Chương 35 Cửu Long trại
Bắc vọng núi Sư Tử, nam vọng cảng Victoria, cách một eo biển cong, đó là đảo Hong Kong. Đỉnh núi Thái Bình như con cự thú đột ngột trên biển. Trên mặt biển, cánh buồm lấm tấm, tàu thủy san sát. Cảnh đảo, núi cao và vịnh, so với bờ Hoàng Phố bên bãi Thượng Hải có vẻ phong tình khác. Cuối đường Nathan, quán rượu đang mọc lên. Vịnh xanh lam thổi tới làn hơi nóng, Tần Bắc Dương lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy biển Nam Trung HoaHoàng hôn, bọn họ quyết định tạm ở một đêm ở Cửu Long. Tần Bắc Dương khuyên bản thân hai chữ “giấu dốt”, lần này đi về phía Nam, anh yêu cầu không hiện sơn lộ thủy, tuyệt đối không ở khách sạn, nhà trọ cũng thế. “Tôi nghĩ tới một nơi rồi!” Không có việc gì Lão Kim không làm được, ông ta dắt chủ nhân tới góc Đông Bắc bán đảo Cửu Long, một loạt tường thành hoang vu rách nát. Cửa thành viết bốn chữ – Cửu Long trại thành. Trong thành có vô số nhà đổ nát, dân nghèo quần áo tả tơi. Trẻ con cởi truồng cưỡi trên đại pháo cổ chơi đùa. Trên tường thành phơi đầy đồ lót phụ nữ, tã trẻ con, thậm chí vải bó chân bay múa phấp phới như cờ phướn đủ mọi màu sắc. Dưới ánh hoàng hôn, giống ngôi cổ mộ đổ nát sắc vàng. “Đây là đâu?” “Chủ nhân, chúng ta đang đứng trên lãnh thổ Trung Hoa.” Lão Kim bước qua ngõ nhỏ ngập nước bẩn: “Chiến tranh thuốc phiện lần đầu tiên, Anh chiếm đảo Hong Kong; chiến tranh thuốc phiện lần thứ hai, lại bị chiếm bán đảo Cửu Long; năm ấy biến pháp Mậu Tuất, Anh tiếp tục mạnh mẽ chiếm lấy Tân Giới. Chỉ có trại Cửu Long này là nơi nhà Thanh đóng quân quản lý, chủ quyền vẫn thuộc về Trung Hoa.” “Đây chính là cái gọi là ‘lãnh thổ tách rời’? Nhưng sao không thấy cờ năm màu của Trung Hoa?” “Anh vừa xâm chiếm Tân Giới liền dùng vũ lực đuổi đi quan chức nhà Thanh trong Cửu Long trại, nhưng vì điều ước Trung – Anh ngăn trở mà nơi đây liền thành không ai quản lý trên pháp luật. Về lý luận thì chính phủ Trung Hoa có quyền thực hiện chủ quyền ở đây, nhưng quân phiệt Bắc Dương còn chưa lo xong thân mình, làm sao quản được tận đây?” Trung Sơn không nhịn được bèn hỏi: “Chú Kim, tại sao chú quen thuộc nơi đây thế?” “Tôi đã tới Hong Kong hai lần, đều ở trong Cửu Long trại này. Lần đầu tiên, năm đó núi Thái Bạch gặp đại tai, tôi ra biển tìm giao nhân, Hong Kong là nơi bắt buộc đi qua. Lần thứ hai, cách mạng Tân Hợi, tôi và Lão Cha, A Hải phụng mệnh tới đây, lẻn vào phủ Tổng đốc Hong Kong ở Trung Hoàn, ám sát một đại thần tham gia bữa tiệc nhà Thanh. Phủ Tổng đốc đề phòng nghiêm ngặt, “đạo thích khách” của tôi hơi kém, ngực trúng một súng. A Hải vì cứu tôi mà cắt đứt cổ họng mấy tên cảnh vệ, còn đâm bị thương Tổng đốc Hong Kong nữa!” Trong đầu Tần Bắc Dương chợt hiện lên bức tranh “ba thích khách tập kích phủ Tổng đốc Hong Kong ban đêm”: “A