← Quay lại trang sách

Chương 84-1 Kim tự tháp xương người (1)

Mùi hôi phảng phất quanh hơi thở…Tần Bắc Dương đẩy Wolfna ra phía sau, Cửu Sắc chọc sừng hươu vào kim tự tháp. Trong đó chẳng những có tầng tầng lớp lớp xác người mà còn có vô số khí giới, khôi giáp, nhưng một kim tự tháp vong linh quân đội chồng chất. Tiểu Quận vương từng nghiên cứu khí giới cổ đại, to gan rút ra vài cái để xem, cẩn thận nói, “Đây không phải khí giới triều Đường, mà thời Tống Nguyên” “Mộ người Mông Cổ?” Tần Bắc Dương nhớ ra đây là nơi tây chinh ngày xưa của Mông Cổ, nhưng không thể nào là mộ Thành Cát Tư Hãn được. Một đời thiên kiêu chẳng phải đã chết trong trận chinh chiến Tây Hạ ở Lục Bàn Sơn sao? “Chủ ngôi mộ là ai thì kim tự tháp xương người ở đây cũng là của Trung Quốc thời cổ sau thời kỳ Kinh Quan” Tiểu Quận vương là học sinh ban lịch sử trường Bắc Đại, nhớ đến Tùy Dương đế đông chinh Cao Câu Ly, để lại vô số thây người, bị người Cao Câu Lệ chồng lên thành “Kinh Quan” Đường Thái Tông. Đường Thái Tông đánh Cao Câu Ly lần ba, trên đường dẹp yên Kinh Quan. Chùa Pháp Nguyên ở Bắc Kinh sau này được xây để thờ cúng những tướng sĩ người Trung Quốc chết trận năm đó. Ivanov không hiểu họ nói gì, đi quanh bốn cạnh nền kim tự tháp, tựa như quân đội đang kiểm duyệt. Có một người Nga Trắng thấy ánh sáng lóe lên trong đống xác, thì ra có xác đeo nhẫn vàng trên ngón tay. Bọn họ khao khát vàng, vội vàng bẻ gãy ngón tay, rút nhẫn đeo lên chính ngón út mình. Trong thoáng chốc, chín xương ngón tay còn lại vươn ra, đâm thủng yết hầu kẻ đó, móc ra hầu kết ngay tại chỗ. “Chạy mau!” Ivanov la chậm vài giây, thủ hạ đều đã bị đám xương kim tự tháp bắt lại. Có bộ xương còn đủ cả quần áo mũ nón khôi giáp, tay cầm binh khí chém chết người Nga Trắng. Chiếc nhẫn trên ngón tay dường như kích hoạt công tắc gây nổ, toàn bộ kim tự tháp rung chuyển. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly nhưng không làm nên chuyện. Kim tự tháp mới thực sự là thiên quân vạn mã, phát ra âm thanh hô giết và tiếng kêu la thảm thiết. Vô số khớp xương lao ra, xếp hàng thành các võ sĩ xương khô, cầm lang nha bổng và cung tên. Tần Bắc Dương đè nén nỗi sợ trong lòng, dũng cảm đánh nhau kịch liệt bằng Đường đao, băm vỡ đầu vô số bộ xương, bổ vỡ khiên, bẻ gẫy thương của quân địch. Tiếng súng trong tay lão Kim vang lên, vỡ đầu vài bộ xương khác. Tiểu Quận vương cũng dùng mã tấu Mông Cổ bảo vệ bản thân và Wolfna. Có điều võ sĩ xương khô mỗi lúc một nhiều, tựa như rau hẹ ngày xuân, chém đứt một lại có một, nhào lên không ngừng. Sừng hươu của Cửu Sắc đâm thủng rất nhiều hài cốt nhưng chúng vốn là người chết, cho dù biến thành một cánh tay lẻ cũng có thể bò lên đất xiên bạn một cái, trừ khi bị vụn nát. Lão Kim xoay người, vọt đến góc địa cung, phát hiện ra một cánh cửa mộ. thú trấn mộ Cửu Sắc phụ trách đi sau, khuếch trương sừng hươu đến mức lớn nhất như một rặng rừng gai, đồng thời dùng cầu lửa lưu ly hỏa táng xương khô. Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương mất khá lâu cân nhắc xem vừa mở cửa, vừa nổ súng vào đám xương kim tự thấp như thế nào. Rất nhiều bộ xương rơi từ trên trời xuống, rơi bên cạnh bọn họ, suýt thì cắn đứt tay Tần Bắc Dương. Vẫn là lão Kim có cách, dùng cuốc thợ mỏ mở cửa mộ, dẫn mọi người vọt vào địa cung thứ tư. Cửu Sắc cuối cùng cũng lùi về. Tần Bắc Dương nhanh chóng chặn cửa đá lại bằng đỉnh môn thạch. Ngoài cửa, tiếng xương người và vũ khí vang lên lanh canh, e là hài cốt đã chồng chất như núi, chỉ muốn tiến lên giết hết những vị khách không mời mà đến. Cậu thở hồng hộc ngã ngồi sau cánh cửa, lưỡi đao dính đầy xương khô, mấy cen ti mét phía sau chính là địa ngục… Ivanov đi đâu không biết. Hắn và đám đạo tặc Nga Trắng có lẽ đã bị kim tự tháp xương người xé thành mảnh nhỏ. Wolfna tựa vào người Tần Bắc Dương, thở hắt ra. Bọn họ vượt qua trăm sông nghìn núi, đến nơi này vì 500 tấn vàng, cuối cùng lại chết vì một cái nhẫn