← Quay lại trang sách

Chương 78 Hoàn Bích về ai

“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương…”Tiểu quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La từ tốn nói ra tám chữ, sắc mặt quỷ dị. “Tần…” Tần Bắc Dương nói chính là dòng họ của anh: “Ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng?” “Đúng vậy!” Tần Bắc Dương hít sâu một hơi: “Đây cũng là Hoà Thị Bích mà Hàn Phi Tử ghi chép lại?” “Biện Hoà người nước Sở, ở Kinh Sơn tìm được một khối ngọc thô, hiến cho Sở Nghiêm vương. Thợ ngọc cho rằng chỉ là một cục đá bình thường, Sở Nghiêm vương hạ lệnh chặt chân trái Biện Hoà. Sau khi Nghiêm vương qua đời, Vũ vương lên ngôi, Biện Hoà lại lần nữa dâng ngọc thô tiến hiến, thợ ngọc lại nói đây chỉ là tảng đá, Sở Vũ vương hạ lệnh chặt Biện Hoà chân phải. Sau khi Vũ vương mất, Văn vương nối ngôi, Biện Hoà ôm ngọc thô khóc rống ở Kinh Sơn, không phải ông ta buồn vì chính mình bị chặt đứt hai chân, mà là khối ngọc quý bị coi là tảng đá, trung lương bị coi là lừa đảo. Sở Văn vương chăm chú cân nhắc khối ngọc thô, quả nhiên phát hiện là bảo ngọc hiếm có, mệnh danh là Hoà Thị Bích.” “Lúc đầu đọc câu chuyện này, cảm nhận đầu tiên của tôi là Sở vương đổi tới ba đời, Biện Hoà vẫn còn sống, tính mạng thật đúng là dài. Cảm nhận thứ hai là người thợ ngọc tuyệt đối đời trước có thù với Biện Hoà.” Tần Bắc Dương bê miếng ngọc Hoà Thị Bích xanh biếc lên: “Màu sắc này tuyệt đối không phải ngọc Hoà điền, độ cứng càng không phải phỉ thúy, trông giống đá tùng thạch xanh(1) (ngọc lam).” “Sao núp trong sao, rơi vào Kinh Sơn, hoá làm ngọc, nhìn mặt bên thấy màu xanh, nhìn đối diện thấy màu trắng.” Tiểu Quận vương hiếm khi nghiêm túc: “Đây chính là miêu tả ngọc tỷ truyền quốc của người thời Đường.” “Hồi làm thuê ở Lũng Tây đường, Đức Thắng môn, Bắc Kinh, sư phụ chuyên ngọc từng nói với tôi, nơi sản sinh ngọc lam nổi tiếng nhất Trung Hoa chính là Hồ Bắc, kế đến là Tương Dương. Hồ Bắc là trung tâm nước Sở, Hoà Thị Bích được phát hiện ở Kinh Sơn không phải ngẫu nhiên. Mọi người coi ngọc lam như bảo vật trấn yêu trừ tà, Tần Thủy Hoàng đem nó làm ngọc tỷ truyền quốc cũng coi như tinh mắt.” Tiểu Quận vương và Tần Bắc Dương dường như đang tỉ thí xem ai học phú ngũ xa hơn: “Hoà Thị Bích sau đó tới nước Triệu, Tần vương dùng 15 toà thành trì đổi lấy bảo vật này, Lận Tương Như phát hiện lời nói có gian dối, đe doạ tự hủy cùng Hoà Thị Bích, thành tựu bốn chữ “hoàn bích quy Triệu”. Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, Lý Tư lấy tám chữ triện trùng điểu “thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương”, đem Hoà Thị Bích làm ngọc tỷ truyền quốc. Triều Tần chỉ được hai đời liền diệt vong, Lưu Bang dẫn đầu đánh vào Hàm Dương, giành được khối ngọc tỷ truyền quốc này, khai sáng thời Hán…” “Vương Mãng soán vị, Hoàng thái hậu cuối thời Tây Hán đập vỡ một góc ngọc tỷ.” Tần Bắc Dương chỉ một góc bị vỡ của ngọc tỷ: “Là ở đây.” “Bắc Dương, chí bảo thiên hạ lại có tì vết này, cũng là căn cứ phân biệt thật giả. Vương Mãng bại, ngọc tỷ trằn trọc lưu lạc tới trong tay Đông Hán Quang Võ đế Lưu Tú. Cuối thời Hán, thiên hạ đại loạn, 18 chư hầu thảo phạt Đổng Trác, anh hùng Giang Đông Tôn Kiên đánh vào Lạc Dương, mò ra một thi thể cung nữ trong giếng, lấy ra ngọc tỷ từ chiếc hộp nhỏ màu đỏ – trải qua tay Viên Thuật, cuối cùng về Tào Tháo sở hữu. Tây Tấn Ngũ Hồ 16 nước, ngọc tỷ từ Tư Mã thị tới Lưu Thông, tới Thạch Lặc, tới Nhiễm Mẫn, rồi lại tới Mộ Dung thị, cuối cùng trở lại Đông Tấn Tư Mã thị, trải qua bống triều Tống, Tề, Lương, Trần. Mọi người coi Nam triều là chính thống, Bắc triều là man di cũng có một phần nhân tố ngọc tỷ truyền quốc này” “Hoàng thất Nhật Bản có “tam thần khí” cũng là ý tứ này, dù sau cũng phải có tín vật chính thống tượng trưng cho đế vương, Trung Quốc thì là con dấu ngọc tỷ truyền quốc Hoà Thị Bích này.” Tần Bắc Dương nhớ tới trải nghiệm ở Nhật Bản, trong địa cung Từ Phúc phát hiện “tam thần khí” thật sự. “Không tồi, triều Tùy diệt vong, triều Trần lấy được ngọc tỷ, tiếp đến là Đại Đường thịnh thế – Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Đường Cao Tông Lý Trị, nữ hoàng Võ Tắc Thiên, Đường Huyền Tông Lý Long Cơ… Bọn họ đều tự tay chạm tới, sử dụng con dấu này.” Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi nhân cơ hội sờ thêm vài cái: “Ai da, núm triện này có tầng dày, ắt hẳn lưu lại mồ hôi của Võ Tắc Thnên. “Đừng nói lời buồn nôn! Triều Đường đã diệt vong từ thời Ngũ Đại, Thạch Kính Đường dẫn sói vào nhà, đại quân Khiết Đan tới Lạc Dương, Hậu Đường phế đế Lý Từ Kha và Thái hậu, Toàng hậu mang ngọc tỷ truyền quốc trèo lên Huyền Vũ lâu tự thiêu, ngọc tỷ truyền quốc biến mất trong lửa lớn, sau đó trở thành câu đố thiên cổ.” “Từ khi có Hoà Thị Bích, truyền qua năm đời mười nước, kế đó là hơn 1600 năm. Sau Chu đế vương lần tìm ngọc tỷ không được, chỉ đành tự mình khắc ấn tỷ “Hoàng đế thần bảo”. Nghe nói Hoà Thị Bích được khai quật cuối thời Bắc Tống, lọt vào tay Thái Kinh được nhận định là chính phẩm, nhưng trong biến Tịnh Khang, nó lại đi theo Huy Khâm nhị đế bị người Kim bắt đi. Từ Kim tới cuối thời Nguyên, Chu Nguyên Chương giương khẩu hiệu “xua đuổi Thát Lỗ, khôi phục Trung Hoa”, Nguyên Thuận Đế trốn về phương bắc đại mạc, mang theo ngọc tỷ truyền quốc, từ đó không còn tăm tích.” Tần Bắc Dương không dám lại lấy tay đụng vào bảo vật này, đành để nó xuống gạch xanh