Chương 90-1 Thành Cổ Cách (1)
Núi Côn Luân, đỉnh Nữ Thần, cạnh Dao trìBên ngoài đã là mùa thu, còn ở đây là thế giới thần tiên, không có bốn mùa xuân thu, chỉ có hai cây đại thụ hoa nở hoa tàn. Tần Bắc Dương vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy, vết thương có thể lành lại không? Liệu có bị nhiễm trùng viêm tấy không? Có bị thương đến các cơ quan nội tạng khác không? Không thể biết được. Đầu thế kỷ hai mươi, y học chưa phát triển, cho dù để bác sĩ châu Âu xử lý loại phẫu thuật này cũng có tỉ lệ tử vong rất cao. Trong chiến tranh cận đại, tỷ lệ chết trong bệnh viện dã chiến còn cao hơn chết trên chiến trường nhiều. Katya chôn Ivanov và người nhân tạo của Yển Sư, cô ta đốt thêm nhiều đống lửa để duy trì nhiệt độ cơ thể, ngày đêm túc trực cạnh Tần Bắc Dương. Ông trời ban phúc, ba ngày nay không có tuyết rơi. Anh lại mơ thấy tiểu Hoàng tử dưới địa cung của ngôi mộ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên, Chung Nam Quận vương nằm trong cỗ quan tài, Lý Long Kỳ mười lăm tuổi. Cuối cùng, Tần Bắc Dương từ từ tỉnh lại, mở mí mắt nặng nề ra, anh đã chống chọi qua quỷ môn quan. Mỹ nhân Nga trắng mừng đến phát khóc, cho anh uống mấy ngụm nước Dao trì, không chừng Tây Vương Mẫu uống nước ở suối nước nóng này mới kéo dài được tuổi thọ. Phần ruột bị thương của Tần Bắc Dương khó mà tiêu hóa được thịt và ngũ cốc, nhưng bàn đào trên cây vừa giúp cung cấp nhiệt lượng, lại không có dầu mỡ tanh mặn như thức ăn bình thường, phải dựa vào thứ trái cây vườn Địa đàng này mới có thể sống sót được. Katya chăm sóc anh rất tỉ mỉ chu đáo, vừa giống y tá lại giống tình nhân bé nhỏ, Cửu Sắc và U Thần cũng vì đó mà cảm động. Tần Bắc Dương không phải là người không hiểu tình cảm, nhưng lại thầm cảnh cáo mình, đối với mỹ nhân Nga Trắng này không được vượt quá giới hạn một bước nào. Mười ngày sau, Tần Bắc Dương đã đứng dậy được. Vết thương đã đóng vảy, tình trạng khá tốt. Mặc dù trong phổi có tế bào ung thư nhưng tố chất cơ thể anh quá tốt, có lẽ là do gien của gia tộc thợ thủ công, cộng thêm khí âm dương ảnh hưởng do sinh ra trong địa cung triều Đường, ngoài việc không thể chống được tính phóng xạ thì anh khỏe mạnh như dã thú vậy. Anh và Katya ẩn dưới đáy cốc đỉnh Nữ Thần, tĩnh dưỡng vài ngày, dựa vào bàn đào của Vương Mẫu nương nương và nước của Dao trì để duy trì mạng sống, đến cả hãn huyết mã U Thần cũng thích ăn bàn đào. Mỹ nhân Nga Trắng tựa vào vai anh, khoan thai nói: “Tần, chúng ta còn có thể ra ngoài nữa không? Nếu cả đời này đều phải ẩn nấp trong khe núi sâu này, từ đó không lo cơm ăn áo mặc, không phải ngày tháng còn vui vẻ hơn trên thiên đường sao?” “Ừm…” Tần Bắc Dương nhắm mắt, anh không phải chưa nhìn thấy thiên đường, đó chỉ là cái cây thế giới ẩn dưới địa ngục, chống đỡ cả ba giới, “Nhưng tôi muốn ra ngoài, thế giới bên ngoài cần tôi” “Cần anh làm gì?” “Làm rất nhiều việc! Nhưng chỉ liên quan đến thú trấn mộ, còn liên quan đến rất nhiều người…” “Bao nhiêu người?” “Bốn trăm năm mươi triệu người” Tần Bắc Dương vừa nói xong đã bật cười, “Có phải tôi sốt nên nói nhảm không nhỉ? Coi mình là người thế nào chứ? Chân mệnh thiên tử hay cái thế anh hùng? Không, tôi chỉ là một người thợ thủ công còn chưa tốt nghiệp trung học” “Vậy anh có bằng lòng ở lại với tôi không?” Katya dùng móng tay lạnh giá cọ vào cổ anh, “Chỉ hai chúng ta thôi! Còn cả Cửu Sắc của anh và U Thần, chúng ta có thể sinh một bầy con, vừa là người Trung Quốc, vừa là người Nga, nhất định chúng sẽ rất đẹp” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt xanh biếc của cô ta, kế hoạch thật hấp dẫn biết bao. Từ nay không còn phiền não, không còn tai họa chiến tranh của nhân gian, mặc kệ cho Trung Hoa của anh có lũ lụt ngập trời. Tìm một ngôi mộ cổ trên núi Côn Luân mà chui vào, còn có thể ức chế tế bào ung thư kéo dài cuộc sống, thậm chí giống như Tây Vương Mẫu, thọ ngang trời, xuân cùng đất… “Không, hôm nay