← Quay lại trang sách

Chương 75 Cô hoạch điểu

Một tháng sau, cuối hè, Âu Dương Anna ôm con gái mới được hai tháng tuổi, đi theo Tề Viễn Sơn lên xe lửa đi Tây AnPhòng nằm mềm mại nhưng xóc nảy, như con thuyền lênh đênh tren biển, cô cho con gái bú, nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ. Rời khỏi Giang Nam tháng 8, lúa mùa trong ruộng nước như sóng biển liên tiếp chân trời, mục đồng cưỡi lên lưng trâu thổi sáo. Qua Nam Kinh, Từ Châu, ruộng lúa dần dần biến thành ruộng lúa mạch, ánh vàng rực rỡ tựa hồ muốn bùng cháy trong ngày hè, Cửu Sắc nhỏ nhìn mê mẩn, giống như nhìn tranh sơn dầu Van Gogh. Xuyên qua hơn nửa Trung Nguyên, xuống xe ở Lạc Dương, tuyến đường sắt Lũng Hải tạm thời sửa chữa đến đây. Bọn họ chuẩn bị thuê một chiếc xe ngựa tới Thiểm Tây. Lần đầu tiên đến Hà Nam, tới thần đô của Võ Tắc Thiên, chắc chủ nhân ngôi mộ của thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ cũng lớn lên trong cung Lạc Dương ở Võ Chu. Hiện giờ Lạc Dương đã không còn cảnh tượng như ở thời Đường, chẳng qua chỉ là toà thành hoang tàn đổ nát thời Thanh mạt. Ra khỏi ga tàu Lạc Dương, Âu Dương Anna nhìn thấy một bóng lưng, người đàn ông trẻ tuổi gầy gò nhỏ nhắn, mặc áo ngắn bình dân màu xám, dường như đã gặp ở đâu? Bên cạnh là người phụ nữ trẻ, mùa hè mặc ít quần áo, từ sau lưng có thể nhìn ra dáng điệu mê người, trong tay dắt hai cậu bé cạo trọc đầu, lớn tầm 5 tuổi, nhỏ tầm 3 tuổi. Bọn họ như một gia đình bốn người, lưng đeo túi lớn túi nhỏ, vừa xuống xe lửa. Anna ôm con gái nện bước nhanh hơn, vòng tới trước mặt họ, đầu tiên nhận ra gương mặt người phụ nữ – Hải nữ núi Đạt Ma Đông Hải. Hai cậu bé rõ ràng là em trai cùng cha khác mẹ với mình, con riêng của Âu Dương Tư Thông, Anna vẫn nhớ tên bọn họ: đứa lớn gọi Âu Dương Tường Lỗ, đứa nhỏ gọi Âu Dương Liên Phàm. Người đàn ông bên cạnh Hải nữ có gương mặt gầy gò trắng nõn, như chàng tiểu sinh trong gánh hát nông thôn, ánh mắt lấp lánh bảo sao nghe vậy… “Tiểu Mộc?” Anna kêu lên tên hắn ta. Tên trộm mộ trẻ tuổi này bấy giờ mới nhận ra đôi mắt lưu ly của Anna, dường như trở lại núi Đạt Ma, trong hang núi giam cầm hắn. Dưới ánh nắng chói chang cuối tháng 8, trước ga tàu Lạc Dương, Trung Nguyên, Âu Dương Anna, Tề Viễn Sơn, Tiểu Mộc, Hải nữ, bốn đôi mắt nhìn lẫn nhau, đều không thể tin được lại gặp gỡ ở nơi này. Lần cuối Tề Viễn Sơn nhìn thấy Tiểu Mộc là ở Nhật Bản, cổ mộ Yoshino, địa cung của Từ Phúc, tất cả mọi người đều cho rằng tên trộm mộ nhỏ gan to hơn trời này sau khi giết chết Từ Phúc trường sinh bất lão đã bị Hà đồng kéo xuống nước chết chìm. Hai đứa bé của Hải nữ đã quên người chị gái Âu Dương Anna cùng cha khác mẹ từ lâu, lại tò mò đứa trẻ trong tã lót – Cửu Sắc cũng nhìn thấy hai anh em chúng thì nhoẻn miệng cười, hai cậu bé này có quan hệ huyết thống với cô bé đấy nhé, tính bối phận thì còn là cậu của cô bé nữa. Tiểu Mộc nhận định đứa bé trong lòng Anna là con của Tề Viễn Sơn. Hắn ta không nói một câu, tóm lấy cánh tay Hải nữ xoay người chui vào trong đám đông. “Đứng lại!” Âu Dương Anna định đuổi theo Tiểu Mộc, suýt thì quên trong lòng còn bế con gái. Cửu Sắc bị tiếng quát lớn làm giật mình, gào toáng lên. Hải nữ xấu hổ cúi đầu chạy trốn, dắt theo hai đứa bé, nháy mắt không thấy bóng dáng đâu. Trên người Tề Viễn Sơn giấu một khẩu súng lục, nhưng không dám dùng ở nơi đông