địa cung, cởi quần áo lót xuống dưới, chỉ sợ mài hỏng chữ khắc dấu của Tần tướng Lý Tư. “Thế mà tận mắt thấy Hoà Thị Bích! Còn nâng nó trong tay, con dấu này đại biểu cho quyền lực cao nhất đế quốc Trung Hoa. Ai có nó, người đó chính là chân mệnh thiên tử! Quân chủ các triều các thời vì tranh giành con dấu này mà không biết giết bao nhiêu người, đổ bao nhiêu máu…” Wolfna tò mò thứ trông giống con lật đật Nga này, kề đầu lại gần hỏi: “Ai da, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?” “Lịch sử Trung Hoa.” Tần Bắc Dương nói một câu tiếng Nga, lại nói tiếng Hán với tiểu Quận vương: “Giáo sư Vương Gia Duy từng nói, người Trung Hoa không phải không có tín ngưỡng dân tộc, lịch sử chính là tín ngưỡng của chúng ta. Từ 3000 năm trước, giáp cốt văn khởi đầu ở Ân Khư (di chỉ kinh đô cuối đời Thương), lịch sử của chúng ta chưa hề gián đoạn, vòng đi vòng lại, liên tục không ngừng… giống như khối ngọc tỷ truyền quốc Hoà Thị Bích này.” Tần Bắc Dương nắm tay tiểu Quận vương, tràn đầy đồng cảm: “Nếu Nguyên Thuận đế mang ngọc tỷ truyền quốc theo, quả thực có khả năng đánh mất ở núi Altai. Nhưng tại sao lại ở trong lăng mộ Lý Lăng? Xuyên không ư?” “Đáp án nằm trên người hai bộ xương nam nữ này!” Bọn họ mở chiếc hộp ra lần nữa, phát hiện phía dưới cùng giấu một quyển sách giấy Cao Ly. Tần Bắc Dương cẩn thận mở ra, toàn chữ Khải màu đỏ, màu sắc nghiêng về thâm đen, e là dùng máu đầu ngón tay viết lên, mở đầu là hai cái tên. Võ quan trung quân Thần cơ doanh Đại Minh, Ngô Danh. Đại Minh Tiệp dư Phác thị. “Thần cơ doanh?” Tiểu Quận vương lộ vẻ suy tư: “Chẳng lẽ một trong ba đại doanh kinh quân?” “Minh Thành Tổ viễn chinh xuống phía nam, lấy được súng máy và pháo, ở Bắc Kinh thiết lập Thần cơ doanh chuyên sử dụng súng đạn. Minh Thành Tổ từng sáu lần viễn chinh thảo nguyên Mạc Bắc, Thần cơ doanh đi tiên phong, đội ngựa ở phía sau hỗ trợ, e rằng cũng dẫn đầu tại châu Âu.” “Hừm, đối tượng viễn chinh của ngài ấy chính là tổ tiên tôi đấy! Đúng rồi, người này là võ quan trung quân Thần cơ doanh triều Minh, vậy còn người phụ nữ? Tiệp dư? Chẳng lẽ là danh hiệu của phi tần trong hoàng cung?” “Từ thời Hán đã có Tiệp dư, nhưng địa vị thấp hèn, không được hưởng phong hiệu “phi”, thấp hơn Chiêu nghi, cao hơn Mỹ nhân. Lúc Võ Tắc Thiên thời Đường mới vào cung hầu hạ Đường Thái Tông còn chỉ là Tài tử tầm thường, còn không bằng Tiệp dư đấy.” “Phác thị? Người Hán ít thấy họ này, chẳng lẽ là người Triều Tiên?” Tần Bắc Dương không trả lời, chỉ nhìn tiếp phía dưới, huyết thư mở đầu là: “Thiếp Phác thị, là người phủ Khai Thành, Kinh Kỳ Đạo (thủ đô của Cao Ly, Triều Tiên cổ đại)”… Sau đó đại khái Cao Ly là phiên thuộc của Đại Minh, quốc vương