Chương 34 Nam hành ký
Lần đi về phía Nam này vẫn đi đường Hán Trung, thuận dòng Hán ThủyLão Kim một đường bồn chồn, nói rằng liệu có cần gửi tin cho núi Thái Bạch không? Kẻo chủ nhân A U hoang mang lo sợ? Chỉ e có người hiểu lầm Lão Kim và Trung Sơn bắt cóc, thậm chí sát hại chủ nhân. Đến Vũ Hán, Tần Bắc Dương viết một phong thư gửi tới công ty Mặc Giả Thiên Công ở Phố Đông Thượng Hải, dùng bồ câu đưa thư gửi về núi Thái Bạch. Anh dặn A U đừng lo lắng, cũng chớ trách tội Lão Kim và Trung Sơn, nhanh thì ba bốn tháng, lâu thì nửa năm nhất định sẽ trở về. Lão Kim bấy giờ mới yên tâm, đi quán cơm “Hoàng Hạc Lâu”, cùng Trung Sơn ngấu nghiến cá Vũ Xương. Tần Bắc Dương kể về điển cố Tam quốc – hôn quân mất nước Đông Ngô Tôn Hạo muốn dời đô từ Kiến Nghiệp tới Vũ Xương, thừa tướng dâng sớ “thà uống nước Kiến Nghiệp, không ăn cá Vũ Xương”. Lão Kim nhặt xương cá, không hiểu hàm ý trong lời chủ nhân. Ăn xong cá Vũ Xương, mì khô nóng, gặm cổ vịt, Lão Kim ợ ra vì no, Trung Sơn còn đánh rắm thối. Lão Kim xấu hổ thỉnh tội: “Chủ nhân, tôi sinh ra ở núi Thái Bạch, từ khi cai sữa, mỗi ngày hai bữa đều ăn kiwi và nước cam lộ. Tuy nói kiwi ở núi Thái Bạch hấp thụ tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, ba cây đào có lượng dinh dưỡng còn hơn nửa cân bánh bao thịt dê, còn không có dầu mỡ ăn mặn, có thể nói nhân gian cực phẩm, nhưng tôi đã ăn hơn 40 năm, ăn nhiều đến muốn nôn!” Tần Bắc Dương cười không nói. Anh ở lại cổ mộ bên Đông Hồ một đêm, cố gắng hít thở hơi thở 2000 năm trước, sau đó mới leo lên xe lửa về phía Nam. Đường sắt Việt Hán, xây dựng từ năm Canh Tý tới nay hơn 20 năm, bị Thịnh Tuyên Hoài tính toán thu đường sắt về thành tài sản nhà nước, “phong trào bảo vệ đường sắtg” gõ vang chuông tang diệt vong nhà Thanh, quân phiệt Nam Bắc giằng co chiến tranh… Xe lửa da xanh chậm rãi tiến vào mùa xuân Hồ Nam. Đường sắt gián đoạn tại Trường Sa. Ba người một thú xuống xe đi bộ. Lão Kim đến cửa nam Trường Sa, đỉnh Diệu Cao, thay Mạnh Bà đặt mấy nhành hoa cúc, đốt ba nén hương thơm, hiến tặng cho người thăng thiên vì đạn pháo – Tây Vương Thái Bình Thiên Quốc Tiêu Triều Quý. Tần Bắc Dương bấm tay tính toán, Mạnh Bà không ngờ đã làm quả phụ hơn 70 năm. Bọn họ thuê một chiếc thuyền gỗ bên bờ sông Tương, người lái thuyền căng buồm, ngược dòng mà lên. Lại là thuyền đêm. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc ở đầu thuyền, không dám “duỗi chân” nữa. Nước lượn yên tĩnh, núi Nhạc Lộc mơ hồ. Đèn đuốc bờ bên kia như mộng như ảo. Mặt trăng như nước canh cuồn cuộn, soi bóng nửa lạ nửa quen. Đi đến giữa dòng sông Tương, Quất Tử Châu, Tần Bắc Dương chợt nhớ tới Âu Dương Anna, Tề Viễn Sơn… Bạn bè thời niên thiếu, hiện giờ ở chân trời nào? Gió xuân dào dạt, đêm lạnh như nước, vào mui thuyền, đầu gối sóng Tương chìm vào trong mơ. Đi thuyền ba ngày, qua núi Nam Nhạc Hành và Hành