← Quay lại trang sách

Chương 83-2 Chào mừng đến Tu La tràng (2)

Đây là một địa cung lớn hơn, tối đen không thấy rõ chuyện gì đang xảy raMười phút trước, đoàn trưởng kỵ binh hạ lệnh thắp đuốc, thăm dò 500 tấn vàng tại chỗ. Anh ta không tin nhiều vàng như vậy, hẳn chất đầy mười mấy căn phòng bên dưới, sao có thể không tìm được? Dưới địa cung có rất nhiều đồ cổ, rõ ràng không thuộc về Przhevalsky. Nơi dưới quan tài trống không này chính là một mộ cổ. Phần lớn lính lác đều mù chữ, không hiểu giá trị văn vật, chỉ nghĩ đến một thứ – vàng. “Nơi này có vàng!” Mọi người xúm lại nơi giữa địa cung, ánh sáng soi rõ pho tượng sư tử to lớn. Trải qua trăm ngàn năm, sư tử vẫn vàng chói lọi, lớp mặt dát vàng rất giống sư tử đồng mạ vàng trong Tử Cấm Thành. Bọn lính rút lưỡi lê, nạo vàng trên người sư tử, còn dùng báng súng đập làm vang lên âm thanh chói tai. Sư tử mở mắt. Đôi mắt như đèn pha, phóng ra ánh sáng đỏ rực. Cái cổ bắt đầu chuyển động, mỗi sợi lông bờm đều dựng đứng lên, cơ thể vang lên âm thành ùng ục như máy hơi nước chạy, khiến cả địa cung rung chuyển. Mọi người hốt hoảng lùi lại. Sư tử đột ngột tấn công, mở miệng to như chậu máu, cắn đầu một người lính. Đội trưởng nổ phát súng đầu tiên. Trong địa cung, tiếng súng vang lên tứ phía. Một khi tử thần đã bị đánh thức, kẻ nào cũng không thể làm ngưng lại. Sư tử to khổng lồ nhưng hành động linh hoạt như thỏ, lần lượt cắn đứt cổ từng người. Đạn bắn lên nó như bắn vào xe tăng bọc thép, bật ngược lại khiến binh sĩnh bị chết. Đoàn kỵ binh có mang súng máy Maxim nhưng sư tử quá nhanh, chưa kịp lắp đạn, binh lính đã bị vuốt sư tử xé thành mảnh nhỏ. Không ai cản được con sư tử này. Hàm răng và móng vuốt nó như cối xay thịt, chớp mắt đưa hàng trăm binh lính xuống địa ngục… Thú trấn mộ. Nằm rạp trên mặt đất địa cung, Tần Bắc Dương nhận ra con thú trấn mộ vàng chói lọi này. “Aslan!” Lão Kim ở Tân Cương chục năm nên biết, “Đây là cách người bản xứ gọi sư tử” Lời còn chưa dứt, sư tử đã giết nốt người cuối – cắn đầu đoàn trưởng. Cuộc chiến kết thúc. Đoàn kỵ binh không ngựa toàn diệt trước thú trấn mộ Aslan. Sư tử thấy Tần Bắc Dương. Nó kinh ngạc khi thấy người còn sống? Thú trấn mộ tiến lên mấy bước, lại thấy Cửu Sắc với sừng hươu. Thú trấn mộ đối diện thú trấn mộ. Aslan bắt đầu rít gào, suýt thì làm thủng màng nhĩ cả người sống lẫn người chết. Vua rừng rậm và thảo nguyên rống giận. Wolfna run rẩy trong lòng Tần Bắc Dương. Cửu Sắc không sợ hãi chút nào. Đối diện với tiếng gầm của sư tử, nó cất tiếng “lộc minh”… “Mẹ ơi, nai con và sư tử, đây không phải chết chắc sao?” Tiểu Quận vương nói bên cạnh. Tần Bắc Dương muốn đánh cậu, “Đừng xem thường Cửu Sắc” Lời còn chưa dứt, sừng hươu của Cửu Sắc lại tiếp tục to lên và phân nhánh, hóa thành cái cây to che kín trời, tựa như có thêm hàng trăm móng vuốt khiến lũ động vật muốn cướp thức ăn cũng không thể ra tay. Cũng như gấu khi đi săn nai, dê, trâu đực… sư tử thích tập kích từ phía sau lưng, như thế có thể tránh được cặp sừng nhọn. Aslan đầu chuỗi thức ăn vòng qua sau Cửu Sắc, thú trấn mộ ấu kỳ lân phun cầu lửa lưu ly… Lần này, hỏa cầu khác xưa, không ngừng mở rộ, nham thạch nóng chảy nổ tanh tách, nổ ra một đám mây hình nấm màu vàng, sau đó huyễn hóa ra thiên quân vạn mã – những võ sĩ triều Đường mặc giáp vàng sáng rực, bộ binh cầm đao cán dài, kỵ binh cầm khiên tròn, phía sau có người cầm cung bắn lên, hô hào nhắm vào Aslan… Lý Vệ chinh tây phạt dân Thổ Dục Hồn, Lý Tích đại phá Đột Quyết, Tiết Nhân Quý đông chinh Cao Câu Ly, tướng quân tam tiễn Định Thiên Sơn, tráng sĩ trường ca nhập Hán quan! Sau khi ăn rất nhiều linh thạch của thú trấn mộ, cộng thêm cả lượng hóa chất lớn, Cửu Sắc mạnh lên rất nhiều. Cầu lửa lưu ly không ngừng thăng cấp, phun ra một quân đội lửa triều Đường, cùng huyết chiến với Aslan trong đại cung. Sư tử ăn tươi nuốt sống vô số kỵ binh triều Đường, quân đại Đường không vì thế mà ngừng lại, lấy đao làm lá chắn, người ngựa trùng trùng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Lửa và sắt