Cao Ly tiến cống phi tử cho hoàng đế triều Minh. Năm Vĩnh Lạc, vị Phác thị này tròn 14 tuổi, bị lựa chọn vượt qua sông Áp Lục, tiến vào Tử Cấm Thành vừa mới hoàn thành ở Bắc Kinh. Nàng ở thâm cung quạnh quẽ ba năm mới được hoàng đế lâm hạnh lần đầu. Khỏi cần nói, vị hoàng đế này chính là Minh Thành Tổ Chu Lệ… Tần Bắc Dương nhớ lại lúc còn ở trên núi Đạt Ma trên biển, phát hiện mộ Kiến Văn Đế dưới vách Xả Thân, vào trận chiến dịch Tĩnh Nan đã bị thúc thúc Yến Vương Chu Đệ cướp ngôi đoạt vị, bị ép lưu vong ra biển. Nhìn lại huyết thư, họ Phác nói “bậc đế vương hết mực cưng chiều”, phong cho làm Tiệp dư. Không lâu sau, Minh Thành Tổ viễn chinh Mạc Bắc Thát Đát, lệnh cho Phác Tiệp dư tùy giá hầu hạ. Đại quân triều Minh phát hiện một ấn chương triều Tần trong doanh trại của Thát Đát bên bờ sông Onon, đó là cái triện Trùng điểu bên trên có khắc “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi”, đã xác định là ngọc tỷ truyền quốc Hòa Thị Bích, lúc đầu đã bị Nguyên Thuận Đế đưa vào Đại Mạc. Minh Thành Tổ sáu lần viễn chinh Mạc Bắc, cũng có ý định tìm ngọc tỷ, vậy nên mới phái Trịnh Hòa đến Tây Dương để tìm kiếm Kiến Văn Đế. Trên đường trở về, vào ngày mười bảy tháng Bảy, hoàng đế băng hà tại Du Mộc Xuyên. Theo như thông lệ, bí mật không phát tang. Triều Minh còn một thông lệ nữa, đó là phi tần phải tuẫn táng theo hoàng đế, Phác Tiệp dư đi theo hầu hạ Hoàng đế, lại tận mắt nhìn thấy Hoàng đế “thượng mã phong” mà về trời, thái giám chuẩn bị sẵn dải lụa trắng cho nàng ta trong doanh trại… “Thượng mã phong? Không phải chính là bị đột tử trong lúc đang mây mưa sao?” Mặc dù Tiểu Quận vương còn nhỏ nhưng đã sớm hiểu sự đời, nữ nhân qua tay không đến hàng trăm thì cũng cả chục, “Minh Thành Tổ Chu Đệ danh tiếng lẫy lừng, dời đô về Bắc Kinh, xây dựng Tử Cấm Thành, viễn chinh phía nam, càn quét Mạc Bắc, phái Trịnh Hòa đến Tây Dương, biên soạn Vĩnh Lạc đại điển, là Đại đế Vĩnh Lạc kiến lập nên thời hoàng kim, vậy mà lại chết trên người thiếu nữ mười bảy tuổi Phác Tiệp dư – phi tử Triều Tiên sao?” “Ơ kìa, sao cậu lại kể sinh động đến vậy” Tần Bắc Dương cũng liên tưởng một hồi, đáng tiếc là năm tháng luôn bại trước mỹ nhân, bại trận đến mức trở thành bộ xương khô trước mắt. Phác Tiệp dư không muốn tuẫn táng theo một ông già, vậy nên trước đêm treo cổ tự vẫn, nàng ta đem theo ngọc tỷ truyền quốc trong chiếc hộp mã não, lén lút trốn khỏi doanh trại, mặc lên mình y phục của nam nhân, lấy trộm một con ngựa rồi một mình đi vào sa mạc. “Thiếu nữ Triều Tiên này cũng thật to gan!” Tiểu Quận vương vỗ đùi, “Dù sao cũng là chết, chẳng qua sau khi bị bắt lại thì chết khó coi hơn một chút thôi, không thể tránh khỏi bị lăng