu to, mọi người cùng nhìn chằm chằm về mặt bên của mộ. Tại điểm nối của ván gỗ có một món đồ bằng ngọc hình uốn khúc, phản xạ lại ánh đèn. Tần Bắc Dương đã xuống rất nhiều mộ cổ nhưng chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế – một con rồng ngọc bích màu xanh đậm, uốn hình chữ C, chiều cao chiều rộng mỗi bên một thước, tiết diện hình bầu dục, đường kính khoảng một tấc, so với các ngọc khí thời cận đại thì cũng khá độc đáo. Mõm rồng nhô ra phía trước, miệng khép chặt, hai lỗ mũi cân đối, mắt nhô cao, đuôi mắt dài mảnh nhếch lên. Gáy có mảng lông dài to nhô ra uốn lượn lên trên, còn gọi là “Liệp”, chiếm một phần ba thân rồng. Lưng rồng có đục lỗ, sợi tơ vàng xuyên qua, treo rồng trên tường gỗ. Đầu rồng và đuôi rồng rủ xuống, nằm trên cùng một đường thẳng kẻ ngang, chứng tỏ thợ thủ công thiết kế rất kỹ càng chuẩn xác. Cậu phát hiện ra con rồng này có mắt hương, thân rắn, mũi heo, bờm ngựa… Cúi xuống nhìn Cửu Sắc, nó cũng có tướng của nhiều loài động vật như kỳ lân, tứ bất tương… Thế nên mới gọi là thần thú thượng cổ. Lẽ nào rồng cũng là một thần thú trong tứ bất tương? Khối ngọc hình rồng này được chạm và nhuộm toàn bộ từ một khối ngọc bích. Thợ thủ công tài nghệ cao cường, các chi tiết dùng kỹ thuật khắc nổi và khắc nổi cạn, toàn thân trơn bóng, mịn màng. Tần Bắc Dương ở Bắc Kinh từng làm công cho Lũng Tây đường, cũng học chút về giám ngọc, đoán được ngọc này hơn nửa phải là ngọc tụ nham ở Liêu Đông, cách thảo nguyên Khiết Đan không xa lắm. “дракон?” Cả Wolfena cũng nhìn ra, đọc một từ tiếng Nga, chính là “rồng”, tương đương với “dragon” trong tiếng Anh. Tần Bắc Dương nhận ra con rồng này không hoàn chỉnh, không vuốt không sừng không vảy không vây, không giống với bất kỳ con rồng nào trong các triều đại từng có. Chắc chắn nó phải là rồng thượng cổ, vì rồng thời Tần – Hán đã có vuốt. Mà nhìn lớp bao tương trên ngọc long có thể thấy bề mặt bóng loáng tự nhiên dày dặn này đã thẩm thấu độ ẩm của cơ thể người và bùn đất. Trên nguyên tắc, ngọc sinh lớp ngoài, niên đại càng lâu, bao tương càng dày. Ngọc xuống đất thì không thể hình thành bao tương vì không có người sống đeo, ngọc khí không thể cảm ứng với linh hồn con người. Trong ngôi mộ cổ này hẳn có vong hồn của hai chủ mộ bay lượn khắp nơi… Dù thế nào thì ngọc khí này cũng không thể nào là sản phẩm của Khiết Đan. E rằng khi ngôi mộ này được xây dựng, rồng ngọc đã được truyền lại hơn nghìn năm, từ thời thượng cổ xa xăm cách Xuân Thu Chiến Quốc rất lâu về trước? Càng nghĩ càng xa, Tần Bắc Dương thấy bối rối, không để ý đến một người Bạch Nga đã sờ tay vào rồng ngọc. “Dừng tay!” Sai một ly, bàn tay gấu kia đã chạm vào rồng ngọc. Toàn bộ địa cung vang lên tiếng ầm ầm. Các tấm ván gỗ đồng loạt gãy, rồng ngọc 900 năm trước lẻn vào mộ cổ đã bay lên trời. Người Bạch Nga chạm tay vào con rồng chỉ còn lồng ngực đang trào máu, đầu lăn lông lốc dưới đất, hoảng sợ trợn to mắt… Tần Bắc Dương lôi Wolfena chạy ra ngoài. Ivanov gọi tất cả người ngựa chạy ra hậu thất. Khi chạy trối chết, cách cửa không đủ rộng, ba người Bạch Nga không kịp chen vào. Hậu thất vang lên tiếng kêu thảm thiết bằng tiếng Nga. Mộ phần trở nên yên ắng. Tần Bắc