đọ sức, Tần Bắc Dương thấy máu trong người sôi sục. Anh nhớ tới năm Thiên Bảo thứ 10, thời Đường Huyền Tông, tại Ngạc Nhĩ Đa Tư chỉ cách nơi này khoảng 500 dặm, nơi đó đã có cuộc chiến thay đổi vận mệnh thế giới – danh tướng Cao Tiên đã dẫn 70 nghìn quân và gặp lực lượng viễn chinh của đế quốc Đại Thực. Hai đế quốc mạnh nhất thế giới giao phong, đại chiến liên tục năm ngày đêm, bởi vì Cát La Lộc lâm trận phản chiến, quân Đường bị trọng giáp kỵ binh trùng kích nên lùi lại. Vài năm sau, loạn An Lộc Sơn xảy ra, Đường triều từ thịnh thành suy, Tây Vực dần dà biến mất. Quân đội mà cầu lửa của Cửu Sắc phun chẳng phải là lực lượng tinh nhuệ trong cuộc chiến ở Ngạc Nhĩ Đa Tư sao? Khi thú trấn mộ ấu kỳ lân và thú trấn mộ Aslan đấu nhau lưỡng bại câu thương, tiếng súng máy Maxim vang lên. Tử thần thế kỷ 20 đang rống giận, đạn trút như bão tố lên người thú trấn mộ. Thời gian ngừng lại, thế giới an tĩnh, chỉ còn tiếng đầu đạn và vỏ đạn rơi vang lên giòn giã. Ba năm trước, trong địa cung triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, Cửu Sắc từng bị súng máy bắng thủng, đau thương một lần nên nhìn xa trông rộng, nhanh chóng trốn, né đi. Nhưng Aslan chưa từng biết đến loại vũ khí này, vẫn dũng mãnh lao về phía súng máy. Người điều khiển súng chính là Ivanovich Ivanov. Người Nga Trắng là những kẻ liều mạng. Họ vốn bị trói ở tầng trên địa cung, lặng lẽ cắt dây thừng, tranh thủ lính canh không để ý mà cướp vũ khí, giết tất cả. Ivanov leo thang xuống, thấy thú trấn mộ đang chiến đấu. Hắn thấy súng máy Maxim nên nhanh chóng nhồi đạn, nhắm vào sư tử, bắn ra những viên đạn như lưỡi hái tử thần… Aslan lần đầu tiên bị đạn đẩy lùi, toàn thân toàn vết đạn, buồn thiu. Mưa đạn súng máy bị cái là không thể xuyên qua tường. Sư tử quật cường đau khổ rít gào, thổn thức khi không thể chiến thắng vũ khí thế kỷ 20. Nó quay người đi vào bóng tối, bên dưới địa cung mở ra một cái bẫy, nuốt chửng thú trấn mộ. Súng máy Maxim kết liễu mọi anh hùng. Tiếng súng dừng lại, không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cửu Sắc bình an vô sự, Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm súng máy sau lưng Ivanov, không biết nên lập tức sống mái với hắn hay cảm ơn hắn đã đánh lùi thú trấn mộ. Thú trấn mộ Aslan đã trốn vào tầng ba của địa cung. “Trong mộ, loài người phải giúp đỡ nhau, không nên tự giết lẫn nhau” Ivanov đường hoàng nói, miễn cho hai bên phải đánh nhau. Cửu Sắc dựng thẳng sừng hươu, như thể sẵn sàng thổi cầu lửa cháy xém tên đàn ông người Nga Trắng này. Tuy nhiên, người đứng sau súng máy Maxim lúc này không khác gì hai siêu cường quốc năm mươi năm sau nắm giữ hai đầu đạn hạt nhân, ai động thủ trước thì kết quả cũng là hủy diệt. “Được, tạm thời chúng ta đạt được hiệp nghị đình chiến,” tuy Tần Bắc Dương không tình nguyện nhưng không muốn tiểu Quận vương, Wolfna và cả lão Kim vô tội phải chết vô nghĩa, “Katya, cô có thể về bên ông ta” Wolfna run rẩy, liếc nhìn Ivanov rồi chọn ở lại cạnh Tần Bắc Dương, “Không, tôi theo cậu” Tần Bắc Dương không biết phải nói sao? Ivanov tỏ ra không sao cả, trong mắt chỉ còn 500 tấn vàng. Cây đuốc thắp sáng toàn bộ địa cung. Theo Cửu Sắc dẫn đường, họ phát hiện ra cổng mộ được giấu rất kỹ, kiến trúc cũng theo phong cách Trung Hoa, có thể do thợ thủ công Trung Quốc xây dựng. Cửa mộ không khóa chết. Tần Bắc Dương đẩy cửa đá ra, thấy một dũng đạo rộng rãi có thể chạy vừa mấy con ngựa cùng lúc, sâu như địa ngục thế giới. Cửu Sắc lại chuẩn bị quyết sống mái với thú trấn mộ Aslan. Không có sư tử, chỉ có một kim tự tháp. Đèn đuốc bên dưới sáng trưng, không ai nhìn rõ địa cung này cao bao nhiêu? E rằng là sâu như đáy hồ Issy Kul? Hoặc núi tuyết đã bị đào rỗng? Chủ mộ này là ai mà có thể có một địa cung hùng vĩ như vậy? Wolfna hét lên một tiếng. Cô chạm vào bệ kim tự tháp, không phải tảng đá, không phải đất nện, mà là hài cốt Không phải chỉ một, mà số xương sọ, xương đùi, xương mác, xương cánh tay, xương sườn… đếm không tả xiết. Đây là kim tự tháp làm từ xương người.