trì. Nhưng nàng ta đem theo ngọc tỷ truyền quốc cũng là có ý cả” Triều đình phái thái giám Đông Xưởng và Thần Cơ Doanh phụ trách truy đuổi. Trong đó có võ tướng trung quân của Thần Cơ Doanh là Ngô Danh, là người Xương Môn, Tô Châu, tòng quân bảy năm, lập nhiều chiến công, giỏi cưỡi ngựa bắn hỏa khí. Trên đường gặp bão cát, hắn ta bị tụt lại phía sau, một mình lang thang trong sa mạc rồi bất ngờ gặp Phác Tiệp dư. Ngô Danh vốn muốn áp giải Phác Tiệp dư về đại doanh, hai người cùng cưỡi một con ngựa, trong cơn bão cát, họ đến được thành cổ Karakorum. Hắn ta là một thanh niên tuấn tú, Phác Tiệp dư lại là mỹ nữ của Triều Tiên, cô nam quả nữ, lưng người ngồi trước gần sát với ngực người ngồi sau, thiên địa luân thường, tình cảm đến từ hai phía, trong lòng tự hiểu, không cần nói ra. Cuốn “Triều Tiên Lý Triều Thực Lục” có ghi lại rằng, Hoàng đế Vĩnh Lạc liệt dương, làm sao có thể bì được với võ tướng Thần Cơ Doanh trẻ tuổi? Hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đã phạm phải chuyện tư tình nam nữ, trong huyết thư có bốn chữ “đại nghịch vô đạo”, còn không phải chạy càng xa Trường Thành càng tốt? Họ mang theo ngọc tỷ truyền quốc trong hộp kho báu, chạy thẳng đến “Kim Sơn”, cũng chính là núi Altai. Trong sơn cốc, hai người bị kỵ binh của Thát Đát phát hiện, chạy trốn đến trước bia Lý Lăng. Ngô Danh và Phác Tiệp dư xuống ngựa, phát hiện một cái hang bèn chui xuống. Đây là hang của đám trộm mộ đào khi xưa, họ rơi xuống địa cung ngôi mộ cổ, bốn bề đều là tranh đá thời Hán. Võ tướng của Thần Cơ Doanh và Tiệp dư Triều Tiên tự biết đã không còn đường thoát, đời này chắc chắn sẽ bị vây hãm đến chết ở đây, bèn viết bức huyết thư trên giấy Cao Ly, ghi chép lại quá trình kinh động trời đất, cảm động quỷ thần này, đè dưới ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng. Người đời sau nếu có đào ngôi mộ này ra thì sẽ phát hiện hài cốt của hai bọn họ, cũng coi như Hòa Thị Bích chôn theo bọn họ. Thời gian phía dưới là “Ngày hai mươi tháng Chín Giáp Thìn năm hai mươi hai Vĩnh Lạc Đại Minh” – trong đầu Tần Bắc Dương hiện lên biên niên các đời Trung Quốc, đổi thành năm dương lịch sẽ là năm 1424 Công nguyên, khi đó chiến tranh trăm năm của Tây Dương vẫn chưa kết thúc. Tiểu Quận vương đọc xong khóe mắt đỏ hoe: “Vị Phác Tiệp dư này chắc hẳn là một nữ tử tính tình mạnh mẽ, đời này nếu có được một người như nàng thì thân là nam nhân cũng có phúc ba đời” “Đừng ủy mị nữa, bọn họ viết huyết thư ở địa cung thứ hai, rồi lại xông vào địa cung thứ ba, kết quả đụng trúng thú trấn mộ Hãn Huyết Bảo Mã ngay trước quan tài của Lý Lăng, bị coi thành kẻ trộm mộ xâm nhập nên đã bị con thú độc giác giết chết” Tần Bắc Dương suy luận