Chương 74 Cửu Sắc ra đời
Thượng Hải! Thượng Hải!Tần Bắc Dương bôn ba năm nghìn dặm, như một con chim nhạn từ Khố Luân xuôi nam, qua sa mạc, núi Âm, sông Hoàng Hà, Trường Thành, đồng bắc Hoa Bắc, sông Hoài, cửa Trường Giang, cuối cùng cũng đến Thượng Hải bên bờ sông Hoàng Phố. Âu Dương Anna mắt lưu ly nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện Nhà Thờ Pháp, lướt qua tầng tầng lớp lớp nóc nhà, có thể thấy được trường đua ngựa Thượng Hải. Cô nằm trong phòng sinh, cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao như một ngôi mộ lớn của mình, nhưng không thai nghén quan tài và địa cung, mà chứa tử cung và thai nhi… Cô mang thai mười tháng, từ mùa hè ở Bắc Cực năm ngoái, hôm nay là ngày dự sinh – năm Dân quốc thứ 9, ngày 22 tháng 6 năm 1920 dương lịch. Theo chiêm tinh học người phương tây, đứa bé ra đời hôm nay thuộc chòm sao Cự Giải. Theo tử vi người Trung Quốc, đứa bé này tuổi Thân. Còn về 24 tiết, hôm nay là Hạ chí. “Nhất hậu lộc giác giải; nhị hậu thuyền thủy minh; tam hậu bán hạ sinh” (1), nghĩa là nắng nóng ngày hè đến rồi. Khi mặt trời chiếu thẳng chí tuyến Bắc, toàn bộ bắc ban cầu có một ngày dài nhất đêm ngắn nhất, ngược lại với Đông chí. Cô chẳng bao giờ nhận được thư của Tần Bắc Dương. Khi thư gửi từ Cáp Nhĩ Tân của cậu đến được Hồng lâu của Đại học Quốc gia Bắc Kinh, Âu Dương Anna đã đến Thượng Hải với Tề Viễn Sơn. Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô đã thu xếp bảo bối tưởng mất mà có lại được của “Núi Đạt Ma trên biển”, hiến cho tổ Lịch sử Bắc Đại, còn lại bán cho thương gia đồ cổ ở Bắc Kinh lấy tiền mặt được hơn 10,000 đồng bạc. Số tiền này đủ cho họ an cư tại Thượng Hải, cho bé con cuộc sống cơm áo ấm no không phải lo lắng khi còn bé. Trở lại Thượng Hải, Anna phát hiện ra mười căn phòng cho thuê đã tăng giá trị tài sản, gia tài của Bá tước núi Đạt Ma đã tăng kha khá, vượt qua một triệu lượng bạc trắng ban đầu. Cô có một căn hộ không cho thuê ở đường Hà Phi trong khu Tô giới Pháp, bên cạnh là bệnh viện của Pháp, phù hợp với việc mang thai sinh con. Cô mua một cây đàn dương cầm về thỉnh thoảng chơi nhạc Tchaikovsky và Liszt. Bác sĩ Dương gọi đó là “thai giáo”. Tề Viễn Sơn là chồng nhưng chưa bao giờ ngủ chung giường với vợ mình. Căn hộ có hai phòng ngủ, nước sông không phạm nước giếng, như bạn thuê nhà chung. Mỗi lần đi khám thai, ra ngoài mua đồ cho phụ nữ có thai và trẻ em, Tề Viễn Sơn cũng sẽ đi cùng cô, ân cần xách giỏ mang nước, vô cùng săn sóc. Y tá khen cậu là người chồng tốt, ước ao có một người chồng cao to đẹp trai tốt bụng như Anna. Trời tối người yên, hai người họ hiếm khi nói chuyện, chỉ nhắc chuyện cũ. Chỉ có một chủ đề cấm kỵ: Tần Bắc Dương, bởi cứ nhắc đến là Anna sẽ khóc. Đêm nay, cô cảm thấy thai máy rất nhiều. Đứa bé trong bụng như muốn chui ra, đạp rất mạnh, có lẽ khỏe mạnh như cha của nó. Gần bình minh, Âu Dương Anna vừa ngủ được vài phút thì nằm mơ thấy Tần Bắc Dương, mơ cậu mặc trang phục người Mông Cổ, cưỡi ngựa đen, cô độc vượt qua sa mạc trong đêm, chim nhạn bay qua ánh trăng, hướng về phía nam. Bỗng nhiên, chim nhạn lại biến thành Cửu Sắc, Cửu Sắc lại mọc một đôi cánh và bay lượn như Thiên Sứ Bốn Cánh, bay thẳng đến Tô giới Pháp ở Thượng Hải, “ô ô lộc minh” đập vỡ cửa sổ, lao vào bụng cô… Cô giật mình tỉnh giấc, ôm bụng mình, cứ như trong đó có thú trấn mộ thật. Trong phút chốc, Anna thấy sợ. Nhỡ đâu mình không sinh ra con người, mà là