Chương 79 Làng trộm mộ
Năm thứ chín Dân quốc, tháng Chín năm 1920Cùng ngày Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương bị mắc kẹt trong địa cung ngôi mộ Lý Lăng tại núi Altai, phía ngoài năm nghìn dặm, vượt qua Đại Mạc, Âm Sơn, Trường Thành, Hoàng Hà… Lạc Dương, Hà Nam. Hai mươi dặm tại thành Nam, hai bên bờ sông Y dưới núi Long Môn dày đặc những hầm đá được đào ra từ thời Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế đến thời Đường Tống, lộng lẫy vĩ đại nhất là Lô Xá Na Đại Phật trong chùa Phụng Tiên. Pho tượng này cao mấy trượng, phần đáy của pho tượng khí thế khoáng đạt này có ẩn giấu một hang động sâu thẳm, là nơi tu hành của khổ hành tăng triều Đường. Tiểu Mộc nhìn dòng nước sông Y bên ngoài động, đây là phong cảnh hắn thường thấy lúc còn nhỏ, nơi mà dòng nước chảy ngược lên mười dặm chính là cố hương – làng trộm mộ. Rời quê đã gần năm năm, Tiểu Mộc đã hai mươi hai tuổi. Sau khi cha mất, hắn một thân một mình làm kẻ trộm mộ, bị quân Bắc Dương lôi đi lính, đào mộ cho quân phiệt ở Thiểm Tây, bước vào ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, bị thú trấn mộ Cửu Sắc thiêu mất một ngón tay. Tiểu Hoàng tử khó quên trong cỗ quan tài. Để đuổi theo tung tích cỗ quan tài, hắn gặp Tần Bắc Dương ở Thượng Hải, kinh ngạc khi phát hiện ra khuôn mặt anh từa tựa như tiểu Hoàng tử. Trải qua cuộc đồ sát ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu, cửu tử nhất sinh, hắn bị giam giữ hơn nửa năm ở núi Đạt Ma trên biển, lại cùng Hải nữ chạy đến Nhật Bản. Tại địa cung triều Tần ở ngôi mộ trên núi Yoshino, Tiểu Mộc giết chết Từ Phúc – kẻ đã sống từ hai nghìn năm trước, lấy trộm tiên đơn trường sinh bất lão… Đầu xuân năm nay, bên bờ Mẫu Đơn Giang đóng băng của Đông Tam Tỉnh, trong ngôi mộ cổ bậc đá bảy tầng, Tiểu Mộc bị mắc kẹt một tháng mà vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ tiên đơn trường sinh bất lão có hiệu quả. Một lần nữa gặp lại Tần Bắc Dương và đám thích khách theo đuôi mà đến, may mà được vận mệnh chiếu cố nên Tiểu Mộc may mắn thoát chết. Men theo tuyến đường sắt Nam Mãn đi xuống phía Nam là bước vào Sơn Hải Quan. Hải nữ từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh hắn, hai đứa trẻ cũng gọi Tiểu Mộc là cha. Hải nữ nghiễm nhiên trở thành cô gái Đông Bắc, học được cách hút điếu tẩu, lúc rảnh rỗi tán dóc với người khác, có lẽ cuộc đời của cô ta ở trên đảo quá cô đơn. Trên người cô ta có giấu một bức tượng Phật nhỏ bằng bạc, bảo vệ nó như tính mạng mình – cô ta không hề biết bên trong đó giấu mười hai viên thuốc trường sinh bất lão. Tiểu Mộc không phải chưa từng nghĩ đến việc bán những viên thuốc này đi để đổi lấy một món tiền lớn. Dù sao hắn cũng uống rồi, để lại bên mình nhiều thuốc như vậy ngược lại là một mối họa. Nhưng ngoại trừ Tần Bắc Dương, Haneda Taiki, Tề Viễn Sơn ra thì còn ai tin hắn đây? Nếu có người nói với bạn rằng hắn có tiên đơn trường sinh bất lão, bán một nghìn đồng Đại dương một viên, bạn có mua không? Đa phần sẽ coi là kẻ mất trí hoặc