một cách chính xác kết cục của câu chuyện. “Đây là một câu chuyện tình yêu sao?” Rốt cuộc vẫn là tâm tư đàn bà nhạy cảm, chỉ nhìn ánh mắt của hai thanh niên trẻ thôi, Wolfna đã nhìn ra manh mối. “Đúng!” Tần Bắc Dương dùng tiếng Nga trả lời, “Vô cùng cảm động, khiến người ta phải rơi lệ” Sau khi xem xong câu chuyện tình yêu vào những năm Vĩnh Lạc, tiểu Quận vương bắt đầu chú ý đến ngọc tỷ truyền quốc, sờ sờ vuốt vuốt một cách tham lam, dường như muốn biến dầu mỡ trong lòng bàn tay mình thành bao tương. “Mong trời phù hộ! Ta – Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi, đường đường là hậu duệ trực hệ của Thành Cát Tư Hãn, thành viên gia tộc hoàng kim. Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt, Nguyên Thuận Đế Thỏa Hoàn Thiếp Mục Nhĩ đều là tổ tiên của ta, họ cũng là Hoàng đế Trung Quốc chính thống. Nguyên Thuận Đế còn là chủ nhân cuối cùng của ngọc tỷ truyền quốc, luận về tình về lý về pháp, ta đều có thể kế thừa món bảo bối này!” “Không phải cậu cũng ôm mộng làm Hoàng đế đấy chứ?” Tiểu Quận vương nghiêm túc trả lời: “Bắc Dương, nếu tôi làm Hoàng đế, theo như thói quen của người Mông Cổ chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ cắt đất phong hầu cho cậu, để cậu trở thành chư hầu một phương với vô số lãnh địa, con cháu đời đời cha truyền con nối. Cậu nói xem, cậu muốn tỉnh nào? Đúng rồi, không phải cậu sinh ra trong ngôi mộ cổ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên sao? Tỉnh Thiểm Tây thì sao? Tám trăm dặm Tần Lĩnh sau này sẽ là của họ Tần cậu” “Cứ ôm giấc mộng lớn của cậu đi” Tần Bắc Dương dở khóc dở cười, gõ mạnh lên đầu tiểu Quận vương, hy vọng có thể đánh cho anh ta tỉnh lại, “Chư hầu một tỉnh cái gì chứ, còn không phải là quân phiệt cát cứ ngày nay sao? Tiểu gia ta không thèm” “Không phải là cậu cảm thấy tôi là người Mông Cổ, không thể làm Hoàng đế người Hán các cậu đấy chứ? Cậu sai rồi, người Mãn, người Mông Cổ đều có thể làm Hoàng đế Trung Quốc, Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng có ba phần tư dòng máu người Tiên Ti đấy, huống chi mẹ tôi còn là kỹ nữ nổi danh Tô Châu” “Ơ kìa, tôi không có ý đó. Thời đại Hoàng đế chấm dứt chưa được bao lâu, trò hề làm Hoàng đế tám mươi ba ngày của Viên Thế Khải, tiểu Hoàng đế Phổ Nghi còn xưng đế trong Tử Cấm Thành. Đến nay, những chuyện vẫn còn lưu giữ trong đầu rất nhiều người Trung Quốc, ngoài cứt chó ra thì chính ra giấc mộng làm Hoàng đế” “Chẳng lẽ cậu đang chửi tôi trong đầu đầy cứt chó?” “Đúng vậy! Thế kỷ hai mươi rồi, thời đại Hoàng đế đã một đi không trở lại, ai làm Hoàng đế thì đầu người đó cũng sắp rơi xuống rồi” Tần Bắc Dương nhớ đến ví dụ về vị Sa hoàng Nga cuối cùng, cũng nhớ đến Quốc