phải ra ngoài” Anh cố chấp đứng dậy, chuẩn bị yên ngựa đặt lên lưng hãn huyết mã. Katya biết mình không thể thuyết phục anh, đành cúi đầu nói: “Tần, anh đi đâu, tôi sẽ đi đó” Hai người cùng cưỡi lên lưng ngựa, Tần Bắc Dương bị thương không có sức lực, Katya điều khiển dây cương, thú trấn mộ Cửu Sắc đi trước dò đường. Trong bọc gói mười mấy quả bàn đào, trong túi da bò đựng đầy nước suối Dao trì, đời này e rằng không còn cơ hội được tận hưởng lần nữa. Men theo khe núi sâu quanh co khúc khuỷu, lại đi mất một ngày một đêm, họ mới về được vùng cao nguyên hoang vu. Miệng núi Keriya đã bị trận tuyết lở trên núi Côn Luân vùi lấp, thực xứng với câu “Chim đã bay đi hết, trên mọi con đường nhỏ đã mất hết dấu chân người”, chỉ có thể từ chân núi phía Nam của dãy Côn Luân đi về phía Tây. Đi ngang qua hồ nước mặn Bangda của vùng không người Khương Đường. Họ đi bảy ngày mới đến được điểm cư dân đầu tiên – Rutog Tây Tạng. Thì ra đã vào địa phận cao nguyên Ali hoang vắng. Tần Bắc Dương đón lấy dây cương của U Thần. Katya bị phản ứng cao nguyên hành hạ, cả ngày choáng váng, mệt mỏi, sống không bằng chết. Đi ngang qua một tòa thành cổ đổ nát thê lương đứng sừng sững trên sườn núi, hứng khám phá của Tần Bắc Dương lại trỗi dậy. Anh leo lên tòa thành cổ, thời gian một lần nữa ngưng đọng lại, dừng ở một nghìn năm trước. Địa thế tòa thành cổ hiểm yếu, dưới là vách đá dựng đứng, trên là cung điện, chùa chiền, đỉnh tháp. Bên trong thạch thất lớn như một hang động lại còn có bích họa rực rỡ. Trong lớp bụi là tượng Phật, ma quỷ, còn có cả động vật la liệt trên tường, tựa như một buổi Thủy Lục Pháp Hội long trọng. Nhiều năm về sau, đội khảo cổ khai quật được tòa thành này, xác nhận là di chỉ của vương triều Cổ Cách. Rời tòa thành cổ, Tần Bắc Dương lại nhìn thấy một sơn động, chuẩn bị qua đêm ở đây, như vậy vẫn tốt hơn dãi gió dầm sương, màn trời chiếu đất. Vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi hôi thối gắt mũi, Katya thét lên rồi chạy ra ngoài, quỳ xuống đất nôn khan. Thì ra trong động chất đầy xác khô đen sì, tất cả đều không có đầu, có mấy cái xác còn bị chặt đứt chân tay. Thi thể chưa được qua xử lý, bởi vì khí hậu khô ráo nên tự nhiên trở thành xác ướp. Tần Bắc Dương còn nghĩ xa hơn – vũ khí chiến tranh thời xưa khá thô sơ, đây đã là giới hạn của một cuộc tàn sát rồi, còn các cuộc tàn sát lớn của thế kỷ hai mươi lại dùng các thủ đoạn hiện đại nên sẽ kinh khủng hơn thế này gấp mười nghìn lần. Ngực lại bắt đầu đau. Nước Dao trì, bàn đào Vương Mẫu nương nương chỉ có thể ức chế được tế bào ung thư chứ không thể tiêu diệt chúng. Cách hữu hiệu nhất vẫn là vào ở trong mộ cổ. Tần Bắc Dương bịt mũi, ngủ một đêm trong hang động hôi thối ngất trời, chất đầy thi thể đã hàng trăm năm. Lá phổi thoải mái hơn nhiều, tựa như được tắm xông hơi vậy. So với mộ cổ bình thường, cái động chứa xác này cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, người chết đều bị chặt đầu, trong đó lại có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ em, số lượng hàng trăm hàng nghìn, oán niệm trong động ầm ầm không ngớt. Trời tờ mờ sáng, Tần Bắc Dương thay bộ quần áo của người Tây Tạng, loại bỏ mùi hôi thối của thi thể khắp người, lần mò quay lại cạnh Katya như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ nhờ vào một đêm sạc điện trong ngôi mộ cổ này mà đám tế bào ung thư đáng chết lại yên ổn thêm vài ngày. Tuyết trắng mênh mông trên khu không người, ngựa Ô Chuy hãn huyết mã phi nhanh như một tia chớp đen. Tần Bắc Dương về cơ bản đã khỏi bệnh, cũng có thể ăn mặn được rồi. Anh dùng cây cung chữ thập bắn một con linh dương, nướng qua lửa rồi chia ra ăn. Anh chú ý quan sát Cửu Sắc, con thú trấn mộ nhỏ cứ thi thoảng lại liếc về phía U Thần. Trí khôn của Cửu Sắc không thua gì loài người, việc sống chung với loài người một thời gian dài có lẽ đã khiến nó bị lây một số nhược điểm của loài người – tính đố kỵ.