← Quay lại trang sách

Chương 76 Bia Lý Lăng

Năm Dân quốc thứ chín, ngày 29 tháng 8 năm 1920, ngày 16 tháng 7 âm lịch, ngày thứ hai sau tết Trung NguyênPhía bắc sa mạc Gobi, thủ phủ Khố Luân của Ngoại Mông Cổ, sau này là thủ đô Ulan Bator. Gió lớn kỳ lạ thổi cả một đêm, kẹp theo cát vàng thổi về phía nam xa xôi, bão cát cuộn sạch cả phía bắc Trung Hoa. Mặt trời mọc lên từ sau lưng, ngẩng đầu nhìn thấy chim nhạn bay về phía nam. Wolfna thay đổi tư thế trên yên ngựa, cô ta vén váy lên đầu gối, hai đùi thon dài tách ra, ngồi vắt ngang trên yên ngựa như đàn ông. Cô ta buông dây cương, đi tới bên cạnh Tần Bắc Dương nói: “Ở Nga lúc nào cũng có thể thấy chim nhạn, chúng không bao giờ sống một mình, trong đàn chim rất ít có con lẻ, luôn là một đực một cái. Chỉ cần một con chết đi, con còn lại cũng sẽ tự sát hoặc buồn bực mà chết.” Tần Bắc Dương nhớ tới Âu Dương Anna: “Nhạn bay về phương nam, ngựa phi về phía tây, vậy loài người thì sao?” “Chim nhạn sẽ chết, nhưng tôi còn sống, thật đáng xấu hổ.” “Một con chim nhạn khác của cô là Thượng tá Ivanov? Hay là Nam tước Wolf?” “Không biết.” Wolfna vén tóc mái lên: “Tần, ngài rất ghét tôi sao? Tôi là người phụ nữ không trinh.” “Tôi rất tôn trọng ngài, phu nhân.” “Hãy gọi tôi là Tạp Giai!” Cô ta đánh roi ngựa, mái tóc dài vàng bay phất phới như đua ngựa, hào sảng chạy tới phía trước, cùng tiến lên với thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc. Tiểu Quận vương dù không hiểu bọn họ nói tiếng Nga, nhưng hiểu rõ ánh mắt phụ nữ, vỗ Tần Bắc Dương cười ha hả. Tháng trước, Bắc Kinh bùng nổ chiến tranh Trực Hoàn, Tiểu Từ một nắng hai sương chạy về Trung Nguyên. Quân đội thứ ba Hỗn thành lữ(1) vẫn đóng giữ biên phòng Tây Bắc, nhanh chóng truyền lại tin tức chiến bại, không thể lộn ngược dòng. Quân đội trú ở Khố Luân chính là bộ đội dòng chính của Tiểu Từ, bởi vậy lòng người hoảng sợ, thậm chí hàng loạt người quy phục. Nhân cơ hội này, Thượng tá Ivanov thông đồng với Bạch Nga phát động phản loạn, tấn công Trung Hoa trú quân, muốn chiếm giữ Khố Luân, làm căn cứ phản công Siberia. Quân biên phòng Tây Bắc là quân đội mạnh do Lão Đoạn và Tiểu Từ khổ tâm kinh doanh, vốn chuẩn bị đại diện Trung Hoa tham gia thế chiến, trang bị đạn dược vũ khí tiên tiến, lập tức đánh đám ô hợp Bạch Nga tè ra quần. Thượng tá Ivanov dẫn tàn quân chật vật chạy trốn, không kịp mang Tần Bắc Dương và Wolfna cùng đi. Rạng sáng, Khố Luân rơi vào biển lửa, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La tìm tới Tần Bắc Dương, nói với anh không thể ở lâu, sớm muộn sẽ trở thành tốt thí trong loạn lạc. Thế là Tần Bắc Dương, tiểu Quận vương, Wolfna, ba người cưỡi ngựa Nga, Cửu Sắc như chó săn mở đường, chạy như điên ra khỏi thành Khố Luân binh hoang mã loạn. Tần Bắc