Dương. Chuyển vào nhánh sông Lỗi Thủy. Đường này nước cạn chảy xiết, nghịch lưu, hai bờ đồi núi lẫn ruộng nước, Tần Bắc Dương đẩy Cửu Sắc xuống kéo thuyền. Đến vùng núi, bỏ thuyền lên bờ, đi bộ tới Lĩnh Nam. Đến đêm, gặp được tặc trộm mộ giơ đuốc cầm gậy đào mộ. Được chủ nhân cho phép, Lão Kim dùng cuốc thợ mỏ chém rơi đầu một tên trộm, những kẻ còn lại chạy trối chết. Tần Bắc Dương ngủ lại một đêm trong toà cổ mộ Nam Tống bị đào gần như không còn gì, cảm khái núi sông vỡ vụn máu chảy ngàn dặm Bắc Dương loạn thế đã trở thành chốn vui chơi điên cuồng nhất trong lịch sử của những kẻ trộm mộ. Hôm sau, Lão Kim bò lên dốc cao nói: “Vượt qua ngọn núi này cách quê nhà tôi không còn xa nữa.” Dãy núi Càng Thành, dãy Bàng Lĩnh, dãy Chử Lĩnh, dãy Kỵ Điền, dạy Đại Dữu, năm dãy núi lớn vắt ngang giữa Hồ Nam, Giang Tây và Lưỡng Quảng, hợp xưng là Nam Lĩnh, là ranh giới lưu vực Trường Giang và Châu Giang. Tần Bắc Dương nhìn Lão Kim thân cao thể tráng: “Chẳng phải ông sinh ra ở núi Thái Bạch cơ mà?” “Tuy tôi nói thổ ngữ phía Tây Bắc nhưng tổ tiên lại là người Quảng Tây.” Hoá ra trước khởi nghĩa Kim Điền, ông nội của Lão Kim đã đi theo Dương Tú Thanh cày ruộng đốt than, sau đó gia nhập thổ doanh Thái Bình Thiên Quốc – bộ đội công binh chuyên nghiệp hoá đầu tiên trong lịch sử “đào địa đạo, đặt mìn để nổ tường thành”, liên tục lập kỳ công cho Thiên Quốc. Thiên Kinh thất thủ, cha mẹ Lão Kim đi theo Ấu Thiên Vương trốn lên núi Thái Bạch. Các công trình lớn như đại điện Vinh Quang, phục chế địa cung Tần Thủy Hoàng, lăng mộ Thiên Vương đều do nhà bọn họ phụ trách hoàn thành. Lão Kim là người đời thứ ba Thiên Quốc, giữ gìn tay nghề gia truyền. Ông ấy chỉ miễn cưỡng tốt nghiệp “đạo thích khách”, song lại hứng thú với đào hang đào mộ. Thú trấn mộ ở địa cung trên trời đa phần do ông ấy tự tay bắt được. Trời tối, bọn họ dựng trại ngủ ngoài trời ở Nam Lĩnh. “Từ xưa đến nay, chỉ có tộc thợ mộ họ Tần chúng tôi có thể điều khiển thú trấn mộ.” Tần Bắc Dương đốt đống lửa, chạm vào Cửu Sắc: “Lão Kim, xin hỏi nhà ông làm bằng cách nào?” “Lúc khởi nghĩa Kim Điền, có một ông già tới từ phía Nam, tự xưng họ Tần, là hậu duệ thợ thủ công hoàng gia thời Minh – Minh Thanh thay đổi, tổ tiên của ông ấy thần phục triều đình Nam Minh trốn tới Myanmar. Hoàng đế Vĩnh Lịch bị Ngô Tam Quế thắt cổ ở sườn Bề Tử, một chi nhà họ bị ép chạy trối chết tới phía Nam, lấy vợ sinh con, sau 200 năm, thần phục các vương triều phía Nam. Đông Vương Dương Tú Thanh đột nhiên nảy sinh ý nghĩ – nếu thuần phục được thú trấn mộ, thảo phạt giặc Thanh, há diệu thay? Ông già họ Tần này không có hậu nhân, bèn đem thuật điều khiển thú trấn mộ truyền thụ cho ông nội tôi.” “Thái Bình Thiên Quốc từng dùng thú trấn mộ đánh trận ư?” Lão Kim lấy cành cây chọc vào một con thỏ hoang, đặt lên đống lửa nướng thơm ngào ngạt: “Quân Thái Bình giai đoạn đầu