Dương siết chặt Đường đao, Ivanov rút súng lục, chuẩn bị lựu đạn. Những người Bạch Nga khác cũng rút vũ khí. Cửa mộ xuất hiện ánh sáng đỏ, hơi nóng hừng hực ập vào mặt. Cậu thấy một đầu rồng xanh thẫm, thân rắn, không có vuốt mà chỉ trườn, phía sau có vô số “liệp”, chính là con rồng ngọc đã phóng to nghìn lần. Thú trấn mộ Ngọc Long. Đây chính là ý nghĩa của việc treo rồng ngọc trong mộ – tổ tiên Tần thị chuyên xây dựng lăng mộ kết luận. Một ngày trộm mộ xâm phạm, chúng sẽ cảm thấy hứng thú với rồng ngọc. Chỉ cần chạm vào ngọc long, các cơ quan bị kích dẫn, thú trấn mộ ngủ say trong tường sẽ bị đánh thức. Con rồng này không chỉ bò trên đất như rắn, có thể nhảy trên không trung, mở cái miệng to như chậu máu. Đạn Bạch Nga không làm gì được nó. Ivanov không dám ném lựu đạn, nơi này chật hẹp sợ mọi người bị thương. Thú trấn mộ Ngọc Long không chút lưu tình đớp đầu của người Cossack, đuôi quét qua cũng gây chết người. Xác giặc cướp Bạch Nga nằm la liệt trên sàn gạch tiền thất, toàn cụt chân cụt tay. Các võ sĩ cầm vồ trên bích họa nhìn nhau, ánh mắt như cười. Bỗng nhiên, Cửu Sắc mọc sừng hươu, hung mãnh chiến đấu với Ngọc Long. Thượng tá và Wolfena vẫn trốn bán sống bán chết càng sợ hãi hơn. Con chó ngao lai tạp này tự dưng lại mọc sừng hươu trắng, thân phủ vảy đồng xanh dài, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân. Thú trấn mộ Ngọc Long bảo vệ lăng mộ công chúa và phò mã Khiết Đan không nghĩ “trộm mộ” lại cũng có thú trấn mộ. Xác nó cũng được chế tạo từ đồng xanh, bôi thuốc màu đặc biệt nên tạo hiệu quả như bao tương của cổ ngọc khí, khó khăn xê dịch trong gian mộ. Cửu Sắc phun đòn sát thủ – cầu lửa lưu ly. Cầu lửa mãnh liệt lao vào thân rồng ngọc, gây nên địa chấn rung chuyển. Cửu Sắc không sợ rồng, kỳ lân cũng có rồng, hơn nữa hồi ở núi Đạt Ma – Đông Hải, Tần Bắc Dương đã từng diệt thú trấn mộ ác long. Nếu là Cửu Sắc của hai năm trước, nó không phải đối thủ của Ngọc Long. Lúc đó nó còn yếu, nhỏ bé, e là vừa đến đã bị giết trong tích tắc, như Quan Công “rượu ấm trảm Hoa Hùng”. Cửu Sắc giờ đã ăn mấy viên linh thạch, hấp thụ được rất nhiều năng lượng của thú trấn mộ. Tháng trước, nó vừa tấn công nhà máy điện Cáp Nhĩ Tân, nuốt rất nhiều hóa chất độc hại, toàn thân tích tụ độc tố và chất phóng xạ, năng lượng tăng lên gấp bội. Dù vậy, Cửu Sắc cũng khó khăn lắm mới đánh ngang cơ được với thú trấn mộ Ngọc Long. Tần Bắc Dương phát hiện ra Ngọc Long có động tác linh hoạt, đầu đuôi phối hợp chặt chẽ, cầu lửa cũng không phá được lớp giáp bên ngoài nhưng lại có một nhược điểm: đoạn giữa. Ngọc Long thời kỳ đầu tương tự với rắn. Người ta nói đánh rắn đánh bẩy tác, bảy tấc của rồng cũng ở đây, chính là tim rồng. Nếu nó là thú trấn mộ – ở đó còn là linh thạch! Cậu lặng lẽ lại gần, khi thú trấn mộ Ngọc Long phát hiện ra định quay sang cắn cậu thì sừng hươu của Cửu Sắc níu lại. Tần Bắc Dương lấy Đường đao ba thước, hội tụ tà lực của ác ma Đại Đường An Lộc Sơn, mạnh mẽ bổ vào vị trí bảy tấc của Ngọc Long… Cánh tay không còn thuộc về mình, bị Đường đao sáng lấp lóa lôi kéo, bổ vào bảy tấc của thú trấn mộ Ngọc Long. Hình như cắt đứt xương sống của rồng, bổ một tảng đá cứng rắn nóng hổi. May