vương và Hoàng hậu mất đầu trong mộ huyệt dưới lòng đất Paris, “Tiểu Quận vương điện hạ, nếu cậu muốn làm Hoàng đế, phản bội lại cộng hòa, tôi sẽ là người đầu tiên giết cậu!” Nói xong, anh vung thanh Đường đao trong tay lên, nhắm thẳng ngọc tỷ truyền quốc, dường như muốn một đao chém xuống chia nó ra làm đôi! Cửu Sắc cũng vươn ra cặp sừng hươu trắng như tuyết, con thú trấn mộ nhỏ và chủ nhân có cùng kẻ địch. “Cẩn thận!” Tiểu Quận vương dùng đầu che chắn cho Hòa Thị Bích, “Tôi bị mất trí thôi mà. Bắc Dương, cậu là người rộng lượng không chấp với kẻ tiểu nhân” “Mong rằng cậu có thể giữ lời” “Tôi xin thề, tôi – Quận vương, Thế tử Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi, thề chết tận trung với Trung Hoa dân quốc, tuyệt đối không mưu đồ phản loạn” Tần Bắc Dương thu lại thanh Đường đao, để ngọc tỷ truyền quốc vào lại trong hộp kho báu: “Vật này một khi xuất hiện trên giang hồ sẽ lại gây ra vô số chiến tranh loạn lạc, chi bằng cứ để lại trong mộ Lý Lăng, để lại trên người Phác Tiệp dư. Đây là lựa chọn của lịch sử, chúng ta không thể thay đổi được, hãy cứ để thời gian ngừng lại nơi này” Anh đặt lại cái hộp trên eo bộ hài cốt nữ, gần như vẫn ở nguyên chỗ cũ, rồi lại quỳ xuống dập đầu ba lần. “Đáng tiếc, Hòa Thị Bích – ngọc tỷ truyền quốc lại chìm vào bụi trần của lịch sử rồi” “Hãy để cho đám người có dã tâm ôm mộng làm Hoàng đế kia hoàn toàn tuyệt vọng” Wolfna kéo cánh tay anh hỏi: “Tần, chúng ta phải làm sao để thoát ra đây?” Cuối cùng cô ta đã hỏi một câu hỏi vô cùng quan trọng, còn về đáp án thì hai người đàn ông vẫn chưa tìm ra. Tần Bắc Dương đi một vòng quanh địa cung, xác nhận đây là điểm cuối của mộ thất, không còn đường ra nào khác. Anh không muốn động đến quan tài Lý Lăng nữa, để tránh lại khởi động thêm cơ quan chí mạng nào khác, cát lún đã quá đủ với bọn họ rồi. Lùi ra ngoài địa cung thứ hai, quả cầu lửa lưu ly vẫn soi sáng đạo động, đôi nam nữ triều Minh đó xuống từ chỗ này. Tần Bắc Dương mượn sức của Cửu Sắc để trèo lên, phát hiện đạo động đã hoàn toàn bị đá vụn chặn mất, dù sao cũng đã trải qua năm trăm năm rồi. “Nói vậy thì chúng ta sẽ bị vây hãm đến chết trong ngôi mộ triều Hán này sao?” Tiểu Quận vương trợn ngược mắt lên, “Giống như hai bộ hài cốt kia, cũng phải viết huyết thư, ghi lại một đời hoành tráng của mình sao?” Wolfna thì sao cũng được, cô ta dựa vào tường, ra dấu chữ thập trước ngực: “Tôi ở đây đợi lệnh triệu kiến của Thượng đế” “Chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể xuất thổ sao?” Tần Bắc Dương ôm cái bờm đỏ của Cửu Sắc, anh nhìn vào đôi mắt màu lưu ly, dường như nhìn thấy Anna. ______________ Chú thích: (1) Là loại ngọc giống quả thông, màu xanh lục.