Chương 1-1 Công chúa Vĩnh Thái (1)
Anh nằm trong cỗ quan tài gỗ lớn, bên cạnh là tiểu Hoàng tử triều Đường. Đó là cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, thiếu niên chết yểu Lý Long Kỳ. Hai thiếu niên cùng nằm trong một chiếc quan tài, mặt đối mặt. Anh nhìn cậu ta, tựa như soi gương. Anh nhìn làn da mình trắng trẻo mịn màng, trang điểm bởi những vật bồi táng đẹp mắt. Anh mở hai mắt ra, phóng ánh sáng chói lòa đâm thủng quan tài…Năm Dân quốc thứ 10, năm 1921, một năm trọng đại trong lịch sử Trung Quốc Ở tâm cao nguyên hoàng thổ, tuyết trắng mênh mang. Tần Bắc Dương tỉnh lại trong mộ cổ. Một đôi mắt lưu ly xanh biết sáng lên trong địa cung ngôi mộ triều Hán hai nghìn năm tối tăm lạnh lẽo. Tiếp đó là đầu Cửu Sắc, sừng hươu trắng, lớp vảy màu vàng óng. Nó chạm mũi vào trán chủ nhân, khiến anh giật mình tỉnh khỏi giấc mộng dài. Tần Bắc Dương thở hổn hển, nắm Đường đao bên người. Anh lại mơ thấy Bạch Lộc Nguyên, mơ thấy Cửu Sắc bảo vệ địa cung, mơ thấy tiểu Hoàng tử triều Đường trong quan tài. Anh lại thêm một tuổi, 21 tuổi. Ở độ tuổi đó, Hoắc Khứ Bệnh đã dẫn ngựa tiến công dân Hung Nô, chiếm đóng Hà Tây; Lý Thế Dân đích thân lâm trận thống nhất thiên hạ; một người nông dân bình thường cũng đã có vài đứa con. Anh tiếp tục lang thang trên con đường tơ lụa. Ngựa hãn huyết đón gió tuyết đi về phía đông, rời Lan Châu, đi qua quận Lũng Tây thời cổ, băng qua núi Kỳ Sơn, Nhai Đình, Thiên Thủy… toàn những địa danh trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, nhìn thấy Đại Tản Quan tối tăm mờ mịt thì cũng đi tiếp 800 dặm đến Tần Xuyên. Bờ sông Hà Nam có một mảnh hoàng thổ bằng phẳng, Tần Bắc Dương phát hiện ở đó có một ngôi miếu thờ Gia Cát Lượng mới biết chỗ này là Ngũ Trượng Nguyên. Anh đọc hồi 104 của “Tam Quốc Diễn Nghĩa” không biết bao nhiêu lần. Bên kia bờ sông chính là nơi Tư Mã Ý đóng quân, đánh nhau với Gia Cát Lượng qua con sông này. Thừa tướng mượn sao kéo dài mạng sống, bên cánh bị Ngụy Duyên công phá nên mất tinh thần mà ngã bệnh. Tần Bắc Dương đang mắc bệnh nan y, nay liên tục phải vào mộ cổ mới có thể sống sót, chẳng phải cũng là một loại “mượn sao kéo dài mạng sống” đó sao? Qua Ngũ Trượng Nguyên, đồng tuyết Quan Trung, Bạch Lộc Nguyên không còn xa. Anh muốn đến một chỗ trước: Càn Lăng – nơi hợp táng Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Tiểu Hoàng tử triều Đường nằm ở Bạch Lộc Nguyên chính là cháu của hai người họ. Trừ tịch năm Tân Dậu theo lịch nông, tuyết rơi khắp nơi, ruộng đồng quạnh vắng. Năm nay lại có nạn đói lớn, mồ mả mọc lên san sát ven đường làng, xác người nằm ngoài đồng hoang. Thay vì nói là tạm biệt cũ đến tết âm lịch mới, chi bằng nói đây giống tiết thanh minh. Hoàng hôn, xa xa có hai gò núi như hai đầu vú, ở giữa có một lối cho ngựa đi, xuyên qua ngọn núi cao hình kim tự tháp. Trước Càn Lăng có một tường rào và doanh trại, cờ ngũ sắc tung bay, hình như là một quân doanh. Huyết ngọc Hòa Điền trước ngực nóng lên, Tần Bắc Dương nhảy xuống ngựa, che lồng ngực đang nóng hừng hực, báo hiệu tế bào ung thư ngóc đầu trở lại. Phải tìm một ngôi mộ. Anh không thể chui vào Càn Lăng của Võ Tắc Thiên. 