là Đường đao của An Lộc Sơn, đồ bình thường đã gãy vụn. Ngọc Long gầm lên thảm thiết… Tần Bắc Dương đã nghe tiếng rồng kêu thảm đến lần thứ hai, còn là con rồng cổ, rồng thảo nguyên phương bắc, rồng nguyên thủy. Quả cầu lửa của Cửu Sắc xuyên thủng cổ Ngọc Long, sừng hươu đâm vào nhấc Ngọc Long lên cao. Ngọc Long bị Tần Bắc Dương chặt làm đôi, lộ ra viên linh thạch bị cắt ở cả hai phần. Không đợi Tần Bắc Dương ngăn cản, Cửu Sắc lại điên cuồng, tựa như thú săn mồi ăn tim thú, nuốt linh thạch của thú trấn mộ Ngọc Long. Tần Bắc Dương thấy hơi sợ, nói với Cửu Sắc, “Từ từ, đừng để bị nghẹn” Cậu tháo viên ngọc hình rồng trên ngực thú trấn mộ Ngọc Long – đây là của quý của Trung Quốc, có lẽ có tuổi đời trên nghìn năm, có thể con rồng đầu tiên của Trung Quốc. Đây mới là chân long thiên tử. Còn tại sao nó rơi vào tay người Khiết Đan, vì sao thành vật bồi táng của công chúa thì không biết được. Tần Bắc Dương hết sức lo sợ quỳ xuống, dập đầu với thú trấn mộ bị Cửu Sắc giết. Nếu không phải mình mắc bệnh ung thư, vội vàng tìm mộ cổ kéo dài tính mạng, thú trấn mộ Ngọc Long cũng sẽ không có kết cục này. Cậu giấu viên ngọc hình rồng trong người, quyết không để người Bạch Nga lấy đi. Ivanov cũng hiểu tâm tư cậu, xua tay nói, “Tần, cậu là chiến sĩ dũng cảm, là Thánh Giết Rồng Georgy Tần” “Thôi không cần, cứ gọi tên tiếng Nga của tôi thôi” “Ông trời đã định đoạt. Cậu giết con rồng này, cứu mạng chúng tôi, đương nhiên phải hưởng chiến lợi phẩm. Hơn nữa người Nga cũng thích vàng và hổ phách chứ không thích ngọc của Trung Quốc. Điều khiến tôi khó hiểu nhất bây giờ là…” Thượng tá chỉ vào Cửu Sắc, thú trấn mộ ấu kỳ lân vẫn còn sừng hươu. “Nó chính là thú trấn mộ mấy người ngày nhớ đêm mong,” Tần Bắc Dương cũng không giấu được, “Nhưng Cửu Sắc chỉ thuộc về tôi, không ai có thể chỉ huy nó, không thể mong nó đi theo mọi người trong chiến tranh của nước Nga” “Tần, tôi không ép buộc cậu làm bất cứ chuyện gì. Tôi không cần một con thú trấn mộ. Tôi cần nhiều thú trấn mộ tạo thành quân đoàn. Cửu Sắc ở bên cạnh trợ giúp cậu cũng là trợ giúp tôi. Tôi muốn vào trong mộ xem chút” Dứt lời, Thượng tá Bạch Nga bỏ lại xác đồng đội đầy trên mặt đất, lại đi vào hậu thất địa cung. Tần Bắc Dương nói thầm vào tai Wolfena đang tái nhợt, “Vừa rồi là chuyện bí mật, nhất định không được nói cho ai nhé” Hậu thất địa cung, công chúa và phò mã Việt quốc Khiết Đan nằm trên giường lớn, màn che không chắn được không khí của thế kỷ 20. Ivanov mở mặt nạ vàng. Phò mã đã biến thành xương khô, dưới lưới bạc hư thối, đầu khớp xương chỉ còn chất bẩn. Dưới mặt nạ vàng công chúa là dung nhan mười tám tuổi. Nàng rất đẹp, mũi, lông mi, khóe miệng… Tựa như chỉ vừa chìm vào giấc ngủ, mang theo vinh quang đời đời, quy về u minh vĩnh cửu… Nàng là công chúa say ngủ? Đợi một hoàng tử đến đánh thức giấc nồng? So với phò mã bên cạnh đã rữa, công chúa Việt quốc có sắc mặt như còn sống, không có dấu hiệu phân hủy. Ba búi tóc đen hoàn chỉnh, da sáng như kim loại, có lẽ người đã được rót nhiều thủy ngân để chống phân hủy? Tần Bắc Dương nhớ đến sách cổ mình đọc hồi bé – sau khi người chết, nhà giàu Khiết Đan thường dùng dao mổ bụng, đưa dạ dày ra ngoài rửa, đưa ống vào dưới da để hút máu thịt ra gần hết rồi để khô, bỏ thêm bột, thuốc, muối và đường phèn rồi khâu lại. Dùng vàng bạc làm mặt nạ, túi gấm bọc tay chân. Có người tận mắt thấy Gia Luật Đức Quang (1) được hạ táng như thế, quả thực chẳng khác nào một miếng thịt khô giữa mùa đông – Liêu Thái Tông là vị hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc bị biến thành xác ướp. Công chúa nằm trên giường lớn trước mắt là một xác ướp. Cậu nhìn cạnh eo công chúa có một hộp vàng nắp cong hình bát giác khắc nổi hình uyên ương, dưới là sóng nước và cỏ huyên… Có khi nào là tiếp xúc xác người gần quá không? Hơi thở trong miệng Tần Bắc Dương nhẹ nhàng chạm đến mặt công chúa. Dương khí thịnh vượng của chàng trai hai mươi tuổi dung hợp vừa khớp với chí âm khí của xác ướp công chúa 900 năm. Công chúa mở mắt. Khí lạnh như băng tỏa ra từ đôi mắt nàng. Ivanov hốt hoảng ngã ngửa, Wolfena sợ cứng người. Chỉ có Cửu Sắc chĩa sừng hươu bước vào. Thứ thú trấn mộ không sợ nhất chính là xác chết. Tần Bắc Dương cũng không lùi lại. Cậu không còn đường lùi. Khi mộ cổ có sự thay đổi, người sống nào cũng có thể trở thành người chết ngay lập tức. Thi biến… Lần đầu tiên cậu tận mắt thấy thi biến hung hiểm mà không phải người sống tỉnh lại do ăn thuốc trường sinh bất lão. Công chúa ngồi dậy, không cần hai tay chống đỡ, xương sống tự có sức mạnh, không phù hợp với cơ học thông thường chút nào. Nàng nhìn thấy Tần Bắc Dương, cũng thấy cặp nam nữ người Nga. Nàng mới chính là “Khiết Đan” trong tiếng Nga. Đôi mắt của thi biến lộ hung quang. Nàng đã thấy tất cả thì không bỏ qua cho vật sống nào. Nàng vươn móng tay sắc bén xuyên qua lưới bạc, tựa như mười mũi dao găm xuyên thẳng qua yết hầu Tần Bắc Dương. Cậu không lùi lại, còn cản trở ý đồ chiến đấu của Cửu Sắc. Cậu không muốn cầu lửa lưu ly thiêu cháy xác ướp công chúa, cũng không muốn sừng hươu đâm thủng cơ thể nàng. Tần Bắc Dương nhớ đến viên ngọc bội trong túi quần – viên ngọc trong hầm băng ngoài Hưng An Lĩnh của Hàn Hành Đức 900 năm trước, người ủy thác cậu đưa viên ngọc này cho vong hồn công chúa Việt quốc. Vì vậy, cậu lấy ngọc bội Giao Cảnh Uyên Ương màu xanh ra, lắc lư trước gương mặt xác ướp công chúa 18 tuổi. Công chúa nhận ra nó. Móng tay xấu xí không mọc tiếp, biến lại thành bàn tay ngọc ngà thon thả, nhận lấy viên ngọc bội này. Đây là món trang sức uyên ương nàng thích nhất, luôn đeo bên người từ nhỏ, tự tay đưa cho người thiếu niên là mối tình đầu, thị vệ người Hán trước trướng cung điện Hoàng đế. Nhưng nàng là nữ nhi của Hoàng đế nước Liêu, dựa theo quy của Hoàng thất Khiết Đan, người họ Gia Luật chỉ có thể thông hôn với họ Tiêu. Hàn Hành Đức người Hán, có địa vị rất cao cũng chỉ có thể làm người tình bí mật của Hoàng hậu Tiêu Yến. Uyên ương cũng có ngày phải chia phôi, Hàn Hành Đức theo lệnh vua đi thám hiểm Bắc Cực, còn nàng được gả cho cháu trai Hoàng hậu. Nàng sớm trở thành quả phụ, gặp bệnh nguy kịch. Chàng bặt vô âm tín, chết trong chốn băng tuyết ở Siberia. Công chúa chết. Mười tám tuổi, mang theo oán niệm với cuộc sống, mang theo nỗi nhớ nhung người Hán Hàn Hành Đức. Người đàn ông bên cạnh nàng đã thành xương khô, chỉ có nàng giữ mãi vẻ đẹp tuổi thanh xuân, kiên trì chờ đợi nghìn năm dưới lòng đất, đồng sàng dị mộng với phò mã, đợi một linh hồn khác trở về… Công chúa an tĩnh lại. Nàng cầm viên ngọc bội Hàn Hành Đức trả mình – viên ngọc đã trải qua 900 năm thời gian, từng gặp gấu trắng Bắc Cực nghìn dặm ngoài xa, lại kẹt trong miệng voi ma mút ở hầm băng – nhẹ nhàng nuốt vào miệng. Nàng nhắm mắt lại, một lần nữa khoan thai nằm xuống giường lớn, rơi vào giấc ngủ nghìn năm. Cánh tay vốn đặt lên tay phò mã giờ chắp trên ngực. Chỉ Tần Bắc Dương mới hiểu, thứ nàng nuốt không chỉ là viên ngọc bội, mà còn là hồn phách của người thiếu niên mối tình đầu. Rốt cuộc, họ cũng vĩnh viễn không chia cách, làm đôi uyên ương Giao Cảnh ở thế giới bên kia. Nguyện thành uyên ương không thành tiên – đây là đồng thoại của người Trung Quốc, người Nga sao hiểu được? Tần Bắc Dương liếc nhìn Wolfena, cười nhạt, “Kết thúc cả rồi! Đi thôi” Ivanov bị thi biến làm choáng váng, không dám ho he gì dù ông ta vẫn thèm nhỏ dãi căn phòng đầy bảo vật này. Ba người vội vàng rời khỏi gian mộ, tiện thể lôi những xác chết Bạch Nga ra ngoài. Sao có thể để những tên trộm cắp này cùng công chúa ở chung một phòng? Xác thú trấn mộ Ngọc Long ở tiền thất. Linh thạch của nó đã bị Cửu Sắc nuốt, không còn khả năng sống dậy hay được cải tạo. Đến cửa mộ, Tần Bắc Dương bảo Ivanov ra ngoài kiểm tra, có lẽ bão cát vẫn chưa tan. Thật ra cậu nghĩ nên ở trong mộ cổ nhiều một chút, diệt hết tế bào ung thư, lúc ra ngoài cũng có thể ở ngoài lâu một chút. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc canh giữ một ngày một đêm, coi như là vì công chúa. Khi Ivanov về thông báo bão đã tan, đội thám hiểm lại bổ sung ngựa, có thể khởi hành lên đường. Trong lồng ngực Tần Bắc Dương tràn ngập không khí mộ cổ Khiết Đan, tựa như được vô số linh hồn hỗ trợ, tinh khí tràn trề ra khỏi lối đi hầm mộ được khép lại lần nữa. Cậu được thấy lại thảo nguyên trời xanh mây trắng, tựa như thấy cung trước của Hoàng đế gần ngay trước mắt. Đêm nay, đoàn thám hiểm ngủ ngoài trời. Tần Bắc Dương lấy rồng ngọc lấy trong mộ cổ Khiết Đan ra, lặng lẽ chôn dưới đất. Một công chúa Việt quốc đã bị tìm thấy, tương lai hẳn sẽ bị trộm. Miếng ngọc cổ này là văn vật giá trị, vượt qua mọi bảo bối khác trong đó. Nếu mang theo viên ngọc này hoặc lưu truyền trong xã hội, sợ rằng sẽ xảy ra mưa máu gió tanh, thậm chí là người ngoại quốc tham lam. Nên thôi cậu chôn nó ở chỗ khác, khỏi bị người đời sau phát hiện ra! Tần Bắc Dương chôn viên ngọc rồng này trong thảo nguyên Mông Cổ được 50 năm. Năm 1971, một người nông dân đào được nộp cho nhà nước. Các nhà khảo cổ học giám định, xác định rằng viên ngọc này thuộc về văn hóa Hồng Sơn 5000 năm trước, là thể kết hợp của nền văn minh du mục phương bắc và nền văn minh nông canh của Trung Quốc. Hồng Sơn Ngọc Long được công nhận là Trung Hoa Đệ Nhất Long, hiện đang được cất tại Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc, là bảo vật quan trọng của đất nước. _____________ Chú thích: (1) Gia Luật Đức Quang: vua Liêu Thái Tông của nước Liêu, tên thật là Nghiêu Cốt, tự Đức Cẩn, vị hoàng đế thứ hai của Khiết Đan, tức triều đại nhà Liêu trong lịch sử Trung Quốc.