người thế này, túm lấy Anna nói: “Đừng đuổi theo!” “Hoá ra bọn họ còn sống!” Anna vừa dỗ con vừa nói: “Phải tiêu diệt Tiểu Mộc, hắn là đại tai hoạ.” Tề Viễn Sơn cởi mũ sĩ quan Bắc Dương, đầu đầy mồ hôi: “Vì sao bọn họ cũng xuất hiện ở đây?” “Hình như Tiểu Mộc là người Lạc Dương, mấy đời sống bằng nghề trộm mộ, chắc là hắn ta mang Hải nữ về quê hương. Hải nữ thì cũng thôi, cần gì phải mang theo hai đứa em trai em?” Cô thoáng nhìn con gái trong tã lót: “Được rồi, trẻ con không rời được mẹ đẻ, em không so đo nữa.” Nghỉ ngơi nấn ná ở Lạc Dương một ngày, Tề Viễn Sơn thuê một chiếc xe ngựa to. Vợ và con gái ngồi trong thùng xe, anh ta và phu xe ngồi trên đầu xe, đi lên con đường cái toàn vết bánh xe. Vượt qua chiến trường cổ Hào sơn, theo Tân An tới Thằng Trì, đều là địa danh trong sách cổ, đến tận Tam Môn Hiệp khí thế hào hùng, nước Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống, chảy xiết vào biển không trở về. Cửu Sắc nhỏ thích ngắm phong cảnh Trung Nguyên(1), cho dù núi trơ trọi, cát vàng khắp nơi, trong nhà hầm trên dốc cao đất vàng, dân đói áo rách quần manh hấp hối. Anna chia lương thực cho những người mẹ và đứa con sắp chết đói. Từ khi dân quốc thành lập, nghĩa quân Bạch Lãng giết được đắt cằn ngàn dặm, hiện tại lại liên tiếp nạn hạn hán, nạn châu chấu và lũ lụt, càng đáng sợ hơn là binh tai quân phiệt Bắc Dương. Qua cửa ải Đồng Quan, đó là Tần Xuyên 800 dặm Quan Trung. Xung quanh trộm cướp ngang ngược, Tề Viễn Sơn lúc nào cũng phải cảnh giác. Qua Hoa Sơn, Vị Nam và Lâm Đồng, đất bằng nhô lên một kim tự tháp như cái đấu – lăng Tần Thủy Hoàng, sau lưng đó là Ly Sơn màu đen. Vượt qua sông Bá gần như khô kiệt, cầu Bá vốn chẳng còn bóng dáng, chỉ có bờ sông còn những hàng liễu rủ, đó là “bẻ liễu cầu Bá” mà cổ nhân sắp chia tay tặng nhau, Tề Viễn Sơn đã nhìn thấy thành lầu cửa đông Tây An, cờ năm màu đón gió phấp phới. Khi anh ta từ bỏ học chuyên sâu ở trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, nửa đường thôi học, ở lại nước chăm sóc vợ con, ai nấy đều nói tiền đồ của anh ta bị chính bản thân chôn vùi. Nhưng Hoàn hệ quyền nghiêng triều dã sụp đổ, Lão Đoạn và Tiểu Từ về vườn, đột nhiên cho anh ta cơ hội lớn lao. “Rồng Bắc Dương” Vương Sĩ Trân viết thư cho Ngô Bội Phu, tiến cử con nuôi Tề Viễn Sơn, cho rằng người con này có thể làm được việc lớn. Tề Viễn Sơn được bổ nhiệm làm chuyên viên liên lạc cho lục quân, quân hàm thăng cấp thành thiếu tá, đi Tây An chuẩn bị xây dựng căn cứ liên lạc, chính là một bước quan trọng trong con đường làm quan thăng chức vùn tụt. Anna lộ ra khỏi thùng xe nói: “Bạch Lộc Nguyên!” Phu xe chỉ vào phía nam xa xa, cách vài dặm nhô lên đài nguyên đất vàng cao rộng, bao quanh hai con sông Sản, Bá, giống như một ngôi mộ to lớn, từ núi Tần Lĩnh và Chung Nam về phương bắc, như con dao găm cắm vào đồng bằng Quan Trung, hoàng thiên hậu thổ, khí thế phi phàm. Cửu Sắc nhỏ vươn cái tay nhỏ như củ cải, cũng chỉ vào hướng đài nguyên, dường như chỗ đó mới là quê nhà của cô bé. Dọc theo đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, xe ngựa gian nan bò lên Bạch Lộc Nguyên, dưới ánh nắng chói chang sóng lúa cuồn cuộn, Tề Viễn Sơn gần như cảm nắng. Anna phấn khích hăng hái, ôm con gái xuống xe, hỏi thăm nông dân lao động trong ruộng, ngôi mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường ở nơi nào? Trông bọn họ không giống kẻ trộm mộ, nông dân chỉ hướng, qua Nam lăng của Bạc Thái hậu thời Tây Hán, phía sau núi Chung Nam, dốc cao hoang dã chính là ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên. Tròn 20 năm trước, năm Canh Tý, năm đầu tiên của thế kỷ 20, Tần Bắc Dương được sinh ra trong toà mộ này. Vừa trăng tròn, anh đã rời khỏi Bạch Lộc Nguyên, chu du gần như cả đời, gần như vòng quanh trái đất, nhưng rốt cuộc không thể trở lại nơi này. Mà hạt giống anh gieo, lấy cái tên Cửu Sắc từ thú trấn mộ nhỏ của ngôi mộ này, con gái vừa tròn hai tháng tuổi của anh lại thay thế anh về nhà rồi. Anna hôn đứa bé trong tã lót, quỳ xuống trước ngôi mộ tiểu Hoàng tử thời Đường. Nơi này còn mai táng người mẹ của Tần Bắc Dương, bà nội của Cửu Sắc. Cô nhìn chiếc vòng ngọc trên ngón giữa, nó cũng là thứ tới từ địa cung này. Con gái trợn đôi mắt lưu ly, đầu dưa lộ vẻ suy tư. Ánh hoàng hôn chiếu lên cỏ dại trên mộ, đồng bằng Quan Trung và dãy Tần Lĩnh hiển hiện trước mắt, vong hồn trong mộ như nỉ non bên tai, Âu Dương Anna ôm Cửu Sắc, đọc câu tuyệt cú của Lý Thương Ẩn: “Chiều hôm lòng buồn bã, đi xe lên cổ phần. Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.” (Trích dịch Đăng lạc Du Nguyên – Lý Thương Ẩn, thiviennet) Đi qua Bạch Lộc Nguyên, bái tế xong ngôi mộ tiểu Hoàng tử thời Đường, Tề Viễn Sơn mang vợ con vào thành Tây An. Anh ta tới thăm quan lớn quân chính bản địa, mang đến thư tay mà đại lão Trực hệ Ngô Bội Phu tự tay viết. Quân phiệt Thiểm Tây hỗn chiến nhiều năm, dân nghèo đã hết tiền từ lâu, chỉ có thể cúi đầu xưng thần với Bắc Kinh. Không ngờ quân phiệt đề nghị chỗ liên lạc đặt ở huyện Kiền, phía tây bắc thành Tây An hơn 100 dặm. Tề Viễn Sơn hỏi vì sao không đặt trong thành Tây An? Quân phiệt thoái thác rằng huyện Kiền tình thế hiểm yếu, là yếu địa khống chế Tây Bắc. Kỳ thực, quân phiệt không muốn giao ra quyền lực một cách dễ dàng, tự nhiên phải đuổi Tề Viễn Sơn đến thâm sơn cùng cốc, miễn cho anh ta mách lẻo với quan trên. Năm Canh Tý, liên quân tám nước đánh phá Bắc Kinh, Thái hậu Từ Hi chạy trối chết đến Tây An, cung Đại Minh, điện Hàm Nguyên, cung Hưng Khánh, sông Khúc Giang chẳng còn chút gì, chỉ thấy tháp Đại Nhạn mà Huyền Trang từng dịch kinh. Tề Viễn Sơn và Anna ở trong thành một đêm, ở cửa bắc ăn bánh bao thịt dê vụn của dân tộc Hồi, hôm sau ra khỏi thành Tây An. Tề Viễn Sơn dù trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là đặc phái viên liên lạc của Bắc Kinh, quân phiệt phái một đại đội cảnh vệ kỵ binh, cộng thêm một đại đội công binh, chuẩn bị xây dựng ba doanh trại liên lạc. Vượt qua sông Vị, đoàn người đi dưới ánh nắng chói chang ba ngày ba đêm mới tới huyện Kiền. Trên đường, khắp nơi có thể thấy đồng ruộng nứt nẻ, đất vàng khe rãnh đan xen, vạn dặm không mây, đất màu bị trôi. Quân phiệt xác định chỗ liên lạc, không phải trong huyện lị mà ở phía bắc Càn lăng. “Càn lăng?” Xe ngựa xóc nảy, Anna che bụi đất, bảo vệ con gái trong tã lót: “Là Càn lăng hợp táng Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên?” Không cần Tề Viễn Sơn giải thích, phía trước là hai đỉnh núi nhỏ, giống bầu ngực người phụ nữ, tục gọi núi Nhũ Hoa. Kỵ binh và công binh xuyên giữa hai gò núi, đi lên một con đường thẳng tắp hướng nam bắc. Anna và Cửu Sắc vừa tế bái tiểu Hoàng tử thời Đường ở Bạch Lộc