lừa bịp, áp giải luôn đến nha môn quan phủ. Trong Trường Thành, mỗi một tấc đất đều giấu mộ cổ bên dưới. Tiểu Mộc hành nghề cũ, đào mấy mộ táng ở tỉnh Trực Lệ, có Lưỡng Hán, Ngụy Tấn và cả Đường Tống. Nhưng chỉ dựa vào một mình hắn thì quả thực không đủ năng lực, cho dù có đào được bao nhiêu bảo vật thì cũng không có sức mang ra, ví dụ khí cụ đồng xanh nặng mấy trăm cân. Hắn gặp rất nhiều nguy hiểm, thầm nghĩ trường sinh bất lão thì đã sao chứ, nếu rơi vào trong mộ cổ không ra được, phải chờ đợi đến khi sông cạn đá mòn, vậy thì chẳng khác gì tù chung thân, còn không sảng khoái bằng một phát súng ra đi luôn. Điều hắn nghĩ đến không phải là rửa tay gác kiếm mà là phải mở rộng nhân lực, tốt nhất là có một đội người ngựa giúp hắn canh chừng, đào mộ, mở quan tài, vận chuyển kho báu… Tiểu Mộc nghĩ đến cố hương – Hà Nam, Lạc Dương, làng trộm mộ. Nửa tháng trước, hắn xuống tàu ở Lạc Dương, ai ngờ gặp Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna. Tiểu Mộc phản ứng nhanh, lập tức kéo Hải nữ và hai đứa nhỏ tháo chạy. Hắn vốn nhát gan bẩm sinh, cẩn thận tỉ mỉ, tạm thời hắn không về làng trộm mộ nữa mà trốn đến hang đá Long Môn ở thành Nam Lạc Dương, ở trong hang bên dưới pho tượng Lô Xá Na Đại Phật, ban ngày ẩn nấp, ban đêm ra ngoài. Ẩn cư mấy ngày, khi ra khỏi hang động, hắn ngẩng đầu nhìn lên tượng Đại Phật trên đỉnh đầu, nghe nói pho tượng này đúc theo dung nhan của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Tiểu Mộc thầm nghĩ, người ta nói Phật Đà từ bi vô biên, bảo vệ cho mọi sinh linh, trong đó cũng bao gồm kẻ trộm mộ sao? “Vợ à, các con à, đến lúc theo ta về nhà rồi” Tiểu Mộc dẫn Hải nữ và bọn trẻ rời khỏi hang động Long Môn, men theo dòng sông Y đi về phía thượng nguồn. Nhìn về làng trộm mộ phía xa, một mảnh đất hoàng thổ cằn cỗi trên sườn núi, những căn nhà ngói chi chít, tựa như vô số mộ phần. Cạnh làng có mấy mẫu ruộng cằn, toàn là người già, trẻ nhỏ, người bệnh tật đang dắt trâu cấy cày. Đàn ông trưởng thành khỏe mạnh đã ra ngoài đào mộ cả. Gần quê nhà lại thấy bất an và lo sợ, Tiểu Mộc bước đến cổng làng, chỉ thấy một cây hòe ngả nghiêng, bên trên có treo chiếc chuông lớn bằng đồng xanh trong mộ cổ thời Chiến quốc, bên dưới là văn bia Đường Tống Nguyên Minh Thanh. Mấy người đàn bà nông thôn đang thêu thùa may vá, Tiểu Mộc chào hỏi bọn họ. “Đây không phải là… Tiểu Mộc sao?” Các đại tẩu vẫy tay, “Da thịt vẫn mềm mịn như ngày nào, kiếm cơm bằng mông nhỉ?” Câu này khiến Tiểu Mộc biến sắc, hắn kéo Hải nữ và hai đứa trẻ cúi đầu đi thẳng vào trong, đám đàn bà vội nói: “Ôi chao! Chúng tôi vụng miệng quá, cậu có vợ con rồi à, tốt lắm” Rời nhà năm năm, giờ hắn vẫn tìm lại được ngôi nhà trước kia. Đã lâu năm không có người ở, ngôi nhà đang trong trạng thái hoang phế, đã sập một nửa. Tiểu Mộc sờ vào tay cầm bằng đồng ở cửa, sờ vào cái bô Đường Tam Thải mà cha đào ra từ trong mộ, lúc còn nhỏ hắn vẫn đi tiểu vào đó, bất giác khóe mắt ươn ướt. Hải nữ dùng ngón tay út móc lấy ngón tay hắn, dựa vào vai hắn nói: “Nhà nó à, tôi không ghét bỏ căn nhà này đâu” Hắn cảm kích quay đầu lại nhìn Hải Nữ, hôn lên má cô ta. Đột nhiên có người nói sau lưng: “Này, đây không phải Tiểu Mộc sao?” “Lang ca” Tiểu Mộc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, hơn ba mươi tuổi, đầu trọc lốc, bên trên có vết sẹo hình trăng khuyết. “Vợ cậu trông cũng xinh đẹp đấy” Lang ca nhìn chằm chằm vào Hải nữ, giơ tay ra chạm vào cằm cô ta, không ngờ Hải nữ bóp ngay vào huyệt trên cổ tay hắn rồi rút con dao cá bên hông ra. Lang ca bị bóp đến suýt ngất, nhưng dẫu sao thân thể cũng cao lớn, hắn ta vùng vẫy thoát ra nói: “Cô nàng này hoang dã đấy, tôi ưng cái bụng, trên giường hẳn là lẳng lơ lắm” Hải nữ không phải chưa từng giết người, cô ta đang định dùng con dao cá rạch bụng hắn ta thì bị Tiểu Mộc giữ tay lại, lạnh lùng nói: “Lang ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, ức hiếp vợ của huynh đệ không trượng nghĩa đâu nhỉ?” “Tiểu Mộc, tôi nhớ ra rồi, lần cuối cùng nhất chúng ta đánh nhau, cậu còn bị tôi ấn đầu vào đũng quần liếm mông cho tôi đấy” Lang ca cười lớn, đằng sau còn có bảy tám kẻ đi theo, kẻ nào cũng đeo một túi to, trong tay nào vò nào vại, vừa mới thu hoạch lớn từ ngôi mộ bên ngoài mà quay trở về. Hắn ta nói ra lời lẽ sỉ nhục như vậy mà Tiểu Mộc vẫn nhẫn nhịn, hắn kéo Hải nữ đang định rời đi thì bị Lang ca cản lại: “Cậu gọi tôi là anh, nhưng người em như cậu vẫn còn chưa nói tại sao lần này lại về làng trộm mộ nhỉ?” “Tôi…” Tiểu Mộc dường như quay trở lại lúc còn nhỏ, về lại những năm tháng bị người ta ức hiếp, “Tôi muốn tìm mấy người làm cho mình” “Cậu mà cũng xứng làm trộm mộ sao? Cậu cũng xứng để cho người ta làm cho mình sao? Tôi thấy chi bằng cậu đi theo tôi đi, còn vợ cậu ấy à, theo quy tắc cũ đi, đại ca sẽ chăm sóc tốt cho cô ta” Lang ca nay đã thành đại ca, tự mình lập đội đi đào mộ khắp nơi, mấy năm nay cũng đã phát tài không ít. Già trẻ gái trai trong làng cũng xúm lại, không dưới trăm người, vừa có đám lưu manh, lại vừa có đám thanh niên trẻ tuổi chưa trải đời. Đám đàn bà hoặc là chỉ trỏ Tiểu Mộc, hoặc là dỗ dành hai đứa con của Hải nữ. Tiểu Mộc nhìn quanh một vòng, mặt trắng bệch, đây là di chứng để lại vì bị bắt nạt từ nhỏ. Nhưng trong cái làng trộm mộ này, hắn là đứa trẻ duy nhất sinh ra trong mộ. Vậy là hắn lấy lại dũng khí nói lớn: “Thưa các hương thân phụ lão của làng trộm mộ, Tiểu Mộc tôi đã về rồi đây! Mấy năm nay tôi đã đào những ngôi mộ lớn mà các người không dám đào, ví dụ ngôi mộ tiểu Hoàng tử triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên ở Thiểm Tây” Lời còn chưa dứt, phía dưới đã xôn xao cả lên, ngôi mộ này có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng của dân làng trộm mộ. Hắn giơ tay trái của mình lên, để hiện ra một ngón tay đã bị đốt cháy, tựa như đó là huân chương của người đàn ông vậy. “Nhìn thấy chưa? Đây là thú trấn mộ gây ra đó. Nhưng Tiểu Mộc tôi đã sống sót! Tôi còn mở quan tài tiểu hoàng tử triều Đường ra, sờ vào mặt cậu ta rồi!” Lần này cả làng trộm mộ như