Dương không muốn để Ivanov chạy trốn, anh đi theo đội thám hiểm Bạch Nga tới Mông Cổ là vì ngăn cản bọn họ đào mộ và lấy trộm thú trấn mộ. Nghe nói người Bạch Nga đang chạy trốn về phía tây, vượt qua núi Altai tới Tân Cương, nghe nói nơi đó có vô số cổ mộ… Ba ngày sau, bọn họ vượt qua di chỉ của đế quốc Mông Cổ, Karakorum. Tiểu Quận vương thuộc như lòng bàn tay nơi đổ nát thê lương, lờ mờ có thế thấy bá nghiệp huy hoàng năm đó. Trước khi Hốt Tất Liệt thành lập triều Nguyên định đô ở Bắc Kinh, đây là đế đô của Mông Cổ, là trung tâm đại lục Âu Á, toàn thế giới đều phủ phục dưới chân thành phố này, thế mà hiện nay cũng chỉ là nơi cỏ dại hoang vu. “Đây chính là con đường mà 700 năm trước, Thành Cát Tư Hãn tây chinh, tôi là hậu duệ trực hệ của ngài. Con cháu Đại Hãn Hốt Tất Liệt hệ Tha Lôi(2) đều luôn ngóng trông được đi trên đường này. “Gần đây có cổ mộ không?” Lòng Tần Bắc Dương nóng như lửa đốt, bộ ngực một lần nữa đau đớn, tế bào ung thư phất cờ trở lại, phải tìm cổ mộ để giữ mạng. Cửu Sắc không cảm nhận được có mồ mả tồn tại, trái lại ở ven thung lũng Orkhon phát hiện một tấm bia đá, cô độc đứng vững trên thảo nguyên, tấm bệ là con rùa to khắc bằng đá, đó là con Bí Hí kiểu Trung Hoa. Thúc ngựa tới chính diện bia đá, rõ ràng toàn là chữ Hán. Tiểu Quận vương đặc biệt hứng thú, thực hiện động tác có độ khó cao, đứng thẳng người lên trên yên ngựa, mới đọc mấy chữ Khải trên bia: “Cố khuyết đặc cần chi bi!” Chữ nhỏ Kỳ Hạ. “Bỉ thương giả thiên, võng bất phúc đảo. Thiên nhân tương hợp, hoàn vũ đại đồng. Dĩ kỳ khí cách âm dương, thị dụng biệt vi quân trường. Bỉ quân trường giả, bản âm dương chi duệ dã. Thủ tự trung quốc, hùng phi bắc hoang. Lai triêu cam tuyền, nguyện bảo quang lộc, tắc ân hảo chi thâm cựu hĩ. Kịp ngã cao tổ, triệu hưng hoàng nghiệp. Thái tông chi toại hoang đế tái, văn giáo thi vu bát phương, vũ công thành vu thất đức. Bỉ hoặc biến cố tương cách, vinh hào điệt xưng…” Bi văn làm anh ta hoa mắt chóng mặt, dứt khoát nhìn đoạn cuối cùng “Đại đường khai nguyên nhập niên tuế thứ Nhâm Thân thập nhị nguyệt Tân Sửu sóc thất nhật đinh vị thư”. “Đại Đường Khai Nguyên chính là niên hiệu thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, mặt bi văn chỉ sợ là chữ viết tay của Đường Huyền Tông! Chỉ không biết “khuyết đặc cần” nghĩa là cái gì?” Tần Bắc Dương sực nhớ ra, Lý Long Cơ là anh trai cùng cha khác mẹ với tiểu Hoàng tử thời Đường, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. “Cậu xem này, sau lưng còn có chữ!” Tiểu quận vương la lên, mặt sau tấm bia đá quả nhiên khắc đầy văn tự, lại một chữ cũng không hiểu được, lại như tiểu nhân ngang ngược, bày ra các tư thế khác nhau, có thể thấy là văn tự biểu đạt bằng chữ cái. Tần Bắc Dương cảm giác nhìn quen mắt, mới