Nguyên, hiện giờ lại tới thăm ông bà của cậu ta. Giữa hè tháng 8, từ Thượng Hải tới Thiểm Tây, hơn 1000km, từ thế kỷ 20 đi tới triều Đường 1200 năm trước, quả không uổng phí. Ngoài cổng Chu Tước Càn lăng đứng sừng sững hàng chục pho tượng đá, mặc Hồ phục Tây Vực, toàn bộ không có đầu người, đó là “tượng 61 hạ thần ngoại bang”. Trước mặt những kị sĩ không đầu quỳ mấy chục người đàn ông, bị trói gô, mặt mũi bầm dập. Hoá ra là một nhóm trộm mộ, thừa dịp rối loạn điên cuồng đào cổ mộ. Vừa khéo một đội bộ binh bản địa Thiểm Tây đi qua, một lưới bắt gọn. “Đã đào Càn lăng chưa?” Tề Viễn Sơn nhớ tới bí mật Càn lăng mà Tần Bắc Dương từng nói tới, trấn mộ Thiên Tử và kho báu vô tận trong truyền thuyết được chôn trong toà lăng mộ vô cùng lớn trước mắt này? Kẻ trộm mộ lắc đầu như đưa đám, không phải không muốn đào Càn lăng, nhưng bất kể dùng phương pháp phong thủy nào cũng không thể phán đoán vị trí cửa mộ. Bọn họ dùng cách đào hang của người nhà quê, không ngờ xẻng vừa chạm xuống đất đã giảm, lưỡi xẻng đụng vào đá kim cương, không phải hổ khẩu vỡ nát chính là tiếng xẻng bẻ gãy. Cuối cùng, trên trời trút xuống mưa đá. “Tháng bảy có mưa đá, đập vỡ đầu chảy máu chúng tôi, các đại ca bị đập vỡ sọ não.” Kẻ trộm mộ chẳng qua tầm 20 tuổi, chết đã đến nơi lại không quan tâm, đại khái ngành nghề này mạo hiểm cao, đã quen với việc liều mạng: “Nhưng chúng tôi không tin, đợi mưa đá ngớt, đào cả đêm mới móc ra một cái lỗ bằng miệng bát. Đột nhiên, dưới đất vang lên thanh âm ầm ầm. Vừa ngẩng đầu, mấy người trong chúng tôi liền không thấy, giữa bùn đất còn sót lại một bãi nước, chúng tôi sợ tới nước quay đầu bỏ chạy.” Tề Viễn Sơn lẩm bẩm: “Duy nhất Càn lăng không được lại gần, hễ lại gần là có mưa gió.” Khó trách, Càn lăng của Võ Tắc Thiên là lăng mộ đế vương triều Đường trải qua ngàn năm mà chưa từng bị đào qua. “Chúng tôi thầm nghĩ lần này ra ngoài làm việc, không thể cứ tay không mà về chứ? Bèn đào mấy ngôi mộ phụ cận Càn lăng. Xung quanh lăng đế vương thời Đường nhất định có vương công đại thần và hoàng thân quốc thích chôn cùng lão hoàng đế. Trong một tháng, chúng tôi lục lọi gần trăm ngôi mộ trong phạm vi 10km. Có không thể đào ra lối vào, có đã sớm bị đào qua, còn có rất nhiều ngôi mộ trống lừa người. Thật sự đào được bảo bối cũng chỉ khoảng mười ngôi mộ” Tề Viễn Sơn không nói gì thêm, anh ta cũng không tiện can thiệp vào dân chính bản địa. Nhưng anh ta đọc qua luật lệ Đại Thanh: “Hễ khai quật mộ, nhìn thấy quan tài, đánh một trăm gậy, lưu đày 3000 dặm (1500km); đã khai quan nhìn thấy xác người, treo cổ”, theo quy củ cũ, trộm mộ nhẹ thì bị lưu đày tới chân trời góc biển, nặng thì xử tử, nhưng cho chết toàn thây, dù sao trộm mộ xâm phạm người chết mà không phải người sống. Nhưng thời Thanh chấp hành tử hình cần có thủ tục phức tạp, cần qua châu, huyện, tỉnh thậm chí triều đình phê duyệt từng tầng, cuối cùng do hoàng đế ngự bút quyết định mới có thể thu sau hỏi trảm hoặc thắt cổ. Nhưng ở thời đại Dân quốc, tư pháp ngược lại thoái hoá tới tình cảnh coi mạng người như cỏ rác, rất nhiều quan địa phương và quân phiệt muốn giết là giết, không có chế độ thẩm phán. Nhóm trộm mộ trước mặt này vừa bị bắt tối qua, hôm nay liền bị cắm cọc dạo phố, xử bắn công khai. Bất kể thủ phạm chính hay tòng phạm, đào mộ hay canh chừng đều không lưu người sống. Tang vật tóm