vỡ òa, già trẻ gái trai châu đầu vào nhau thì thầm, dường như Tiểu Mộc gầy đét trước mặt họ đã gây dựng được sự nghiệp kinh thiên động địa vậy. “Trộm mộ khắp thiên hạ này chỉ có Tiểu Mộc tôi là đến gần với bí mật của thú trấn mộ, cũng chỉ có Tiểu Mộc tôi có thể tìm ra chìa khóa mở Càn Lăng” Lời này vừa nói ra, đám đàn bà đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, tựa như đêm nay đều muốn xếp hàng lên giường với hắn. Đối với những kẻ trộm mộ khắp thiên hạ, một nghìn hai trăm năm nay, Càn Lăng chưa từng được đào ra của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên chính là thánh địa phải đến một lần trong đời. Cho dù không đào được Càn Lăng ra thì đó cũng là vinh hạnh cả đời của kẻ trộm mộ lúc phải bỏ mạng dưới hoàng thổ. Lang ca nhìn thấy mọi người xung quanh ai cũng nóng lòng muốn đi theo Tiểu Mộc để lập nên sự nghiệp bất hủ, hắn vội hét lên: “Tên Tiểu Mộc này từ nhỏ đã quỷ quyệt. Kẻ nào tin lời của hắn thì kẻ đó chính là kẻ ngốc” Đám người bên dưới lại xôn xao: “Đúng đấy, chỉ nói mồm chứ không có bằng chứng gì cả, Tiểu Mộc cậu có bằng chứng gì để chứng minh không?” “Tiểu Mộc, hoặc là hôm nay cậu cút ngay cho tôi, hoặc là chúng ta so tài ngay tại đây” Lang ca tóm lấy một cái xẻng sắt chuyên dùng để trộm mộ, “Để xem là miệng cậu cứng hơn hay là cái xẻng này của tôi cứng hơn, hoặc là cậu lại chổng mông lên…” “Im mồm” Một ông già tóc bạc trắng bước ra từ đám đông, giống như cương thi bò từ quan tài người nghèo ra, quần áo rách rưới bẩn thỉu đến mức có thể vo ra được hai cân bùn đất. Nhưng mọi người đều nhường đường cho ông ta, Tiểu Mộc cung kính chắp hai tay: “Ông Hắc Thổ!” Ông gài một tay đặt lên Lang ca, một tay đặt lên Tiểu Mộc, nói dõng dạc: “Thưa bà con làng trộm mộ, Tiểu Mộc đã về nhà rồi, đây là chuyện vui. Lang ca đã dẫn đội đạt được thành tựu nhất định rồi, nhưng ai có thể kết luận rằng Tiểu Mộc không thể chứ? Hai đứa trẻ này tôi đã nhìn chúng từ lúc còn cởi truồng cho đến lúc trưởng thành. Tôi đã sắp xuống lỗ rồi, nhưng thật không muốn nhìn thấy chúng tương tàn lẫn nhau. Lão phu tôi có một suy nghĩ thế này, Lang ca, Tiểu Mộc, hai kẻ hậu sinh các con có thể tiến hành một buổi đại hội so tài trộm mộ không?” “Nghề trộm mộ từ xưa đã có, có thể nói là mộ táng có bao nhiêu năm lịch sử thì nghề trộm mộ có bấy nhiêu năm lịch sử!” Ông Hắc Thổ ngồi trên cây hòe nghiêng ngả trước cổng làng, tay sờ vào chiếc chuông đồng lớn nói, “Một nghìn hai trăm năm, vào thời của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, người trộm mộ đầu tiên định cư ở nơi này chính là tổ tông bảy bảy bốn mươi chín đời trước của Tiểu Mộc. Vị hành nghề trộm mộ này là một đại anh hùng, một thân một mình khiêng chiếc chuông đồng lớn này từ trong mộ của Tề Hoàn Công ra, đồng thời cũng bị thú trấn mộ ăn mất một cánh tay. Vậy nên mọi người đừng xem thường Tiểu Mộc, không có tổ tiên của nhà nó thì cũng không có làng trộm mộ chúng ta” “Đa tạ! Đa tạ!” Tiểu Mộc cười hì hì, luận về nghề trộm mộ thì hắn cũng được coi là “con