một con quái vật như Cửu Sắc? Tề Viễn Sơn nghe tiếng cô thét chói tai thì xông vào phòng, nhưng Anna không dám kể giấc mơ kia. Hẳn là cha ruột của đứa bé báo mộng từ cõi âm. Cô phát hiện ra mình vỡ ối, sau đó cơn gò đến liên tiếp, có máu báo. Tề Viễn Sơn lập tức bế vợ lên, vững vàng bước xuống tầng, vào bệnh viện Nhà Thờ Pháp ở bên cạnh. Âu Dương Anna nằm trên giường, nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ phía xa. Tề Viễn Sơn nắm chặt tay cô, bác sĩ Pháp và bà mụ người Trung Quốc đã đến, đuổi người chồng lo lắng ra ngoài. Thời gian sinh kéo dài khoảng hai tiếng. Có con đầu lòng lúc 20 tuổi thì phải chịu đau một chút. Phụ nữ sinh con rất đau, đau khủng khiếp. Anna khóc chết đi sống lại, hai mắt đẫm lệ. Chỉ mấy giây, tự dưng cô cảm thấy mình sắp chết chăng? Năm 1920, dù là Trung Quốc hay châu Âu, phần lớn phụ nữ đều kết hôn sinh con ở tuổi 17, 18, không ít người chết khi sinh nở, hoặc mẹ còn con mất, hoặc là ngược lại, hoặc là hai mẹ con cùng qua đời, giống như Hemingway đã viết trong đoạn kết tác phẩm “Giã từ vũ khí” Cuối cùng, tựa như cánh cửa bị trộm mộ mở ra, lấy xác chết nghìn năm của chủ nhân trong quan tài, Anna sinh. Đứa trẻ dính đầy nước ối nóng hổi, khóc nỉ non trong tay bà đỡ, làn da đỏ au nhăn nhúm như mèo con bị lột da. Âu Dương Anna kiệt sức nhưng vẫn có vươn tay, bất chợt nghĩ: mình không còn là thiếu nữ nữa, mình làm mẹ rồi. Ôm đứa bé còn dính cuống rốn vào lồng ngực, cô quan sát kỹ càng gương mặt này. Bé con mới mở mắt, tò mò nhìn thế giới xung quanh, hình như cũng có đôi mắt lưu ly. Đầu có tóc lơ thơ, mặt mày nhăn nhúm, không rõ là giống ai? “Con trai hay con gái?” Cô không thể cúi xuống nhìn dưới cổ đứa bé, bà mụ khẽ nói, “Là một cô bé xinh đẹp!” Lời này không có ý chúc mừng, còn mang vẻ tiếc nuối. Khi đó, mọi người nghe là con gái thì không vui, có sản phụ thậm chí còn khóc ầm ĩ tại phòng sinh, sợ về bị chồng và mẹ chồng chửi. Âu Dương Anna lại nghĩ – thật đáng tiếc, quy tắc của tộc thợ mộ là truyền nam không truyền nữ, tài nghệ lưu truyền hơn 3000 năm của nhà họ Tần cuối cùng cũng đứt đoạn ở đây. Có điều, đứa trẻ này sinh ra trong bệnh viện Nhà Thờ Pháp ở Thượng Hải, dù sao cũng có số mệnh tốt hơn Tần Bắc Dương sinh ra trong địa cung của ngôi mộ thời Đường nhiều. “Thật kỳ quá!” Bác sĩ Pháp nói, lật lưng đứa bé cho Anna nhìn. Chỗ nối giữa gáy và vai đứa bé có một cái bớt đỏ hình sừng hươu, như hai bó lửa cháy hừng hực trên làn da đỏ. Hai mắt Âu Dương Anna nhòa lệ. Cô hôn lên cặp sừng hươu – gáy Tần Bắc Dương cũng có cái bớt y hệt. Không nghi ngờ gì được, đây chính là con gái của Tần Bắc Dương, có dòng máu tộc thợ mộ chảy trong người. Lau dọn xong xuôi, Tề Viễn Sơn vào phòng sinh. Cậu nở nụ cười, chân thành như nhìn thấy chính con gái của mình. Đứa bé cũng cười, đương nhiên nghĩ rằng cậu là cha nó. “Tôi ôm đứa bé được không?” Anna gật đầu. Cậu đưa đứa bé lên, “Tôi xin thề, tôi sẽ đối tốt với cô bé này! Đúng rồi, Anna, em đặt tên gì cho con thế?” Tề Viễn Sơn đưa giấy và bút lông cho cô. Âu Dương Anna chấm mực viết hai chữ nhỏ cực kỳ ý nghĩa: Cửu Sắc. “Sao lại lấy tên thú trấn mộ?” “Tối qua em mơ thấy Cửu Sắc, nó từ vầng trăng ở sa mạc bay xuống bụng em, biến thành con gái em” “Thì ra là thế, Cửu Sắc!” Tề Viễn Sơn nhớ đến thú trấn mộ cũng bỏ mình ở miệng núi lửa cùng Tần Bắc Dương, không muốn nhắc lại chuyện đau lòng này nên lấy ngón tay trên bé con, “Em xem, con bé thích tên