được bị sĩ quan chia riêng. Pháp trường đặt tại trước mặt “tượng 61 hạ thần ngoại bang”, cần lấy máu kẻ trộm mộ khẩn cầu Võ Tắc Thiên tha thứ. Đây cũng là truyền thuyết của dân bản xứ, e sợ một khi Càn lăng bị đào lên liền sẽ có tai hoạ lớn giáng lâm. Anna ôm con gái tránh về xe, nghe thấy tiếng súng xử quyết tập thể trộm mộ, Cửu Sắc sợ hãi khóc nỉ non. Cô chỉ có thể cởi vạt áo, đặt núm vú vào miệng cục cưng. Tề Viễn Sơn bình tĩnh, anh ta là người đàn ông trải qua chiến trường giết chóc, chính mắt thấy mấy chục tên trộm mộ bị súng bắn chết, máu tươi giàn giụa trước mặt tượng đá không đầu thời Đường. Vì bảo đảm không ai còn sống, các binh sĩ còn dùng lưỡi lê đâm vào sau lưng thi thể rồi mới kéo người chết đi, ném tới bãi tha ma sau lưng núi Nhũ Hoa, coi như tuẫn táng theo nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Kỵ binh xuống ngựa, công binh dựng trại đóng quân, xuyên qua pháp trường sặc mùi máu ruồi bay tán loạn, trải qua hai bên thần đạo với ngựa đá, đà mã, ông trọng. Nhìn thấy ngựa đá điêu khắc có cánh, Anna bỗng nhớ tới đêm hôm trước khi sinh ra con gái, thú trấn mộ nhỏ chắp cánh từ dưới ánh trăng Gobi bay tới. Trước hai gò đất trống, song song đặt hai tấm bia đá khí thế hùng tráng – bên trái là Thuật thánh kỷ bia của Cao Tông Lý Trị, có khắc 5000 bi văn mà Võ Tắc Thiên tự mình sáng tác. Bên phải là Vô tự bia của chính nữ hoàng đế. Vô tự bia, không có một chữ. Rốt cuộc là ưu khuyết điểm để lại cho hậu nhân bình luận? Hay là Võ Tắc Thiên cảm thấy công đức hiển hách, không có bất cứ văn tự nào có khả năng miêu tả? Khác với tạo bảy tấm bia đá cho chồng, Võ Tắc Thiên cho bản thân một tấm đá lớn hoàn chỉnh, cao như treo giữa trời, nặng khoảng trăm tấn. Vật liệu đá giống như “đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh”(2), được thợ đá gia công đơn giản, vận chuyển xuống khe núi dốc đứng, xuyên qua Bạch Lộc Nguyên đất vàng, qua sông Vị, núi sông xóc nảy, phải hy sinh bao nhiêu tính mạng? Có câu một tướng công thành vạn cốt khô, một bia công thành cũng là vạn cốt khô. Vô tự bia khảm tám ly long, đan xen phù hợp, lân giáp sáng rỡ, chằng chịt quấn quanh. Hai bên bia đá có khắc hình rồng bay lên. Mặt trước khắc hình sư tử và ngựa đấu nhau, ngựa khuất móng cúi đầu, sư tử ngẩng đầu uy nghiêm – sư tử và ngựa là tộc huy mà châu Âu thường sử dụng. Âu Dương Anna vòng tay ôm con gái hai tháng tuổi, nhìn kỹ tấm bia đá vĩ đại ca công tụng đức người phụ nữ, dường như chạm tới nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ vĩ đại. Ánh nắng rọi lên mặt ngoài phiến đá bóng loáng, hiện ra văn tự lấp lánh ánh vàng. Chữ trên Vô tự bia! Võ Tắc Thiên giấu giếm thiên thư trong Vô tự bia? Chỉ mở ra cho cô bé tên Cửu Sắc? Con gái vươn tay, chỉ cho mẹ tới xem. Anna gắng sức kiễng chân, cuối cùng nhìn thấy một hàng chữ. Vương Tiểu Nhị đã tới thăm nơi này. Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thấy là biết từ kẻ ít học thức, Âu Dương Anna bật cười. Vô tự bia hoá ra có chữ, nhưng không phải người thời Đường viết, mà là văn nhân mặc khách và thương nhân tiểu tốt tới quét cảm giác tồn tại, muốn tên mình được khắc lên Vô tự bia, ý muốn lưu danh muôn đời, nhưng bất cẩn để lại tiếng xấu muôn đời thì có. Tề Viễn Sơn nói công binh đã lựa chọn nơi xây doanh trại, ở phía chính nam cách Càn lăng 500m, sát núi Nhũ Hoa. Anna nhìn thoáng qua toà mộ Càn lăng, núi lớn nguy nga, cây bách trải rộng xanh xanh, mây trắng bay lên đỉnh núi, dường như đội mũ cho đỉnh núi, từng được Tô Đông Pha hình dung “đỉnh núi làn mây hình mũ chụp”. Cô trở lại doanh trại với chồng, nhóm công binh đo đạc ra phạm vi đại khái. Vốn chính là nơi hoang dã cỏ khô đá lởm chởm, bắc dựa vào Càn lăng, nam nhìn vào ruộng lúa mạch bát ngát, theo phong thủy học là nơi đất vượng, hình dáng chiếm giữ núi sông thuận lợi. Đêm đó, Âu Dương Anna ở trong doanh trại mới xây tạm thời. Tề Viễn Sơn trở về từ trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, học được tác phong mạnh mẽ quyết đoán của quân nhân Nhật, tóm công binh mở họp cả đêm, thảo luận phương án xây dựng công trình doanh trại, kế hoạch xây dựng một pháo đài. Anh ta dự tính xây xong trước mùa đông, chính phủ Bắc Dương đóng quân ở Càn lăng, phía dưới là Tây An, từ Ninh Hạ, phía tây lên Lan Châu, phía đông tới Thiểm Bắc, đủ để giám thị quân phiệt Tây Bắc. Còn bản thân anh ta thì có thể đặt chân ở Thiểm Tây, bồi dưỡng thế lực riêng, trở thành chư hầu một phương. Nhưng đối với mẹ con Âu Dương Anna và Cửu Sắc, đêm đầu tiên tới Càn lăng nhất định chuẩn bị sửa đổi vận mệnh từng người. Bọn họ ngủ trong lều trại, công binh cho cô một chiếc giường hành quân, còn làm cho cô một cái nôi đơn giản, thậm chí có cái bô, lấy bình phong tách ra khỏi phòng ngủ Tề Viễn Sơn. Cho con bú xong lần cuối, Anna đặt con xuống nôi đong đưa. Trên mắt cá chân cục cưng buộc cái chuông khỉ nhỏ bằng vàng. Đứa bé này thuộc hầu (khỉ), nghe nói có thể trừ tà tránh tai. Cửu Sắc rắn chắc, chưa từng ốm bệnh, khoẻ mạnh hơn đa số cậu bé khác. Con bé sinh ra vào lúc mặt trời mọc ngày hạ chí, hôm này là 28 tháng 8 dương lịch, 15 tháng 7 âm lịch, tính ra mới sinh ra được 67 ngày. Anna thế mới nhớ tới, hôm nay là tết Trung Nguyên (lễ Vu Lan). Khó trách trên đường nhiều nhà hoá vàng mã viếng mồ mả, xử bắn kẻ trộm mộ cũng ở hôm nay, đại khái hôm nay đầu thai chuyển thế càng thuận tiện đây. Ngủ trước cửa lớn Càn lăng Võ Tắc Thiên, Anna lo sợ bất Anna cả đêm, sợ sẽ mơ thấy ai đây? Nhưng một đường tàu xe mệt nhọc, cô không chịu nổi mệt mỏi, thiếp đi trong tiếng con gái thở khe khẽ… Quá nửa đêm, Âu Dương Anna nghe thấy tiếng em bé khóc. Hoang mang bật dậy, chỉ thấy lều trại đen như mực sáng lên một đôi mắt xanh lục u ám. Không kịp thắp dầu hoả, cô mở đèn pin trên đầu giường, lại chiếu ra một người phụ nữ trần truồng. Cảm giác đầu tiên là nằm mơ? Dưới chân núi Nhũ Hoa, trước phần mộ người phụ nữ, mơ thấy người phụ nữ khoả thân? Người phụ nữ đó có mái tóc dài đen sẫm bù xù, bụng phồng lên, bầu ngực cực to, vừa thấy là biết mang thai, nhưng tướng mạo rất trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn Anna, có lẽ chỉ 18, 19 tuổi, sắc mặt tái mét, ánh mắt xanh lục, dường như là người chết. Cô ta ôm lấy đứa trẻ ra khỏi nôi. Cửu Sắc tuy nhỏ nhưng rất thông minh, biết nguy hiểm là cái gì, tức khắc bật khóc nỉ non. Đây không phải mơ! Tiếng con khóc liền với lòng mẹ, đau thắt lòng. “Trả lại cho tôi!” Anna lảo đảo bò xuống giường, muốn cướp Cửu Sắc từ tay người thiếu nữ mang thai. Nhưng đối phương xoay người ôm em bé, phá vỡ cửa gỗ lều trại xông ra. Ánh trăng tết Trung Nguyên chiếu lên núi Nhũ Hoa Càn lăng, chiến mã trong doanh trại hoang mang hí vang, dường như nhìn thấy quái vật