Chương 84-3 Kim tự tháp xương người (3)
Giọng Wolfna dịu dàng như thiếu nữ, lanh lảnh vang lên nơi sâu thẳm đáy hồ Issy Kul. Tần Bắc Dương nghe bập bõm được vài từ tiếng Nga…“Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với tình yêu thiết tha Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa” (Bản dịch bài hát “Đôi bờ” lời Việt do NSND Lê Dung trình bày) Bài hát Nga u buồn da diết này phiêu lãng trong không trung, tựa như bản nhạc cầu siêu cho tất cả mọi người. Địa cung Tây Liêu, một bài hát của mỹ nhân Nga Trắng. Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi không chịu được cô đơn, đói bụng, hát vang một khúc: Bắc phương có một giai nhân Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay Thành nghiêng nước đổ mặc bay Giai nhân há dễ gặp hoài được sao? (1) Bản nhạc buồn tiếng Hán khiến Tần Bắc Dương đập rương khen ngợi. Bài hát này có từ hơn hai nghìn năm trước, là do ca sĩ hoạn quan của cung đình Lý Diên Niên hát cho Hán Vũ Đế nghe, ca ngợi muội muội Lý Phu nhân. Vì thế, Hán Vũ Đế nạp Lý Phu nhân vào cung. Một người đắc đạo, huynh trưởng Lý Quảng trở thành Nhị sư Tướng quân, dẫn quân Hán viễn chinh Đại Uyên ở Tây Vực, chính là thung lũng Fergana ngày nay – rất gần hồ Issy Kul. Tiểu Quận vương bò đến cạnh Tần Bắc Dương, thì thầm, “Bắc Dương, dùng gót chân cũng thấy người đẹp nước Nga có ý với cậu. Ở nơi nguy hiểm này, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, chi bằng cậu thành toàn cho ý tương tư của người ta. Đêm đẹp ngắn chẳng tày gang, đừng để đến âm tào địa phủ rồi hối không kịp. Có nhớ hồi chúng ta ở Bát Đại Hồ Đồng cùng nghe “Kim Lũ Y” không? Hoa xinh phải bẻ liền tay/Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô” (2) “Cút!” Tần Bắc Dương đẩy tiểu Quận vương ra, mắng anh ta một trận, còn định tỉ thí đấu vật. Tuy Thiếp Mộc Nhi là cao thủ đấu vật, bụng đói cũng khiến anh ta không muốn so chiêu, té xuống theo thế chó ăn phân. Lão Kim nằm xem náo nhiệt phá lên cười. Tiểu Quận vương nép trong đống vàng, càu nhàu, “Đúng là làm phúc phải tội” Anh ta muốn tác hợp cho Tần Bắc Dương và Katya là vì nghĩ đến việc Anna đã kết hôn với Tề Viễn Sơn. Ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, kết quả sao có thể thay đổi? Nếu Tần Bắc Dương có niềm vui mới thì sẽ không còn quyến luyến Anna nữa. Theo tính tiểu Quận vương thì đàn ông trong thiên hạ đều đúng như bốn chữ sau: có mới nới cũ. Chỉ cần có niềm vui mới, ngoảnh mặt là quên người tình cũ. “Đừng đánh,” Wolfna đỡ tiểu Quận vương, đưa Tần Bắc Dương nước của mình, còn lao vào vòng tay cậu, “Nếu mọi người rơi vào nguy hiểm, đàn bà hẳn nên hy sinh đầu tiên, như vậy những người sống sót sẽ còn hy vọng” “Không cần. Tính mạng của tôi vốn đã kết thúc ở mùa thu năm 1919 rồi” “Tần, anh muốn nghe chuyện của tôi không?” Wolfna tựa đầu lên vai cậu, hơi thở phả vao cổ, “Tổ tiên của tôi ngày xưa đều là thợ thủ công, chuyên chế tạo bẫy săn thú. Khi còn bé, ở khu rừng ven hồ Lagado, tôi thường đi săn với cha và anh mình…” “Chờ một chút! Có phải trước khi kết hôn, tên cô là Katerina Adreevna?” “Có vấn đề gì à?” “Cha cô tên là Alexander Andreev?” Tần Bắc Dương nghĩ đến hình ảnh nước Nga băng giá, ở ngôi làng nhỏ trên núi Ural, lão thợ thủ công Alexander cũng là một hội viên Liên minh Thợ thủ công. “Sao anh biết?” “Anh của cô tên là Valoja?” Wolfna mở to hai mắt, “Anh biết bọn họ? Không, anh tôi đã chết từ lâu rồi. Mười năm trước, anh tôi bị giết khi đang chế tạo một loại vũ khí thần bí” “Tôi biết cha cô, ở nước Nga…” Tần Bắc Dương lấy cung tên sau lưng ra, “Đây là thứ ông ấy cho tôi” “Kim tự tháp một mắt?” cô nhìn dấu khắc trên cung tên, “Tôi nhớ ra rồi, khi còn bé, tôi đã thấy dấu này. Giờ ông ấy thế nào? Từ khi anh tôi chết, cha tôi đi lên núi Ural một mình” “Thật xin lỗi, ông ấy đã qua đời” “Trời ơi!” Wolfna che miệng, “Bolshevik giết ông ấy?” “Không, là quân Bạch Vệ, tôi đã báo thù cho ông ấy” “Cảm ơn anh. Cha tôi là ông già cố chấp, một kẻ si mê với nghề thợ thủ công. Tôi nghĩ ông ấy rất thích anh” Dưới địa cung của Gia Luật Đại Thạch, Tần Bắc Dương không khỏi cảm thán vận mệnh, “Thế giới thật nhỏ. Ở Paris và Cáp Nhĩ Tân, tôi đã gặp con rể và con gái ông ấy” “Sau khi anh tôi chết, tôi đi học trường y tá. Một buổi vũ hội nọ, tôi tình cờ gặp nam tước Franz von Wolfe. Tôi mặc trang phục đen, đeo vòng bạc, so ra không bằng trang phục tham dự tiệc của các tiểu thư quý tộc. Thế mà Wolfe lại mê tôi cuồng si, nói tôi rất giống Anna Karenina của Tolstoy” “Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này khi ở Nhật Bản, thư viện trường Đại học số 3 Kyoto” “Ba tháng sau, tôi kết hôn với Wolfe. Ông ấy cho tôi danh hiệu Nam tước phu nhân, nhưng tôi không yêu ông ấy. Người đàn ông này đam mê vật lý và máy móc. Có một lần uống say, ông ấy bảo lần đầu thấy tôi, ông ấy nghĩ tôi không phải con người mà là một “thể cơ giới có linh hồn”” “Những người say mê “thể cơ giới có linh hồn” đều là những thiên tài tẩu hỏa nhập ma” Tần Bắc Dương nhớ đến tiến sĩ Karl Hofertein, giáo sư Yamamoto và cả người cha đã mất của mình. “Hạnh phúc nào cũng giống nhau nhưng nỗi đau thì muôn hình vạn trạng” Wolfna nhắm mắt lại, ngã nằm lên người Tần Bắc Dương. Đây là câu mở đầu trong cuốn “Anna Karenina”. “Tôi không hiểu…” Cậu cũng đang nằm trên những chiếc rương chứa đầy vàng, quay lại nhìn gương mặt tái nhợt như tuyết của Wolfna. “Ở StPetersbourg, tôi không cảm thấy đó là một gia đình, tôi chỉ thấy như ngục tù. Tôi muốn trốn khỏi Wolfe, nhưng tôi có con, đứa con Constantine yêu dấu. Tôi đã thề sẽ không đi đâu hết, hạnh phúc của người phụ nữ không đáng một xu” Wolfna nhắm mắt lại, tựa như một xác chết đang lặng lẽ chờ mai táng, như trở lại hồ Baikal băng giá. Không biết họ ngủ bao lâu, thú trấn mộ Cửu Sắc đánh thức Tần Bắc Dương, kéo cậu đến cửa sau khu mộ, áp tai lắng nghe. Tần Bắc Dương nhướng mày, hình như là tiếng sáo? Còn cả tiêu? Nhạc khí nào đó không rõ? Tiểu Quận vương cũng lại gần, nghe ra đó là tiếng đàn đầu ngựa của người Mông Cổ. Bè lũ của kim tự tháp xương người? Cuối cùng, Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng hát của một cô gái: Đầu thanh long, đuôi bạch long, Em nhỏ cầu mưa trời hoan hỉ. Lúa mì, lúa mì đã khô vàng, Gọi Long vương dậy nào dậy nào. Mưa lớn mưa nhỏ, Mưa từ mùng một đến mười tám. Ma-ha-tát… A U? Tần Bắc Dương đang chờ chết lặng lẽ lấy đỉnh môn thạch ra. Lòng đất địa cung dưới tít sâu có vài ánh đèn sáng. Sáo trúc, tiêu, đàn đầu ngựa Mông Cổ kết hợp quỷ dị, thế mà hợp với nhạc thiếu nhi cầu mưa của nạn dân lưu lạc, tiếng hát tự nhiên của thiếu nữ 17 tuổi, tất cả khiến người ta thấy phiêu diêu dục tiên dục tử. Kim tự tháp xương người đã trở về hình dạng cũ, sừng sững trong địa cung, không còn một khung xương hay mảnh xương nhỏ nào trên mặt đất. Chúng và Tần Bắc Dương đều như nhau, lặng yên nghe tiếng nhạc. Cậu thấy A U. Người thổi sáo trúc là thích khách Lão Cha với chòm râu trắng, kẻ thổi tiêu du dương nhìn nghiêng như một người đẹp trai, quay lại thấy có vết sẹo gớm ghiếc – chính là A Hải, hai kẻ đều là kẻ thù giết cha mẹ của Tần Bắc Dương; người kéo đàn đầu ngựa, ngồi xếp bằng, vai u thịt bắp, không nói nhiều đương nhiên là Thoát Hoan. Dàn nhạc thích khách… __________ Chú thích: (1) Bài Giai nhân ca của Lý Diên Niên. Bản dịch tiếng Việt trên trang thiviennet, không rõ người dịch. (2) Bản dịch “Kim Lũ Y” trên thiviennet, không rõ người dịch.