của mình đấy. Cô bé Cửu Sắc, chắc chắn không giống người thường” Bỗng nhiên Anna thêm họ trước chữ “Cửu Sắc” – Tần. Tề Viễn Sơn nhìn thấy, cũng không để tâm đứa bé họ gì. Âu Dương Anna bỗng nhiên lắc đầu, lập tức sửa lại chữ “Tần” thành “Tề”. “Tề Cửu Sắc” Cậu hốt hoảng đọc họ mình, “Sao mà thế được?” Cô thơm má con gái, “Ừ, Viễn Sơn, giờ nó là con gái anh, đương nhiên phải gọi anh là cha. Nếu nó không họ Tề thì không có cha, cuộc sống sẽ không hạnh phúc” Hai ngày sau, Âu Dương Anna đưa con ra viện, về nhà ở cữ. Bảo mẫu nói hiếm khi thấy bé gái nào khỏe mạnh như Cửu Sắc, sức sống như dã thú, chắc chắn khỏe hơn rất nhiều bé trai. Anna nhiều sữa, đêm nào cũng ngủ cùng con gái, chỉ tránh Tề Viễn Sơn khi cho con bú. Nội chiến lại bùng nổ ở Bắc Kinh trong tháng này. Tề Viễn Sơn thấy may là mình ở Thượng Hải, nhưng vẫn quan tâm thời cuộc, ngày ngày đọc báo. Ngày 3 tháng 7, Trương Tác Lâm và Tào Côn thông báo toàn quốc – liệt tội lớn của Từ Thụ Tranh: hại nước hại dân, bán nước theo đuôi nước ngoài, lũng đoạn chính quyền, phá hủy sự thống nhất, lừa trên đạp dưới, làm nô lấn chủ… Tổng thống bãi chức của Tiểu Từ ở Văn phòng Phái bộ Biên phòng Tây Bắc, Tiểu Từ tức giận không kiềm chế được nên tuyên lệnh tổng công kích. Hai bên chiến đấu từ Lang Phường đến Cao Bi. Nhân tài Trực hệ mới xuất hiện là Ngô Bội Phu đánh bại Tiểu Từ. Thời thế không còn thuộc về Hoàn hệ, Đoạn Kỳ Thụy tự nhận lỗi từ chức, Quốc hội Cảnh Phúc giải tán. Tiểu Từ trốn ở dinh Công sứ Nhật Bản, trốn trong một chiếc valy, trốn thoát đến Nhật… Ngày Cửu Sắc đầy tháng, Tề Viễn Sơn làm một bàn tiệc rượu, mời bạn bè ở Thượng Hải đến ăn mừng. Tất cả mọi người đều khen Cửu Sắc xinh đẹp, có người còn khen con bé giống cha, quả nhiên là con gái của cậu, cậu đành lúng túng nhận. Lúc này, người đưa thư mang đến một công hàm khẩn cấp từ Bắc Kinh, đóng ấn của Bộ Lục quân. Cậu mở ra đọc hai lần, mặt sầm xuống. Anna bế con gái qua hỏi, “Viễn Sơn, trong thư nói gì? Cho em biết đi” “Bộ Lục quân thu xếp cho anh một chức mới, không phải ở Bắc Kinh mà là Tây Cảnh, tháng sau sẽ lên đường” “Tây Cảnh? Âu Dương Anna nhớ tới Bạch Lộc Nguyên phía ngoài Tây Cảnh mà Tần Bắc Dương đã nhắc đến rất nhiều lần, còn có ngôi mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường. Tề Viễn Sơn nhíu mày, “Xa Thượng Hải quá, anh phải đi Tây Cảnh, ai sẽ chăm sóc hai mẹ con?” “Em là vợ anh, em đưa Cửu Sắc đi với anh!” ___________ Chú thích: (1) Tức là ba tiết của Hạ chí: Tiết thứ nhất: Hươu là loài vật thuộc dương, hạ chí là lúc âm sinh, vì cảm âm khí mà lộc giác rơi ra. Tiết thứ hai, ve bắt đầu kêu. Điêu tức là con ve sầu, tập tục hay gọi là tri liễu. Ve lúc này sinh sôi đạt tới dương thịnh, cảm âm mà phát ra tiếng. Tiết thứ ba, bán hạ sinh. Bán hạ, là tên một vị thuốc, vì sinh vào giữa mùa hạ nên mới có tên như vậy. Nai và hươu tuy thuộc cùng một họ, nhưng cổ nhân lại cho rằng, hai loại này một thuộc âm và một thuộc về dương, sừng của hươu mọc ra trước nên thuộc về dương. Vào ngày Hạ chí, âm khí sinh mà dương khí bắt đầu suy, cho nên dương tính của Lộc giác ở chỗ thuận lợi để bắt đầu rơi ra. Mà nai lại thuộc về âm, cho nên tại ngày đông chí sừng nai mới tróc ra. Loài ve đực vào mùa hạ sau khi cảm âm khí mà có thể cất cánh mà phát ra tiếng kêu. Bán hạ là một loại hỷ âm thảo dược, vì sinh ra vào giữa mùa hè, tại một đầm lầy hoặc ruộng nước mà đặt tên như vậy. (Theo Tiếng Trung trong Đông y)