nhớ ra trong lăng mộ Viking tại Bắc Cực cũng có rất nhiều văn tự tương tự – truyền thuyết là chữ Rune do đại thần Odin phát minh? Một đường này ắt hẳn sẽ có nhiều phát hiện kỳ dị… Lại cách ba ngày, vượt qua núi Hangay Uul gập ghềnh, tới thủ phủ Ô Nhã Tô Đài (Uliastai), Ngoại Mông Cổ của Đại Thanh. Còn có một ít quân Trung Hoa chiếm đóng, nhưng gió thổi trước lúc mưa nguồn (sơn vũ dục lai phong mãn lâu), tình thế sắp biến đổi. Quân coi trú báo cáo cho tiểu Quận vương, hôm qua có một đội thám hiểm Bạch Nga trải qua nơi đây, chạy về hướng tây. Phương hướng bám theo không sai, bọn họ chạy dọc theo sông Zavkhan, xuyên qua hoang mạc không người, đi đủ sáu ngày. Thân thể Tần Bắc Dương càng ngày càng kém, phải thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, ho sặc sụa như ma bệnh lao. Tiểu Quận vương cho rằng anh nghiện thuốc phiện, Tần Bắc Dương nói đúng sự thật – nếu không có không khí của cổ mộ, chính mình đã chết vì ung thư từ lâu rồi. Tiểu Quận vương vỗ đùi: “Má ơi, lúc nhìn thấy cậu ở Khố Luân, tôi còn tưởng nhìn thấy ma. Còn nhớ ở Paris không? Tôi cho cậu mượn căn nhà tập thể, cùng chăm sóc cậu với cô y tá Pháp, khi đó cậu còn bảo bản thân không sống nổi hai tháng nữa.” “Tôi sinh ra ở cổ mộ, chắc hẳn quãng đời về sau sẽ sống trong địa cung.” Bí mật này, anh cũng nói với Wolfna, thiếu phụ Bạch Nga đốt lửa trả lời: “Từ sau khi con trai và chồng chết, tôi cũng coi mình như người đã chết.” Đến thành phố Khovd, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết Altai. Ven đường phát hiện không ít dấu vết Bạch Nga, những người này một đường săn giết dã thú, phá hoại đồng cỏ, để lại phần mộ cắm cây thập tự. Thượng tá Ivanov dường như ở ngay trước mắt, cái đuôi nhỏ sắp bị tóm được rồi. Trước cửa ải núi Altai, dốc núi hoang mạc lởm chởm bụi đá, bọn họ phát hiện doanh trại Bạch Nga. Mặc dù không thấy một ai, nhưng tro bụi đống lửa còn chưa lạnh hẳn. Ba người thúc ngựa đuổi theo, Cửu Sắc cũng ngửi được cái gì đó. Vòng qua khe núi rất sâu. Vượt qua khe núi này chính là tỉnh Tân Cương. Tần Bắc Dương cảm giác khí hậu mát mẻ, tháng 9 mà như đầu mùa đông, trong phổi càng khó thở, e rằng sẽ ngã ngựa bất kỳ lúc nào. Wolfna theo sát, có lúc còn đỡ anh mấy lần. Đằng trước vang tiếng ầm ầm, Tần Bắc Dương phán đoán đây là tiếng nổ tung, hoặc là đang đánh nhau, hoặc đang nổ pháo phá hủy? Cửu Sắc nhanh chân, nhìn thấy mấy chục con ngựa Nga. Nhưng chỉ có ngựa, không có người, tản mát bên dòng suối uống nước. Trên yên ngựa còn đạn dược và lương thực ghi chữ Nga. Tần Bắc Dương phát hiện hai đường long mạch nương theo thế núi, đón đầu va chạm trước một dốc đứng, địa thế long mạch rất tốt. Nhưng long mạch đã lộ ra cửa động, khắp nơi đầy vụn đá dăm, vết cháy khét, mùi khói thuốc súng. Khỏi