← Quay lại trang sách

Chương 90-2 Thành Cổ Cách (2)

Ba năm trước, Cửu Sắc đã nhận Tần Bắc Dương làm chủ nhân, từ đó, dù có đi xa tận chân trời vẫn sống chết không rời, trải qua bao nhiêu thời khắc hiểm nguy, nhưng những ngày xa cách lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna gặp nhau ít xa nhau nhiều, nhưng Cửu Sắc thì hoàn toàn ngược lạiHai tháng trước, bên bờ hồ Issyk-Kul, hãn huyết mã xuất hiện ngang trời, nó là món quà A U tặng cho anh. Tần Bắc Dương rất yêu thương con bảo mã này, anh cưỡi nó vượt qua núi tuyết, sa mạc và cao nguyên Thanh Tạng. Ánh mắt thú trấn mộ Cửu Sắc nhìn hãn huyết mã U Thần giống như vợ cả nhìn tiểu thiếp thình lình xuất hiện vậy, làm gì có chuyện không ghen tuông? Đêm đó, Tần Bắc Dương và Katya ở trong động, nhưng anh đề phòng hơn, nửa đêm nghe thấy tiếng Cửu Sắc ra ngoài bèn lặng lẽ bám theo sau. Chỉ thấy nó vươn ra cặp sừng hươu trắng như tuyết và vảy giáp đồng xanh, hóa thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, đến bên cạnh huyết mã U Thần. Tần Bắc Dương vô cùng căng thẳng, sợ nó sẽ phun ra quả cầu lửa lưu ly, thiêu chết hãn huyết mã ngay tại chỗ, hoặc dùng sừng hươu đâm thủng trái tim của nó? Từ khi Cửu Sắc cải tử hoàn sinh ở khu rừng độc ở Paris, tính tình của nó đã trở lên u ám hơn, cộng thêm với việc ăn nhiều chất độc hóa học, nuốt hơn nửa tá trái tim linh thạch của thú trấn mộ. Giết chết hãn huyết mã còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Không ngờ rằng Cửu Sắc lại dùng vảy cọ cọ vào bụng của U Thần, dùng mặt hơi cùn của sừng hươu cọ vào bờm hãn huyết mã. Ánh mắt của nó không có ác ý, mà giống như một con ngựa đực đang bày tỏ với ngựa cái. Tần Bắc Dương đột nhiên nhận ra, U Thần là một con ngựa cái. Thân xác của Cửu Sắc là một con thú đực còn nhỏ, lẽ nào nó bắt đầu trưởng thành sinh dục rồi? Cửu Sắc không những không làm hại hãn huyết mã mà còn tán tỉnh ve vãn nó. U Thần mới chỉ hơn một tuổi, đang đúng vào thời kì thiếu nữ thanh xuân. Nó có chút ngượng ngùng, ghét bỏ vẻ ngoài kì quặc không giống ai của thú trấn mộ ấu kỳ lân, phớt lờ không thèm để ý tới nó. Hoặc cũng có thể đó là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà đám con gái hay dùng, ngược lại khiến Cửu Sắc càng nôn nóng hơn. Thú trấn mộ và thú còn sống, hươu thần thượng cổ đã tuyệt chủng và hãn huyết mã… Không dám tưởng tượng sản phẩm tạp giao sẽ ra giống gì nữa. Cho dù là chia rẽ uyên ương, Tần Bắc Dương cũng buộc phải ngăn cản, anh ho một tiếng. Cửu Sắc thấy chủ nhân rình mò, tự biết xấu hổ, ỉu xìu cụp đuôi quay trở lại. Mấy ngày sau, vượt qua một dòng sông băng rộng lớn, một đội kỵ binh ập tới trước mặt. Đám người đó tướng mạo quái dị, quấn một chiếc khăn màu đỏ trên đầu, sắc mặt ngăm đen, râu quai nón đầy mặt, hai mắt giống như chiếc chuông đồng, trên người mặc đồng phục treo lụa hồng, sau lưng là súng kị binh do Anh chế tạo, những con ngựa họ cưỡi cũng khá oai hùng. Đây không phải là người Sikh mà người Thượng Hải gọi là “A Tam đầu đỏ” – tuần bổ Ấn Độ ở Tô giới công cộng Thượng Hải sao? Sao họ lại xuất hiện ở vùng núi Himalaya này? Người Sikh giương súng về phía Tần Bắc Dương, hét to một tràng tiếng Anh kiểu Ấn Độ. Tần Bắc Dương hận mình chỉ biết tiếng Anh kiểu Nhật, hoàn toàn không hiểu thứ tiếng Anh kiểu Ấn Độ này. Hắn sắp nổ súng rồi… Katya kinh hoàng tháo tấm vải che mặt xuống, để lộ ra dung nhan thanh khiết của phụ nữ Nga Trắng khiến mấy gã người Sikh đối diện ngẩn ngơ. Bọn họ đều là đám nô tài cáo mượn oai hùm sau lưng chủ nhân Anh quốc, vừa nhìn thấy khuôn mặt châu Âu của người da trắng đã lập tức biến thành chó con mèo con, một mực cung kính hành lễ với Katya. Đám người Sikh lại nói một tràng tiếng Anh kiểu Ấn Độ, Tần Bắc Dương nghe ra “Kashmir”, có lẽ là Kashmir trên bản đồ, cũng là một cứ địa chiến lược, sau này đã trở thành thùng thuốc súng khi chia cắt Ấn Độ, việc này tạm không bàn tới. Tần Bắc Dương thích xem các loại bản vẽ, lúc còn ở thư viện của trường Đại học số 3 Kyoto, anh đã xem qua tất cả bản đồ của các nước trên thế giới. Không ngờ rằng, từ núi