hay mãnh thú gì đó. Âu Dương Anna đuổi theo, chẳng lẽ đụng phải kẻ buôn người? Nhưng Cửu Sắc là bé gái, thời buổi này ai lại trộm bé gái chứ? Không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ mang thai ôm Cửu Sắc sau lưng có đôi cánh, cả người mọc lông vũ màu xám… lại vẫn duy trì dung nhan thiếu nữ, tóc rối rũ sau đầu, trong tiếng trẻ con khóc nỉ non, mỉm cười lạnh lùng với Anna, tung cánh bay lên. “Viễn Sơn! Viễn Sơn!” Anna tuyệt vọng kêu tên chồng: “Người đâu!” Cuối cùng, Tề Viễn Sơn lao ra khỏi lều trại bên cạnh, nhìn thấy trong trời đêm bay qua một con chim to. Cửu Sắc khóc nỉ non trên trời, mấy binh lính đang định nổ súng bắn, bị anh ta ngăn cản lại: “Đừng nổ súng! Mấy người sẽ làm đứa bé bị thương.” Ném chuột sợ vỡ đồ, Âu Dương Anna khao khát bản thân cũng mọc cánh, biến thành quái vật thiếu nữ mang thai như vậy. Không trung vọng tiếng khóc chói tai, tiếng kêu to như thế không thể tới từ trẻ con được, rất nhanh biến thành tiếng kêu rên như cú mèo, làm người sợ hãi. Tề Viễn Sơn hoảng sợ bắn đạn báo hiệu, muốn chiếu sáng bầu trời đêm, nhưng chẳng có tác dụng gì. Nửa đêm tháng Bảy, ánh trăng lần nữa ẩn vào mây mù. Anna phát điên, gào khóc om sòm. Tề Viễn Sơn ra lệnh toàn thể binh lính tập hợp, lục soát bất cứ vật hoặc phụ nữ bay khả nghi trong phạm vi 5km, gặp phải nông hộ liền phá cửa vào, bắt hết tất cả trẻ con về. Mọi người lúng túng, đây là đêm tết Trung Nguyên, tìm yêu quái xung quanh lăng mộ Võ Tắc Thiên thật sự cần có tố chất tâm lý của kẻ trộm mộ. “Kẻ trái lệnh xử bắn tại chỗ!” Tề Viễn Sơn móc súng lục ra: “Tìm được đứa bé, toàn thể nhân viên được thưởng 10000 đồng bạc.” Trọng thưởng tất có dũng phu, các binh sĩ xắn tay áo, tản đội hình, nhưng không ai dám đi một mình, chia thành tiểu đội chia nhau hành động, súng ống sẵn sàng, để tránh gặp phải thứ tà ma gì đó, chẳng hạn quỷ hồn những kẻ mới bị xử quyết ban ngày. Anna cầm đèn bão, chạy thẳng về hướng thần đạo Càn lăng, muốn lên mộ Võ Tắc Thiên tìm con gái. Tề Viễn Sơn theo sát bên cô, để cô yên tâm chớ sốt ruột. Nhưng cô không thể bình tĩnh được, giống như sói mẹ mất con, nếu bây giờ cho cô một thanh đao, ai cũng đều bị cô chém chết. Tề Viễn Sơn không dám tưởng tượng – nếu lỡ đứa con gái nhỏ đáng thương này, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Tần Bắc Dương thật sự thất lạc, liệu Anna có tự sát hoặc thật sự phát điên hay không? Anh ta gắng tóm lấy vai vợ: “Em có thật sự nhìn rõ không? Đó rốt cuộc là cái gì?” “Cô ta không phải người.” “Hiển nhiên, nhưng chẳng lẽ là ma?” Anna quỳ xuống trước mặt 61 pho tượng kị sĩ không đầu, lau nước mắt trên má: “Cô… hoạch… điểu…” “Cô hoạch điểu?” “Truyền thuyết là chấp niệm sản phụ đã mất biến thành, thường ẩn hiện trong bóng đêm, ôm trẻ con đi lại ban đêm, tiếng khóc trẻ con biến thành tiếng chim cô hoạch. Sách cổ nói, cô hoạch điểu ngày nấp đêm ra, mặc áo sẽ thành chim bay, cởi áo thành phụ nữ, vui với việc lấy con người khác về nuôi. Những cái tên khác là Con gái của Thiên Đế, du nữ Dạ hành, Câu tinh, Ẩn phi. Hễ nhà có trẻ con không thể phơi quần áo ban đêm.” Tề Viễn Sơn bất đắc dĩ: “Người phương bắc nói thế nào? Không sợ bị trộm, chỉ sợ bị nhớ thương.” Thời cổ có chàng trai, nhìn thấy trong đồng ruộng sáu, bảy cô gái, từng người cởi áo. Cậu giấu áo họ đi, nhưng lại bị bọn họ tìm được, mặc áo vào biến