cần nói, tiếng nổ vừa nghe thấy chính là tiếng người Bạch Nga dùng thuốc nổ mở huyệt. Chỉ dẫn Bạch Nga phát hiện cổ mộ là tấm bia đá cao to sừng sững trên sườn núi. Tần Bắc Dương ngồi trên lưng ngựa, đọc mấy chữ Hán theo lối chữ Lệ trên bia đá, hô tô: “Bia của Lý Lăng!” Chữ trên văn bia mờ nhạt, đều là thể chữ Lệ triều Hán, chắc hẳn đã hơn 2000 năm. Anh nhìn thấy dòng chữ “Lũng Tây thành kỷ” cùng với “Lý Lăng”, “Hung Nô”, “Thiền Vu”…, xác nhận chủ nhân bia mộ này chính là cháu trai của Phi tướng quân Lý Quảng – danh tướng thời đại Hán Vũ Đế, Lý Lăng. Hán Vũ Đế vì hãn huyết bảo mã mà phái Nhị sư tướng quân Lý Quảng Lợi viễn chinh Đại Uyển, tiếp đến chinh chiến Hung Nô, sai Lý Lăng vận chuyển lương thảo. Lý Quảng Lợi là anh trai của sủng thần Lý Diên Niên và sủng phi của hoàng đế – Lý phu nhân, mới được hết sức trọng dụng. Lý Lăng là hậu duệ danh tướng, tính cách cao ngạo, không muốn vì quan hệ cạp váy mà nhờ tiểu nhân trợ thủ, tình nguyện từ Cư Diên qua sông đại mạc, đơn độc xâm nhập vương đình Thiền Vu. Ở núi Altai bị thiết kị Hung Nô bao vậy. Lý Lăng cố thủ doanh lũy huyết chiến, toàn quân bị diệt bị bắt. Hán Vũ Đế cho rằng Lý Lăng đầu hàng, liền giết chết cả nhà danh tướng. Cả triều văn võ chỉ có Tư Mã Thiên nói lời công bằng – Lý Lăng hiếu thuận với mẹ già, yêu quân như con, lấy quả địch chúng, mũi tên dùng hết, nhân mã chết trận, kiệt lực bị bắt, danh tướng thời cổ cũng chỉ đến thế mà thôi. Ông ta lại ám chỉ em vợ hoàng đế Lý Quảng tham sống sợ chết, không thể kịp thời cứu viện. Hán Vũ Đế giận tím mặt, hạ lệnh thiến Tư Mã Thiên. Trong nhục nhã và tuyệt vọng, Thái Sử Công hoàn thành “Sử Ký” – nếu không có sự kiện Lý Lăng, cũng sẽ không có bộ sách sử vĩ đại nhất của nhân loại này (tác giả tự cho rằng). Tiểu Quận vương cũng quen đọc lịch sử dân tộc thảo nguyên: “Lý Lăng chẳng qua chỉ giả hàng. Nhưng bị Hán Vũ Đế chém cả nhà, sau đó đành phải lấy công chúa Hung Nô làm vợ, ở lại phương bắc sống quãng đời còn lại. Nghe nói, người Cáp Tát Khắc (Kazakh) và người Bố Lỗ Đặc (Beirut) đến giờ vẫn còn có hậu duệ của ngài ấy.” “Dương gia tướng diễn nghĩa” có nói, Dương Nghiệp bị quân Liêu bao vây, Phan Nhân Mỹ thấy chết không cứu, Dương lão đập đầu tự vẫn trên bia Lý Lăng, cũng vì sợ sau khi bị bắt lại trở thành Lý Lăng.” “Trong lịch sử chưa từng phát hiện phần mộ Lý Lăng, hoá ra là ở đây?” Núi Altai là trung tâm khu vực Hung Nô, Lý Lăng chôn cất ở đây không hề bất ngờ. Cửu Sắc tìm được lối vào mộ, vừa bị người Bạch Nga mở bằng thuốc nổ. Wolfna tóm tay Tần Bắc Dương: “Tần, tôi đi vào mộ với anh, anh phải sống sót đấy…” _______________ Chú thích: (1) Là quân đội hỗn hợp các loại binh như công binh, bộ binh, kỵ binh, pháo binh… mà thành. (2) Tha Lôi là con trai út của Thành Cát Tư Hãn.