chỉ có mấy vạn người, vũ khí nguyên thủy lạc hậu, tại sao có thể phá được bao vây, vào Hồ Nam, đánh hạ Vũ Xương, thẳng tiến Thiên Kinh? Tổng thể nguyên nhân ở mấy lần đại chiến mấu chốt, thú trấn mộ giết giặc Thanh không còn mảnh giáp, đánh hạ địa vị cho Đông Vương Dương Tú Thanh.” “Trừ Cửu Sắc, thú trấn mộ thông thường một khi rời khỏi địa cung sẽ biến thành đống sắt thép vô dụng.” “Quân Thái Bình cũng có người học qua máy hơi nước phương Tây, cải tạo đơn giản thú trấn mộ đào ra từ cổ mộ.” “Hoá ra “thể cơ giới của linh hồn” cải tạo thời cận đại sớm nhất vẫn là người Trung Hoa chúng ta! Nhưng Thái Bình Thiên Quốc khống chế được quân đoàn thú trấn mộ, tại sao vẫn thất bại?” “Chúng tôi chỉ học được cách điều khiển thú trấn mộ, còn chế tạo thì đâu biết? Gặp phải thuốc nổ và đại pháo thì tro bụi cũng không còn. So sánh với tài nghệ cao siêu của tộc thợ mộ, “đạo địa cung” chỉ là da lông. Nhưng bước ngoặt thật sự là ở biến cố Thiên Kinh – Thái Bình Thiên Quốc được gọi là “cách mạng Hồng Dương”, Hồng và Dương ngang vai ngang vế, nói câu đại nghịch bất đạo, Thiên Vương chỉ là con rối của Đông Vương.” “Lão Kim, quy củ Thiên Quốc đã thay đổi, không cần dè dặt.” “Biến cố Thiên Kinh, Đông Vương Dương Thanh Tú bị hại. Đêm hôm đó, toàn bộ thú trấn mộ bị mất khống chế, chạy như điên lên phố, giết chết hàng ngàn hàng vạn binh lính và người dân, thậm chí tấn công cả phủ Thiên Vương. Ông nội tôi chỉ còn cách dụ chúng vào kho thuốc nổ, đốt lửa nổ tung… Quân đoàn thú trấn mộ đánh đâu thắng đó coi như xong! Thiên Vương ra lệnh không được bắt thú trấn mộ, miễn lại xuất hiện tai nạn mất khống chế.” Tần Bắc Dương tự nhủ chẳng lẽ đây chính là bước ngoặt thất bại của Thái Bình Thiên Quốc ư? Nghi vấn cuối cùng: “Vì sao trong lịch sử chưa từng có ghi chép lại về chiến tranh thú trấn mộ?” Lão Kim trả lời: “Triều đình nhà Thanh tiêu diệt hoặc bóp méo tất cả văn tự, bất luận do chính quyền quân Tương ghi lại hay là bút ký của dân gian đều không bỏ qua. Dưới ngòi bút của họ, Thái Bình Thiên Quốc vẫn là tặc lông dài giết người như rác! Quân Thanh không muốn người đời sau biết sự tồn tại của thú trấn mộ, sợ kẻ phản loạn đào thú trấn mộ lên hàng loạt, thậm chí dao động đến căn cơ quân chủ chuyên chế 2000 năm qua của Trung Hoa!” Tần Bắc Dương nhìn bầu trời phương Nam, chợt thấy đôi mắt Cửu Sắc sáng lên. Ba hôm sau, dọc theo cổ đạo Tây Kinh, đi bộ tới Thiều Quan. Một lần nữa ngồi xe lửa, đi suốt một ngày đêm đến Quảng Châu. Không kịp đi dạo chín đường đi bộ khu Lệ Vịnh Tây Quan, ba người ngủ ngoài trời ở ga tàu một đêm rồi đổi sang đường sắt Cửu Long hướng về phía Đông. Xe lửa hơi nước xuyên qua Đông Quản, Thâm Quyến, tiến vào tân giới Hong Kong. Lúc đó, giữa Quảng Đông và thuộc địa Hong Kong của nước Anh, tất cả mọi người đều có thể qua lại tự do, điểm cuối chính là bến xe Tiêm Sa Chủy, bán đảo Cửu Long.