thành chim bay đi. Nhưng có một cô gái không tìm được áo liền bị cậu ta lấy làm vợ, còn sinh ba đứa con gái. Sau đó, cô nhờ con gái lén hỏi cha đứa bé mới biết áo giấu ở nơi nào? Cô mặc áo vào rồi bay đi. Không lâu sao cô lại lén bay về, mang thêm ba cái áo đưa cho ba đứa con gái, cuối cùng bọn họ đều mọc cánh bay theo mẹ, đây chính là câu chuyện Cô hoạch điểu… Ánh trăng tết Trung Nguyên lại hiện ra, Âu Dương Anna vùng khỏi chồng, lảo đảo xuyên qua Vô tự bia và ông trọng, trung gian ngã hai lần, một hơi bò lên đỉnh núi Càn lăng, giống như bò lên đỉnh đầu Võ Tắc Thiên. Dõi mắt nhìn về đêm tối đồng bằng Quan Trung phía xa, đồng ruộng dưới chân núi sáng lên đèn đuốc, giống như ma trơi lấp lánh trong đêm nghĩa địa, hẳn là các công binh và kỵ binh lục soát xung quanh tìm trẻ con và Cô hoạch điểu. Anna lại lần nữa không nén nổi nước mắt, lấy tay đấm mấy lần, dường như muốn đập qua da đầu Võ Tắc Thiên, cao giọng bật thốt. “Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế! Tiểu nữ Âu Dương Anna đắc tội ngài, mời ngài nghe lời tôi nói – Anna quen đọc sách sử, biết ngài như lòng bàn tay, khâm phục ngưỡng mộ vô ngần. Ngài là phụ nữ, ngài từng gả cho hai người đàn ông, còn lên giường cùng người đàn ông khác. Ngài sinh bốn con trai, hai con gái, ngài so với ai đều hiểu đứa trẻ là đầu quả tim của người mẹ. Đêm nay giữa tháng Bảy, đứa bé này ngàn dặm xa xôi từ Thượng Hải tới Càn lăng, không phải làm vật hy sinh tế tự cho ngài, càng sẽ không nghĩ đến trấn mộ Thiên Tử chôn trong địa cung của ngài. 1200 năm qua, vô số người vì cái gọi là bí mật trong lăng mộ của ngài mà diệt vong, vật bồi táng theo ngài nhiều tới cả toà núi lớn đều không đủ chôn, chẳng lẽ vẫn chưa đủ ư? Cô hoạch điểu là oán niệm mà sản phụ đã mất biến thành, tôi dám khẳng định liên quan tới ngài. Xin ngài hãy cứu mẹ con chúng tôi, trả Cửu Sắc lại cho tôi đi. Tôi dù không thể báo đáp cái gì, nhưng thề suốt đời sẽ thủ lăng cho ngài, để kẻ trộm mộ tuyệt đối không dám lại gần ngài một bước. Nếu ngài không trả lại con gái cho tôi, tôi sẽ dùng tới khoa học phương Tây, dùng thuốc nổ Nobel và máy ủi đào mộ ngài lên, mở quan tài nặng nề của ngài ra, để hình dáng mục nát sau khi chết của ngài lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật, chém đầu lâu của ngài. Cũng đến lúc để các nhà khảo cổ học biết gương mặt thật của Hoàng đế và nữ hoàng rồi.” Ông ngoại Cửu Sắc là thủ lĩnh cướp biển núi Đạt Ma, lão đại Thanh bang giết người vô số ở Thượng Hải. Âu Dương Anna 20 tuổi có tác phong của cha, không hề kiêng kị nữ hoàng đế vô tiền khoáng hậu của Trung Hoa, ngược lại trèo lên đầu đe doạ trắng trợn. Đêm tối mênh mông, dưới lòng bàn chân là lăng mộ Càn lăng đang âm thầm phát ra chấn động kỳ quái nào đó. Vong linh Đế vương trong địa cung cũng cảm nhận được sự giận dữ của Anna, còn hơn hết thảy loạn thần tặc tử và Mô kim hiệu úy(3) từ cổ chí kim. Trời cao nổi gió tây bắc mạnh mẽ, bí mật mang theo cát vàng đại mạc, dường như hỗn tạp giọng nói ai đó, từ vài nghìn km xa xa mà đến, như lẫn lộn tiếng chim bay, lại cứ lởn vởn bên tai. Hình như là tiếng ôi chao của Tần Bắc Dương? _____________ Chú thích: (1) Chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây. (2) Trích Thục đạo nan – Lý Bạch, thiviennet (3) Là chức quan chuyên trộm mộ để cung cấp quân lương bắt nguồn từ thời Tào Tháo.