1200 năm qua, không ai chui vào được. Ngôi mộ của thiên tử trong truyền thuyết ở ngay dưới đất, trước mắt. Có điều trong khu vực Càn Lăng có rất nhiều ngôi mộ chôn cùng, hai thái tử, ba thân vương, bốn công chúa, tám đại thần. Cửu Sắc đương nhiên biết tâm tư chủ nhân, dẫn Tần Bắc Dương đến một bãi đất hoang mở mịt. Một ngôi mộ hoang cũ kỹ, đằng trước có hai con sư tử đá, hai người đá, còn có vài trụ đá chạm hoa, hiển nhiên có quy mô của lăng mộ một Vương gia, cách thiết kế và chạm trổ đều theo thời thịnh Đường. Ngày gần hết, Tần Bắc Dương không muốn quật mộ, chỉ muốn tìm một cái hang chui thẳng vào. Có điều thật tình cờ ở trước cửa mộ bị lấp, có người cầm đèn bão chập chờn trong bóng đêm. Hôm nay 30 Tết, đêm Trừ Tịch, nửa đêm chạy đến mộ cổ, không phải trộm mộ thì là gì? Tần Bắc Dương buộc ngựa hãn huyết ở phía sau bên ngoài rồi lẳng lặng qua đó cùng Cửu Sắc. Đó là hai người đàn ông khoác áo bông đội mũ quả dưa, ngồi trước mộ hút thuốc, dưới chân bày đồ quật mộ, rõ ràng là đang canh chừng bên ngoài, còn người ngựa chính đã đi xuống. Anh phi lên, dùng tay làm vũ khí, quật vào cổ hai kẻ đó – động tác dứt khoát, đối phương hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, cũng không chết được, chỉ là hôn mê trong thời gian ngắn. Tần Bắc Dương phát hiện ra cửa mộ đã bị mở. Lũ trộm mộ này có kinh nghiệm, không đi từ cửa mộ vào địa cung mà giống đội khảo cổ, cũng đi vào theo lối mộ đạo, như vậy sẽ tìm được nhiều vàng bạc của quý hơn. Đây chính là kỹ thuật hạng nhất. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc vào trong mộ đạo, lồng ngực đang cháy bỏng rát lập tức có phản ứng; phảng phất như họ đang trong Dao trì của Tây Vương Mẫu, ngửi mùi mục nát trong mộ mà như gió mùa xuân… Năm 1921, đêm Trừ tịch – đêm 30, mười dặm phía đông nam Càn Lăng, trong ngôi mộ lớn triều Đường vô danh. Anh lẳng lặng đi vào sườn dốc mộ đạo, Cửu Sắc biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun cầu lửa lưu ly chiếu sáng dò đường. Tần Bắc Dương ban ngày đau đớn tưởng chết, giờ đã khôi phục tám phần thể lực. Anh phát hiện ra lối thoát nước, chứng tỏ ngôi mộ này có kết cấu hoàn mỹ. Đi xuống thiên tỉnh dưới lòng đất có tám tiện phòng ở hai bên. Tần Bắc Dương nhìn từng phòng, trong đó toàn ngựa gốm màu đời Đường, tượng kỵ mã, tượng hồ kỵ, tượng võ sĩ… còn khá nguyên vẹn, màu sắc lộng lẫy, tạo hình tinh xảo, xem thế là đủ. Trộm mộ không phá đồ, không lấy trộm, chứng tỏ đây là tên “thợ khoét đất” lão luyện, kiên trì, muốn vào đục quan tài trước rồi mới quay lại lần lượt nhặt đồ đạc. Nếu nhặt vàng bạc châu báu trước vào trong, chúng sẽ thành gánh nặng, không vui vẻ chút nào. Tần Bắc Dương phát hiện trên đỉnh đầu có một hang trộm, trong đất chôn một bộ xương khô, bên cạnh có búa sắt, bốn phía là vàng bạc châu báu. Nhìn quần áo và đồ dùng của người chết thì có lẽ là người thời Ngũ Đại Thập Quốc, năm đầu triều Tống. Có lẽ tên trộm mộ này