Chương 85-1 Bữa tiệc địa ngục (1)
Nửa tiếng trước, ven hồ Issy Kul, núi tuyết bao quanh mộ Przhevalsky, năm con ngựa xuất hiệnBốn con trong đó lần lượt là A U và đám thích khách. Qua mười ngày, bọn họ theo dấu từ hồ Kanas trên núi Altai đến tận Trung Á. Bọn họ định tiến vào lối mộ đã bị nổ tung thì thấy một người đàn ông Nga lao ra, quần áo tả tơi, toàn thân đầy máu, nhìn qua còn tưởng giả là xác Przhevalsky. Đó chính là Ivanovich Ivanov, tay chân đã bị kim tự tháp xương người xé thành từng mảnh nhỏ. Nửa năm trước, hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn đội thám hiểm hơn 100 người, xuất phát từ Cáp Nhĩ Tân, vượt qua thảo nguyên và sa mạc. Giờ này, hắn chỉ muốn được yên thân, không còn ai để lãnh đạo, không khỏi thấy chua xót. Ivanov thấy thích khách, đặc biệt là A Hải với vết sẹo trên mặt là biết đây không phải là người lương thiện. A U kịp nằm xuống đất mới thoát được viên đạn. Thượng tá tranh thủ cơ hội chạy đến bên con ngựa Nga, rút roi quất chạy, biến mất vào nơi hoang dã ven hồ Issy Kul. A Hải đã rút dao găm ngà voi, cảm thấy đau lòng vì không thể cứa cổ tên người Nga Trắng kia. “Sau này còn gặp lại” Chủ nhân thích khách lơ đãng, quyết định tiến vào trong mộ, “Tần Bắc Dương ở trong ngôi mộ này, phải vào địa cung mới có thể kéo dài sinh mạng” Vừa đến cửa mộ đạo, mùi máu đã xộc lên. Thoát Hoan đột nhiên đứng lại, run rẩy, “Cha, tại sao mí mắt tôi cứ nháy liên tục?” “Mí mắt trái hay phải?” Thoát Hoan chẳng phân biệt được trái phải, chỉ đặt tay lên mí mắt phải, “Mắt này!” “Mắt trái có tiền, mắt phải có tai” A Hải cười đùa hả hê, “Gặp xui rồi!” Cha nghiêm mặt, “Đừng nói bậy!” “Vì lý do an toàn, tất cả mọi người phải mang theo hành lý” A U ngăn mọi người tiếp tục cãi nhau, “Đừng quên đạo hữu địa cung nói: Người vào huyền cung, trước tiên phải giỏi” Đi qua lối vào, bốn thích khách tới địa cung của Przhevalsky. Bọn họ phát hiện ra vài xác chết, tiến vào quan tài hình giếng, xuống địa cung thứ hai. Khắp nơi toàn người chết tay chân bị đứt, mặc quân phục Trung Quốc xanh nhạt, nhìn quần, giày và súng lục thì biết đây là kỵ binh, nhin qua có hai, ba trăm người. Thích khách Lão Cha phán đoán, “Xác chết không có vết đạn, toàn bộ bị đứt đầu hoặc mổ bụng, là điển hình do thú trấn mộ gây ra” Thoát Hoan lắc đầu nguầy nguậy, “Mắt phải tôi vẫn nháy, tôi không muốn vào nữa!” “Ngươi muốn cãi lời chủ nhân?” Lão Cha tát hắn một cái bạt tai. “Nhớ năm đó, chúng ta đều phải tu hành trong địa cung mới được tốt nghiệp. Thoát Hoan, bình thường ngươi gan to mật lớn, giết người như ngóe, sao giờ lại nhát gan như con nhóc con thế?” A Hải thấy A U trừng mắt, “Xin lỗi chủ nhân” “Làm nghề gì cũng phải thường xuyên luyện tập. Khi các người quanh năm suốt tháng chỉ lo ám sát, tri thức về địa cung sẽ thui chột. Chỉ có Tần Bắc Dương, ba ngày hai buổi lại xuống mộ cổ, luôn giết thú trấn mộ, hắn mới là đại sư địa cung đạo” A U ra lệnh cho mọi người bớt dè dặt, tiến vào địa cung thứ ba. Bọn họ thấy một kỳ quan chưa từng thấy. Kim tự tháp xương người… Thoát Hoan cẩn thận không chạm vào cửa mộ. Nền kim tự tháp hơi rung, vài chiếc xương rơi từ đỉnh tháp xuống, vỡ thành mảnh nhỏ trước mặt hắn. Xương rơi xuống càng lúc càng nhiều, ban đầu không thành hình, về sau có cả võ sĩ xương khô, mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, coi đám thích khách là kẻ quấy nhiễu lăng mộ. “Thú trấn mộ xương người!” Vẫn là thích khách Lão Cha kiến thức rộng rãi, nhìn thấu kim tự tháp ở đây. Dù cho có hàng nghìn hàng vạn xương người làm nguyên liệu chế thú trấn mộ thì kim tự tháp này cũng phải có một linh thạch làm trái tim! Có dùng hết võ thuật học từ “Thích khách đạo” và “Địa cung đạo”, bốn người bọn họ cũng không thể ngăn cản hàng ngàn hàng vạn bộ xương. Người sống sẽ bị sát khí thích khách hù dọa, còn người chết không biết sợ. “Cướp tài sản!” A U ra lệnh. Cha lấy một sáo trúc, A Hải lấy một ống tiêu, Thoát Hoan lấy đàn đầu ngựa. “Địa cung đạo” có câu – thú trấn mộ, truyền Chư Thương Chu Tiên Tần, tính thích cung thương âm luật, phong nhã ti trúc. Lão Cha thổi sáo, A Hải thổi tiêu, Thoát Hoan chơi đàn, A U không cần nhạc khí – cổ họng cô chính là tiếng trời. Dàn nhạc thích khách diễn tấu siêu cao cấp, như ban nhạc giao hưởng tam trọng tấu. Có điều A U thích nhạc thiếu như, như lời “Luận ngữ” là “thanh nhạc nước Trịnh làm rối loạn chính nhạc”. Kỳ tích đã xảy ra. Thú trấn mộ xương người giận dữ đã đứng im. Những võ sĩ xương khô vụt tới trước cửa cũng đứng yên chìm đắm trong tiếng hát của A U. A U không biết nên làm tiếp thế nào? Một khi dừng lại, sợ rằng họ sẽ bị kim tự tháp xương người tấn công. Cô dùng ánh mắt, ý bảo đám thích khách tiếp tục diễn tấu, để tiếng nhạc phiêu đãng trong lòng địa cung… Đại hội âm nhạc của dàn nhạc thích khách và xương khô. Sau đó, Tần Bắc Dương ra khỏi cửa mộ địa cung cuối cùng. Tiểu Quận vương, Wolfna, lão Kim, cả thú trấn mộ Cửu Sắc lần lượt đi đến trước kim tự tháp xương người. Thấy đôi mắt Tần Bắc Dương, A U ngây ngẩn, tiếng hát hơi dừng lại. Lão Cha cũng buông cây sáo, A Hải hạ ống tiêu, Thoát Hoan đang đàn ngã ra đất, đàn đập vào rương phát ra âm thanh chói tai. Các võ sĩ xương khô nhìn nhau, giờ mới hiểu được thế nào là “khúc chung nhân tán” – đó là người sống nên đi. Lão Cha lấy sáo xuyên qua hốc mắt một chiếc sọ, A Hải đập ống tiêu đánh văng một phần xương. Đàn của Thoát Hoan bị xương khô đập gãy. Cửu Sắc định phun cầu lửa lưu ly thì bị Tần Bắc Dương ngăn lại. Một cây đao của võ sĩ xương khổ lao đến trước mắt, cậu huýt sáo điệu “Ode to Joy” của Beethoven. Cây đao kia dừng trên đầu Tần Bắc Dương, rung rung. Tựa như tiếng huýt kia chính là bản “Hồ thiên nga” khiến người ta bị dính lời nguyền hóa đá. Nhưng nhạc khí đã mất hết, huýt sáo không đáng kể. Wolfna dựa theo tiếng huýt sáo, hát “Ode to Joy” bằng tiếng Nga. Đám xương khô ngây ngẩn nhìn người đàn bà đẹp nước Nga, nháy mắt hóa thành nữ thần chốn địa ngục. Trong lúc đó, người sống và người chết được duy trì sự cân bằng bằng tiếng sáo và tiếng hát, nguy hiểm như trò xiếc đi trên dây. Quả nhiên, địa cung u ám khiến Tần Bắc Dương thấy lạnh cả người, không kìm được mà nhảy mũi, hắt hơi một cái. Tiếng huýt sáo đột nhiên dừng lại, cắt đứt bản “Ode to Joy” của Wolfna. Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa, tiện thể đánh thức của thú trấn mộ xương người đang say mê Beethoven. Cả tòa kim tự tháp lại đổ xuống, hàng ngàn hàng vạn chiếc xương rơi, hợp thành đại quân trùng trùng điệp điệp, như sóng đánh dồn dập về phía những vị khách không mời mà đến. Thoát Hoan rút dao găm, nhưng vũ khí quá ngắn, chưa chạm vào xương khô đã bị xương ngón tay đâm vào cánh tay. Sau khi đâm trúng đối phương, xương khô không có yết hầu, cùng lắm cắn đứt xương cổ. Mấy bộ xương khô bắt hắn lại, muốn xé hắn thành trăm mảnh. Bất chợt, tiểu Quận vương giơ khoái thương đánh vỡ vài chiếc sọ, kéo Thoát Hoan lại. Thoát Hoan bị thương nặng, người toàn vết chọc của các khớp xương, như bình nước thủng, máu chảy liên tục. Cơ thể hắn nặng hơn 100kg, tiểu Quận vương bụng trống không, kéo hai cái đã hết hơi. A Hải và Lão Cha kéo lên giúp đỡ, tay trái dao găm, tay phải khoái thương, vung tay cắt một mảng lớn. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly, liên tục đốt cháy các võ sĩ xương khô. Tần Bắc Dương lấy Đường đao ba thước băm xương, bảo vệ A U và Wolfna. Lão Kim múa cuốc sắt điên cuồng, vừa nhìn là biết đó là vũ khí độc môn gia truyền, không phải cuốc sắt thông thường. “Thoát Hoan!” Tiểu Quận vương thế mà lại gọi tên thích khách. Trên chiến trường giết chóc của kim tự tháp xương người, Thoát Hoan mất nhiều máu mặt vàng như nghệ, nắm chặt tay cậu ta, hơi thở mong manh, “Thiếp Mộc Nhi! Ta biết mà, mí mắt phải nháy chẳng phải chuyện gì tốt đẹp” Hắn nói tiếng Mông Cổ giọng địa phương Ngạc Nhĩ Đa Tư. Tiểu Quận vương ôm Thoát Hoan vào lồng ngực, gào khản cổ, “Đừng chết!” “Ta mới là vua của Ngạc Nhĩ Đa Tư!”