Hải có ơn cứu mạng với ông?” Đừng tưởng Lão Kim là thợ mỏ Tây Bắc thô lỗ, đầu óc còn tinh hơn khỉ, cảm nhận được gai nhọn trong lời nói của Tần Bắc Dương. “Chủ nhân! A Hải đúng là đã cứu mạng tôi, nhưng hắn ta phản bội núi Thái Bạch, dù có là cha ruột tôi cũng phải chém thành ngàn mảnh!” “Không cần lo lắng!” Trung Sơn dứt khoát kéo chiếc ghế ngồi xuống: “Chú Kim kể tiếp đi!” “Đêm hôm đó thật là cửu tử nhất sinh! Lão Cha cõng tôi, A Hải giết mở đường máu, ba người chạy khỏi vòng vây. Cả thành phố Hong Kong giới nghiêm, quân Anh, quân Hong Kong, cả lính đánh thuê Gurkha (một dân tộc thuộc Nepal, tham gia quân ngũ Anh quốc) cũng tràn ngập đường phố. May mà Lão Cha cơ trí đưa tôi tới Cửu Long trại, trốn trên lãnh thổ Trung Hoa này. Trên danh nghĩa là lãnh thổ nhà Thanh, nhưng nhà Thanh cũng không thể phái người tới đây, anh em hội Tam Hợp bảo vệ tôi. Tôi dưỡng thương bảy ngày, cuối cùng trốn trong một chiếc quan tài, ngụy trang bệnh nhân bị hủi đưa đi chôn mà trốn đi.” “Cũng may đúng lúc cách mạng Tân Hợi, Mãn Thanh bị hủy diệt.” “Nhặt được một cái mạng, tôi không dám tham gia hành động ám sát nữa, thành thật ở tại Tây Bắc, bỏ dao găm xuống, cầm lấy cuốc thợ mỏ, cả ngày giao tiếp với thú trấn mộ và cổ mộ. Đến bây giờ, ngực tôi vẫn còn sẹo đấy.” Lão Kim cởi áo, khoe khoang để trần cơ ngực, rõ ràng là vết sẹo bị súng bắn. Tần Bắc Dương bò lên nóc nhà cao nhất trại thành, nhìn ra xa bán đảo Cửu Long và đảo Hong Kong: “Được, đêm nay chúng ta ở lãnh thổ tách rời Trung Hoa này đi!” Cửu Long trại thành tuy nói không ai quản lý nhưng thực tế có người quản, chính là xã hội đen Hong Kong, có một cái tên vang dội hơn: hội Tam Hợp. Đêm, trăng non đầu cành. Anh em hội Tam Hợp chiêu đãi Lão Kim, dân nghèo ở nơi chật chội như lồng bồ câu, bày ra một bàn tiệc tối tăm mù mịt. Lão Kim định nhường chỗ ngồi cho Tần Bắc Dương, giới thiệu vị này là chủ nhân mới của núi Thái Bạch. Tần Bắc Dương vừa tới liền chặn ngang lời lão, tự xưng là thợ thủ công không tên tuổi, đi theo “chú Kim” ra ngoài trải nghiệm. Anh trẻ tuổi, mặc đồ thợ thủ công nghèo khó, đầu tóc dài bết dầu mấy ngày không gội, còn dắt theo con chó to, không ai hoài nghi lời anh nói. Khiến Tần Bắc Dương càng kinh ngạc là Lão Kim nói được vài câu nửa lạ nửa quen tiếng Quảng Đông. Hoá ra, hồi nhỏ ông ta được Mạnh Bà dạy, đó mới là giọng nói quê hương của Thái Bình Thiên Quốc, năm đó trong triều đình Thiên Kinh, Thiên vương và các anh em thân thiết nói chuyện với nhau. Nếu Thái Bình Thiên Quốc thắng lợi, thành công thay đổi triều đại, hiện giờ quốc ngữ chính là tiếng Quảng. Hội Tam Hợp chính là chi nhánh của Hồng môn Thiên Địa hội. Trên chiếu có vị đại ca bang Triều Châu, kể rằng năm đó Tổng đà chủ Thiên địa hội Trần Cận Nam chết trận, người nối nghiệp Thiên Hữu