xông vào địa cung, cuối cùng kết quả không phải chia đều mà là nội chiến. Hay là… bọn họ gặp thú trấn mộ? Tần Bắc Dương vỗ đầu Cửu Sắc, rút Đường đao, bước chậm lại, cẩn thận từng li từng tí. Anh có thể thấy bóng đèn dầu lập lòe trước mắt, có lẽ đó chính là đám “thợ khoét đất”. Ngôi mộ lớn triều Đường này có thiên tỉnh, dũng đạo, tiện phòng, một thất với kết cấu khá phức tạp, mô phỏng cung điện chủ mộ từng sống trước khi chết. Khắp nơi toàn bích họa lộng lẫy chói mắt, tựa như chưa từng phai màu suốt 1200 năm qua – thanh long to lớn, bạch hổ, người mặc chiến bào sáng rực, có thắt lưng, bội phục, bảo kiếm, võ sĩ tay cầm búa rìu, có lẽ là đội danh dự của cung đình thời Võ Tắc Thiên. Cuối cùng Tần Bắc Dương cũng đi qua được cửa mộ thất mới bị mở ra, bước vào mộ thất rộng rãi trước mặt. Một áng lửa soi sáng cả căn phòng, không thể đếm được hết bóng người – có trộm mộ thế kỷ 20 sau Công nguyên, cũng có thị nữ thời Đường thế kỷ thứ 8. Những người nam nữ này đều kinh hãi nhìn đối phương, tựa như gặp ma vậy. Hình như có tiếng nhạc vang lên, bọn họ bay ra khỏi bích họa, đeo mạng che mặt, mặc quần dài, eo thắt đai gấm, lưng đeo hà bao, chân đi giày như ý hoặc cầm ấm, hoặc khay, hoặc đeo hoa, hoặc chắp tay, hoặc đối thoại. Các nàng múa may uốn lượn, trở lại bữa yến tiếc khi chủ mộ còn sống, thân thể đẫy đà, hở nửa thân trần lộ ngực, ngọc thể đu đưa. Các nàng tịch mịch cô đơn đã 1200 năm, hiếm lắm mới gặp người khác phái, xuân tâm nhộn nhạo, liều mạng mê hoặc người. Nhóm trộm mộ quay cuồng trong “mộng”, rơi vào huyễn cảnh hoạt sắc sinh hương, tình nguyện sa vào không chút kiềm chế, giống như Giả Thụy chìm đắm trong gương “phong nguyệt bảo giám” (1) mà chết ở tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”. Nhưng Giả Thụy không biết cái gương chính là Vương Hi Phượng xinh đẹp động lòng người, mặt trái của gương lại là xương khô đoạt mệnh. Cô ta đến rồi. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc nằm trong bóng tối chỗ cửa mộ, lặng lẽ quan sát mộ thất. Một cái bóng lao tới… Như một con chim to vẫy cánh, nhưng nó không có đầu chim mỏ nhọn, có mái tóc dài rối tung, có một thân thể phụ nữ. Ánh lửa ma trơi lập lòe tranh tối tranh sáng, soi rõ một cặp vú to không thua kém hình ảnh những người phụ nữ trong tranh châu Âu thời Phục Hưng. Nhưng ả ta chỉ có vú và mông, không có vóc người uyển chuyển thắt đáy lưng ong, cái bụng phồng lên như phụ nữ mang thai mười tháng. Ả có gương mặt một cô gái độ mười bảy, mười tám tuổi, nhợt nhạt như xác chết, ánh mắt xám ngoét. Sau lưng ả có đôi cánh, vừa giống diều hâu, vừa giống chim lội, đùi đầy lông vũ. Là người? Hay là chim? Cuối cùng buổi truy hoan của nhóm thị nữ và trộm mộ cũng kết thúc. Tiếp theo là nơi giết chóc của “phong nguyệt bảo giám”. __________ Chú thích: (1) Phong nguyệt bảo giám: chiếc gương giám sát việc gió trăng. Vốn Giả Thụy tham luyến sắc đến nỗi sinh bệnh, được cho gương “phong nguyệt bảo giám” để cứu sống nhưng lại không nghe lời dặn, lún sâu vào nghiệp chướng, đến chết mới thôi.