vàng. Âu cũng là số trời. “Thiên cung dưới hồ Issy Kul!” Lão Kim thốt lên thán phục. Giờ mọi người mới chú ý đến quang cảnh hùng vĩ của địa cùng này. Bốn phía có tranh tường vẽ chói mắt, đúng là Vạn Lý Trường Thành uốn lượn trong núi; còn có cả Tử Cấm Thành Bắc Kinh, Đại Miếu Thái Sơn, Khổng Miếu Khúc Phụ, cầu Đoạn Tây Hồ, thành Thạch Đầu Nam Kinh, Hoàng Hạc lâu Vũ Xương, thậm chí có cả Càn Lăng của Đường Cao Tông Lý Trì và nữ hoàng Võ Tắc Thiên! Lăng mộ của ai đây? Có mô tả toàn bộ Trung Quốc rộng lớn, không chỉ những kiến trúc nguy nga mà cả phong cảnh núi non… Nhìn hoa điểu trung ngư trong tranh, đến đám mây cũng được vẽ phóng khoáng khí khái, tựa như lối vẽ tỉ mỉ thời Tống Nguyên, màu sắc đa dạng xán lạn… Tần Bắc Dương phán đoán, “Chủ mộ là ai thì chắc chắn có nền tảng văn hóa Hán tác động rõ rệt, hơn nữa còn là sau triều Đường” Lão Kim khiêng cuốc sắt đi về phía trước, dường như muốn đào mỏ vàng dưới đất nhưng bị Tần Bắc Dương gọi giật lại, “Lão Kim! Tôi có một vấn đề” Lão đào vàng quay đầu hỏi, “Người anh em, cứ hỏi đi!” “Sao ông biết lối trong cổ mộ? Ông thoát thế nào? Sao ông mở được cửa mộ?” Lão Kim xòe tay, “Được rồi, ngoài đào vàng thì lão tử cũng có lúc trộm mộ kiếm thêm. Đàng nào cũng là đào dưới đất, có lúc đào ra vàng, có lúc đào ra mộ, không phải cũng là đào ra vàng bạc châu báu sao?” “Ông đã là người đào vàng, còn là người tìm vàng?” Tần Bắc Dương nói ra điều hoài nghi, “Ông vào lăng mộ họ Lý không phải để đào vàng đầu chó, mà là đào mộ?” “Coi như vậy đi” “Ông tình nguyện dẫn đường cho chúng tôi vì biết Cửu Sắc có thể tìm được mộ cổ, chỉ cần ông đi theo chúng tôi là có cơ hội trộm mộ” Lão Kim vuốt vài chiếc vại sứ trong lòng địa cung, “Không sai. Nhưng cậu đưa cho tôi vàng đầu chó. Tôi đã đào vàng nơi này nhiều năm như vậy, nói thật, nếu là người khác, chắc chắn đã giết nhau để nuốt một mình rồi, chưa từng gặp qua người như cậu. Cho nên, tôi muốn đào được nhiều báu vật trong mộ hơn, trả lại để đền đáp cậu” Lời còn chưa dứt, vại sứ trong tay lão Kim nát vụn. Những mảnh sứ vỡ sắc như dao, bay lượn trong không trung cắt vào gò má ông. Lòng đất vang lên tiếng kêu ùng ùng nóng rực, sau đó là tiếng sư tử rít gào… Thú trấn mộ Aslan. Nó còn sống. Vừa rồi nó bị súng máy Maxim bắn phá, không chịu được nên trốn xuống địa cung cuối cùng. Thú trấn mộ này đè lên vô số hộp sắt bên dưới, vừa nhìn đã biết là kết quả của nền văn minh công nghiệp. Nó in các chữ cái tiếng Nga rõ ràng như Ж, Д, Я… Tần Bắc Dương ngửi thấy mùi vàng. Sư tử đồng xanh người đầy vết đạn; những chỗ rách đang nóng hừng hực. Aslan bị tổn thương nguyên khí, ghé vào rương bọc sắt thở dốc, ngáy ì ùng. Cửu Sắc lại mọc sừng hươu, tiến lại gần con sư tử bị thương. Mối quan hệ kẻ đi săn và kẻ bị săn đảo ngược. Aslan chỉ có thể chống đỡ chứ không đánh trả được. Tần Bắc Dương bắn một mũi tên thép, lại đâm Đường đao nghiêng vào yết hầu sư tử. Con thú to lớn gào thét thống khổ. Sừng hươu của Cửu Sắc và cầu lửa lưu ly cùng trúng vào bộ ngực nó. Aslan như bị pháp y mổ bụng, một loại chất lỏng đen chảy ra ồ ạt, linh kiện thú trấn mộ rơi đầy đất. Nó như ngọn núi tuyết sụp, ngã ầm ầm lên những miếng sắt bảo vệ rương da, đôi mắt phát ra ánh sáng ảm đạm. Cửu Sắc dùng sừng hươu moi tim sư tử, một viên linh thạch lồi lõm nóng hổi, ăn tươi nuốt sống. Thú trấn mộ này đã ăn cái linh thạch thứ bảy. Huyết chiến quét qua địa cung. Lão Kim hốt hoảng hốt nhìn Cửu Sắc, như vừa nhìn một ma vương thực thụ. Nơi này mất đi thú trấn mộ Aslan trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, rơi vào cái chết vĩnh hằng. Tần Bắc Dương cầm Đường đao, quỵ trên mặt đất; Cửu Sắc thì tương phản, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hơi nóng cuồn cuộn. tiểu Quận vương và lão Kim tiến đến giúp đỡ, dọn con sư tử đồng xanh đã giết chết 300 tên lính Nga Trắng, lộ ra rương bọc sắt. Bọn họ mở thử một cái, suýt thì bị ánh vàng chói lóa làm mù mắt. Vàng.