Côn Luân đi về phía Tây, xuyên qua vùng không người của cao nguyên Ali, trong lúc lơ đãng thì đã tới khu vực kiểm soát Raj thuộc Anh, ít nhất đã đi đến hàng nghìn cây số. Vùng này chắc là Ladakh, đã bị tiểu bang Kashmir thôn tính vào thế kỉ trước. “I’m lost!” Tần Bắc Dương đành phải dùng tiếng Anh kiểu Nhật để trả lời, nói rằng mình phải hộ tống vị phu nhân người Anh này đến Trung Quốc thám hiểm. Đám người Sikh dường như đã hiểu. Mấy gã râu quai nón khoa chân múa tay một hồi lâu, chỉ về phía chính Bắc. Để lấy lòng Katya – vị phu nhân người Anh giả mạo, bọn họ còn tặng rất nhiều đồ tiếp tế để hành quân trên núi cao. Lúc trời tối, Tần Bắc Dương và Katya đến miệng núi bị tuyết lớn phủ kín. Phía trước là một mảng trắng xóa, vào mùa này tuyệt đối không thể đi lại, người tự ý xông vào ngang với tự sát. Sau lưng vạn dặm đóng băng, vừa không thể tiến, lại cũng không thể lùi, rơi vào bước đường cùng. Lẽ nào đám người Sikh đó cố ý lừa anh? Tần Bắc Dương như vừa tỉnh mộng, cuộc trao đổi của bọn họ có vấn đề, anh đã hiểu sai ý của người ta? Đám râu quai nón muốn nói ngọn núi tuyết ở phía Bắc tuyệt đối không thể đi, tặng anh đồ tiếp tế đấy, mau đến sơn cốc Kashmir ở phía Nam đi. Tiếng Anh kiểu Nhật đã hại chết người rồi! Tần Bắc Dương nhìn ra phía miệng núi tuyết trắng xóa phía xa xa, giống như đối diện với một cổng thành nguy hiểm, đây không phải là kế bỏ trống thành của Gia Cát Khổng Minh, bất kỳ kẻ nào xông vào đều sẽ bị nuốt sống. Hãn huyết mã U Thần hí lên lùi về sau hai bước, Katya ngồi trên lưng ngựa ôm eo anh nói: “Tần, anh đi đâu, tôi đi đó” Vào thời khắc quan trọng, thú trấn mộ Cửu Sắc bước lên. Mặt trăng lên cao trên đỉnh núi Himalaya, nó biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun ra quả cầu lửa lưu ly, thiêu một khoảng tuyết lớn tan chảy ra. Trước kia Cửu Sắc không có năng lượng lớn đến như vậy, có lẽ là do trong bụng có chứa năm sáu viên linh thạch, lúc nào cũng có thể bộc phát ra. Trên mặt đất còn lại đống bùn tuyết đọng sau khi bị thiêu đốt mà tan ra, sừng nhánh của Cửu Sắc lại lớn lên, có tác dụng như xe xúc tuyết, mở ra một con đường cho chủ nhân. Nhân lúc đêm dài, sức mạnh của Cửu Sắc lại vô cùng vô tận, bọn họ phải thừa lúc ban đêm mà vượt qua miệng núi. Nếu không đợi đến ban ngày, năng lực của thú trấn mộ ấu kỳ lân mất tác dụng thì mọi người đều xong đời. Lần đầu tiên có người vượt qua dãy núi Himalaya trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay. Đêm nay không có tuyết rơi, thú trấn mộ nhỏ đi phía trước phun lửa mở đường, hãn huyết mã giẫm trên con đường đá vụn vừa tối thui, vừa chật hẹp, hai bên chất đầy tuyết đọng, tựa như hai bức tường cao và dầy, còn ở giữa là biển Đỏ mà Moses đi qua. Trước khi trời sáng, Tần Bắc Dương và Katya vượt qua miệng núi Karakoram. Hai bọn họ ôm chầm lấy Cửu Sắc – ân nhân cứu mạng, vui mừng đến bật khóc trong tuyết… Một nam, một nữ, một chó, một ngựa đi qua trạm gác Cerato do lính biên phòng Trung Quốc trú đóng ở độ cao 3800 mét so với mực nước biển, cuối cùng đã rời khỏi dãy núi Himalaya, trở về lòng chảo Tarim. Tại Grand Bazaar của thành Yarkent, Tần Bắc Dương mua một con ngựa Nga màu đen để cho Katya cưỡi. Nếu không sức nặng của hai người sẽ khiến hãn huyết mã không thể gánh nổi. Ngoài việc mang theo đầy đủ nước ngọt và bánh Naan nướng, anh còn mua rất nhiều kẹo Mã Nhân, vật rất cần thiết khi đi trên con đường tơ lụa, còn gọi là bánh cắt – do các nguyên liệu như nhân óc chó, mật ngô, nho khô, nước nho, vừng, hoa hồng, hạnh đào, táo vv chế biến thành, có thể để được rất lâu mà không sợ bị hỏng. Cửu Sắc đi trước, hãn huyết mã và con ngựa Nga đi sau, chở theo Tần Bắc Dương và Katya, phi nhanh men theo ốc đảo rìa phía Nam của sa mạc và Gobi. Trong vài ngày, họ đi qua Hòa Điền – nơi sản xuất ra rất nhiều tơ lụa và ngọc, huyện Hòa Điền bên bờ sông Keriya, thành cổ Thả Mạt ở thượng du sông Qiemo, đến huyện Nhược Khương trong sa mạc. Anh nghe nói mấy ngày trước có một đội thám hiểm khảo cổ liên kết giữa Trung Quốc và nước ngoài mới vừa đi qua huyện đến La Bố Bạc.