em nhà thế gia”. Hải nữ ôm hai đứa trẻ ngồi bên cạnh, dường như trên mặt cũng rạng rỡ như hắn. Hơn ba trăm người của làng trộm mộ, trên thì đến bà lão sắp tắt thở, dưới thì đến đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa, tất cả đều vây xung quanh. “Bắt đầu từ triều Đường, nghề trộm mộ chia ra thành bảy đại phái: Trung Nguyên, Yến Triệu, Hà Đông, Quan Lũng, Ba Thục, Kinh Sở, Ngô Việt. Làng trộm mộ Lạc Dương chúng ta chính là thủy tổ của phái Trung Nguyên” Ông già không biết đã bao nhiêu tuổi, cơ thể vẫn còn cường tráng, xếp bằng nói, “Mọi người xem, các thôn trong vòng trăm dặm quanh đây đều nghèo đói, độc thân một đống, thức ăn đều phải dựa vào trời, hoặc là ra ngoài ăn xin, thường xuyên chết đói. Chỉ có mỗi làng trộm mộ chúng ta dù hạn hán hay lũ lụt cũng vẫn ấm no, nhà nào cũng được ở nhà ngói, các cô gái gần đây đều lấy làm vinh dự khi lấy được người làm nghề trộm mộ. Không có gì khác, đống bảo vật đào được từ trong mộ mặc dù không đủ để giàu sang phú quý, nhưng cũng giúp ta ấm no, có mái nhà che nắng che mưa, không cần phải bán con vào những năm đói kém” Lang ca vắt chân lên bổ sung một câu: “Còn điều nữa là quan phủ cũng không đến bắt chúng ta” “Làng trộm mộ không bao giờ đào mộ ở bản xứ, chí ít không động đến đất của phủ Lạc Dương, cũng cố gắng tránh xa tỉnh Hà Nam, mà chúng ta đến các tỉnh lân cận như Thiểm Tây, Sơn Tây, Sơn Đông, Hồ Bắc vv để đào mộ. Các quan ở Lạc Dương cũng nhiều lần ăn hối lộ của chúng ta, vì vậy mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Không những thế, quan phủ còn có chỗ cần dùng đến chúng ta. Những năm cuối triều Minh, Sấm vương Lý Tự Thành đang trong thời kì hùng mạnh, đã ra lệnh đào tổ lăng Phượng Dương của triều Minh. Hoàng đế Sùng Trinh hạ lệnh đào mộ tổ Lý Tự Thành, quan chức địa phương không biết làm sao, bèn đến Lạc Dương mời lão sư phụ của làng trộm mộ. Đến huyện Mễ Chi Thiểm Bắc, núi Tam Phong Tử, Hoàng Lăng Câu, địa hình như cá, ba ba, gà, ngỗng, đất đá kết thành dải bia lớn, còn có một đôi cột cờ, thế núi sau mộ như cẩm bình la liệt, thật đúng là long huyệt vạn năm, vương khí ngất trời. Mộ của cha Lý Tự Thành bị đào ra, chính giữa đỉnh mọc ra một cây du to như bắp tay, cành lá xum xuê, chặt cây du đi, trong mộ là chín con rắn lớn đang cuộn tròn, dài một thước hai tấc, trên đầu có sừng, không phải rồng thì còn là gì?” Ông Hắc Thổ đã lớn tuổi, nói đến đây thì nuốt nước bọt, không ai dám giục ông. Chỉ có mỗi Hải nữ trên núi Đạt Ma đang ôm hai đứa trẻ chợt bật ra một câu giọng Đông Bắc mới học được lúc ở bờ Mẫu Đơn Giang: “Ông tán dóc tiếp đi!” Nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Hải Nữ, ông Hắc Thổ lại hăng máu: “Mở quan tài ra, tất cả khớp xương đều có màu đồng xanh, xương trán có lông trắng dài sáu bảy tấc. Để đoạn tuyệt long mạch của Sấm vương, chúng ta đã đốt hết tất cả hài cốt, đào một chiến hào gần long huyệt, chặt sạch hơn một nghìn cây xung quanh. Hoàng đế Sùng Trinh thưởng cho ba nghìn lượng bạc trắng. Nghe nói giang sơn của