Hồng Anh được xưng “thiên thời, địa lợi, nhân hoà”, tên cổ là “hội Tam Hợp”. Ấn tín của Hồng môn Hồng Thuận Đường có hình tam giác, hội Tam Hợp cũng dùng hình tam giác làm dấu hiệu, người Anh phiên dịch là Triad. Tôn chỉ của Hồng môn là phản Thanh phục Minh, không ít tàn quân dư đảng của Thái Bình Thiên Quốc trốn sang Hong Kong, trở thành đại ca của hội Tam Hợp. Lão Kim là hậu duệ chính tông Thiên Quốc, được các vị đại ca hội Tam Hợp thịnh tình khoản đãi “Bàn đại tiệc Cửu Long trại” – ve hoa quế, sò huyết tươi ngon, trùng Hoàng Sa, gà đen trông như con mèo già, tạc giun, cuối cùng là thịt trâu khó có thể miêu tả. Tần Bắc Dương chỉ ăn mấy miếng liền thầm lo sợ, đặt đũa xuống. Lão Kim lại vui hết cỡ, rượu vang Pháp phối với thịt trâu rang, sau cùng còn trái ôm phải ấp hai vị kỹ nữ non trẻ Nhật Bản, vào xuân trướng hội Tam Hợp chuẩn bị sẵn. Trung Sơn nhìn mà mắt toả sáng, Tần Bắc Dương cảnh cáo: “Cậu đừng học theo ông ta!” “Chủ nhân, vì sao ngài cho phép Lão Kim làm càn?” “Tôi muốn quan sát bản tính của mấy người. Lão Kim là già néo đứt dây, sớm muộn sẽ ăn một bài học.” Tần Bắc Dương thuê một cái lồng bồ câu, Trung Sơn và Cửu Sắc cũng chen vào, tạm thời ở một đêm, sáng mai lên thuyền ra biển. Lữ hành dài lâu làm ai nấy đều mệt mỏi, nhắm mắt lại liền thiếp đi… Anh mơ thấy Cửu Long trại nhanh chóng biến ảo giữa đất trời, vô số người tràn vào thành, sống cuộc sống như trong ổ chuột, xây nhà lầu thành tầng lũy như xếp gỗ. Tổ ong vĩ đại nhất trên trái đất này, có thể so với kì tích kim tự tháp Ai Cập cổ đại, còn giống một toà huyệt mộ địa cung sinh trưởng ngược, giống như toà mộ lớn rubik Bạch Lộc Nguyên, hàng ngàn hàng vạn ngôi mộ và quan tài toả mùi hôi về phía không trung. Đó mới thật sự là rừng cây sắt thép, tối tăm mù mịt như rừng mưa Amazon. Sao trời bị đèn đuốc vấy bẩn, mặt đất bị dục vọng luân chuyển cưỡng ép, bầu trời tràn ngập dã thú biết bay. Thể xác là một bộ phận của mạng lưới thần kinh, linh hồn ngược lại biến thành kẻ lang thang vòng thụ ba vòng* không có cành lá. (*một cụm từ trích từ Đoản Ca Hành của Tào Tháo, nghĩa là một đám quạ đen bay rất nhiều vòng về phía nam nhưng lại tìm không thấy nơi nương náu) Đến thời kỳ kia, thú trấn mộ chỉ là một truyền thuyết xa xôi. Tỉnh giấc. Tần Bắc Dương mở mắt ra, trở lại đêm xuân năm 1922, Cửu Long trại, bụng Hong Kong. Bên ngoài lồng bồ câu vẳng tiếng ồn ào, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, tiếng phụ nữ hét toáng lên, tiếng đàn ông gào thét, và cả tiếng gia súc gầm gừ… Đôi mắt Cửu Sắc sáng lên, sừng hươu trên đỉnh đầu tuôn ra, cả người mọc giáp đồng. Trung Sơn bối rối móc ra một khẩu súng lục. Khu ổ chuột nghèo nàn như tổ ong vò vẽ bị trẻ con đâm lỗ chỗ, ong vò vẽ lại không biết kẻ thù ở đâu? Lại chuẩn bị xảy ra chuyện rồi.