Lý Tự Thành vốn có thể giữ vững chín đời, bởi vì trong mộ có chín con rắn, nhưng bị chúng ta phá quấy nên ông ta chỉ làm hoàng đế được vài ngày đã bại vong rồi. Đáng tiếc thay, giang sơn của hoàng đế Sùng Trinh cũng không giữ được, cuối cùng để người Mãn chiếm lấy thiên hạ. Lý Tự Thành bại trận, trên đường tháo chạy đi qua Lạc Dương, hạ lệnh phải giết sạch làng trộm mộ chúng ta, may mà chúng ta nhận được tin báo trước nên già trẻ trong làng đã trốn lên núi Phục Ngưu, vậy mới thoát được một kiếp, nhưng làng đã bị thiêu cháy, chó gà cũng không còn sót lại, đến cả giếng nước cũng toàn là trâu chết, ngựa chết” Ông Hắc Thổ kể lại một cách sống động, đám đàn bà sợ co rúm lại, đến cả đám đàn ông đã quen đào mộ cũng sợ hãi. Lang ca gảy chân nói: “Ông này, nói như vậy thì quân phiệt chẳng phải ngày ngày sẽ sai chúng ta đi đào mộ nhà người ta sao?” “Con bị đần sao, đám quân phiệt đào mộ tổ nhà người ta lên, người ta không đến đào lại mộ tổ nhà chúng nó chắc? Chuyện như thế này tốt hơn hết là bớt làm thôi. Thời Tiền Thanh, khi đám giặc tóc dài còn đang làm loạn, hoàng thượng lệnh cho chúng ta đến Quảng Đông đào mộ Hồng Tú Toàn. Thái Bình thiên quốc quả nhiên đã bị diệt vong, nhưng sau đó hơn mười năm, một đám thích khách xông vào làng trộm mộ, chém giết thảm thương, hơn hai trăm người bị cắt cổ, vứt xác ở đầu làng, chỉ còn lại mấy chục người đang ra ngoài đào mộ nên mới thoát được kiếp nạn đó” “Cha con đã từng kể chuyện này với con, hình như là tàn đảng của Thái Bình thiên quốc đến báo thù” Tiểu Mộc cũng nhớ lại, ông Hắc Thổ ho mấy tiếng: “Ôi chao, ta đúng là già rồi, sao lại nói vớ vẩn nhiều vậy chứ? Nói về đại hội so tài đi. Lang ca, thủ hạ của con có tổng cộng bao nhiêu người?” “Mười hai người” “Được, Tiểu Mộc, cho phép con chiêu mộ mười hai người đàn ông trong làng trộm mộ” “Đào ngôi mộ nào ạ?” “Trước tiên, chắc chắn phải đào cùng một ngôi mộ. Mộ khác nhau thì độ khó sẽ khác nhau hoàn toàn, như vậy không công bằng” Ông Hắc Thổ chà xát những viên bùn đất trên người, bỏ vào miệng ăn, “Ở huyện Hàm Dương tỉnh Thiểm Tây có một ngôi mộ triều Đường, nơi đó đã hại chết không biết bao nhiêu đàn ông của làng trộm mộ. Nhưng hai đứa đều là nhân tài mới nổi, vậy thì dứt khoát đi đào ngôi mộ đó đi, xem ai mở được quan tài trước thì người đó thắng!” “Được, vậy con bắt đầu ngay đây” Lang ca không nói hai lời, dẫn theo người ngựa và công cụ rời khỏi làng trộm mộ ngay, đi thẳng đến Đồng Quan. “Haiz, tên chó đẻ này thật vô lại, đội của nhà chúng ta còn chưa lập xong, hắn đã đi trước rồi?” Hải nữ dùng tiếng Đông Bắc chửi người, đang định đuổi theo thì bị Tiểu Mộc kéo lại: “Không sao, tôi nắm chắc phần thắng” Cùng ngày hôm đó, Tiểu Mộc triệu tập đủ mười hai người, lớn nhất là hai mươi tuổi, nhỏ nhất mới mười sáu, có người từng đào mộ rồi, có người chẳng có chút kinh nghiệm gì. Hải nữ vô cùng lo lắng, đám tay mơ này có thể đọ được với đội ngũ hung ác đã đào vô số mộ của Lang ca không? Trước khi trời tối, đội ngũ đào mộ của Tiểu Mộc xuất phát.