Chương 46-2 Cầu Nihonbashi (2)
Schimdt đi vào trung tâm hội trường, gia nhập vào hàng ngũ mười hai thợ thủ công mặc đồ đen. Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm nỏ, mặc đồ thợ thủ công, đầu đội mũ lưỡi trai, đại diện cho mười hai môn đồ của Đại tôn giả Tần Tấn đời đầu tiên, ngày nay đã đổi thành 12 người gác cửa. Trên đầu họ đều có một “Kim tự tháp độc nhãn”, giống với biểu tượng của chiếc nỏ dắt ở eo Tần Bắc DươngỞ góc thánh điện chất đống rất nhiều những đồ vật cồng kềnh. Những thứ đồ này không thể chuyển vào từ đường dưới nhà ma, chắc chắn phải từ một cửa rộng rãi hơn mới có thể bí mật vận chuyển. Lần này, Đại tôn giả không nói lời nào, Schmidt đại diện ông phát biểu, nói giống hệt bốn năm trước: “Các hội viên của Liên minh thợ thủ công! Hỡi các thơ thủ công vĩ đại đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, xin hãy hô vang khẩu hiệu của công tượng – Thợ thủ công có thể chết, nhưng sản phẩm còn mãi!” “Thợ thủ công có thể chết, nhưng sản phẩm còn mãi” Địa cung hình tròn không ngừng vang lên các loại ngôn ngữ khác nhau. Từ Đức, Anh, Pháp đến Ý, Tây Ban Nha, Nga và thậm chí cả Hà Lan, Séc, Thụy Điển, Hy Lạp, Ba Lan … Lần này, có thêm cả tiếng Trung của Tần Bắc Dương. “Những tổn thương của chiến tranh thế giới đang dần bình phục. Ở châu Âu, Bắc Mỹ và thậm chí ở Nhật Bản và Trung Quốc, các hoạt động của thợ thủ công ngày càng phát triển. Chúng tôi xây dựng các tòa nhà chọc trời ở Manhattan, chế tạo tàu sân bay ở Anh, chế tạo thiết bị bay ở Ý, chế tạo xe tăng và lực lượng thiết giáp ở Pháp. Cuộc nội chiến Nga dài dằng dặc và tàn khốc đã kết thúc, mọi người đang thoát khỏi nạn đói, và Liên minh Quốc tế sẽ tạo ra một kỷ nguyên thịnh vượng của hòa bình lâu dài. Nhiệm vụ mà thế hệ đầu tiên của Đại tôn giả Tần Tấn sắp đặt cho chúng ta đã sắp hoàn tất. ” Tiếng Đức của Schmidt được phiên dịch thành các thứ tiếng, để đảm bảo mỗi thành viên tham dự đều hiểu. Tần Bắc Dương nghĩ, tổ tiên Tần thị của mình, nhiệm vụ thế hệ đầu tiên của Đại tôn giả là gì? “Diệt Liên minh thích khách, khôi phục hòa bình Thế giới!” Schmidt giơ tay hổ vang, tất cả thợ thủ công phía dưới lần lượt hô theo, các thứ tiếng bay lãng đãng dưới lòng đất Tokyo… Dấn thân chốn đầm rồng hang hổ, Tần Bắc Dương nghe rất chói tai. Họ thề phải giết được thủ lĩnh Liên minh thích khách, người thừa kế Assassin, chủ nhân của đám thích khách trên núi Thái Bạch, là chính mình đây mà. Đột nhiên, nghi trượng cầm comba nói tiếng Anh Anh: “Theo thông tin đáng tin cậy, trải qua đại chiến thế giới, Liên minh thích khách đã hư hao nặng nề, đặc biệt ở các nước châu Âu. Bốn năm trước, thời điểm hội nghị hòa bình ở Paris, Liên minh thích khách tổ chức đại hội thế giới một lần để chọn ra người thừa kế Assassin, cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta. Nhưng, bọn chúng hành thích ba vị Lãnh đạo ba nước lớn ở Versailles thất bại, lão Assassin của Ả Rập đã chết” “Hiện nay, trọng tâm của Liên minh thích khách đã chuyển tới Trung Quốc. Người thừa kế của Assassin vẫn là thủ lĩnh thích khách Trung Quốc” Nghi trượng cầm thước kẻ tiếp lời, nói giọng Anh Mỹ: “Thế kỷ trước, thích khách Trung Quốc mô phỏng vườn hoa Thiên Quốc của Assassin, xây Trường học Thiên Quốc trên đỉnh núi cao, huấn luyện một đám thích khách thiếu niên. Chúng điên cuồng đào trộm thú trấn mộ, không nói cũng biết, chính là muốn nhắm vào Liên minh thợ thủ công chúng ta” “Thừa dịp Liên minh thích khách nội loạn không ngừng, tự giết lẫn nhau, nhân lúc chưa hình thành nòng cốt chủ chốt, “Thủ lĩnh” chỉ là cái danh không có thực quyền, chúng ta lập tức liên kết với thế lực quân phiệt của Trung Quốc, tấn công mang tính hủy diệt với Liên minh thích khách” Lời là của nghi trượng điển tích của Liên minh thợ thủ công, ôm quyển sách to như cục gạch, thao thao bất tuyệt bằng tiếng Pháp. Tần Bắc Dương nghe mà sợ hãi, buổi hội nghị quan trọng thế này, bàn tới đại sự sống còn giữa Liên minh thích khách và Liên minh thợ thủ công, vì sao lại mời anh tới tham dự? Há chẳng phải tiết lộ chuyện hệ trọng sao? Anh ấn tay lên lưng Cửu Sắc, bất kể lúc nào cũng có thể biến thân chiến đấu. Người trông cửa Schmidt cúi người xuống bên cạnh Đại tôn giả, hai người xì xào mấy câu. Schmidt cất cao giọng: “Sau đây sẽ bắt đầu biểu diễn tay nghề của thợ thủ công bậc thầy một năm một lần!” Giống như ở Manhattan bốn năm trước, những bậc thầy thợ thủ công từ khắp nơi trên thế giới đã xuất hiện trên sân khấu với đủ loại kỹ năng kỳ lạ và khéo léo. Có người chỉ dừng lại ở thời Trung cổ, có người đã tiến vào thời đại máy chạy hơi nước của cách mạng công nghiệp, có người đã tới nền văn minh điện của thế kỷ 20. Dù vậy, Tần Bắc Dương ngồi ở hàng cuối xem rất say sưa nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Một là vì thân phận đặc thù của mình, hai là bao giờ thì động đất tới? Hay không có trận động đất nào? Hay có thảm họa đáng sợ hơn? Thợ thủ công cuối cùng lên sân khấu, là Hans Boll người Đức, người đã biểu diễn cỗ máy giết chóc “Máy may chữ thập hoa hồng Phổ” bốn năm trước. Anh ta vẫn là thành viên trẻ nhất của Liên minh thợ thủ công trừ Tần Bắc Dương. Cỗ máy mà anh ta biểu diễn lần này là một buồng chứa khí độc. Không gian của thánh điện Viễn Đông rất nhỏ, nên anh ta chỉ có thể giải thích nguyên lý của buồng khí này trên các bản vẽ. “Các vị! Trái đất hiện nay có quá nhiều người, mà lượng lương thực chúng ta sản xuất không đủ cho nhiều người đến thế. Ví dụ như quốc đảo Nhật Bản nhỏ bé này, phải không ngừng mở rộng về phía đất liền châu Á, xâm lược Trung Quốc để dành lấy nơi sinh tồn. Nhật Bản như thế, Anh, Pháp, Đức không như thế, đại chuyện thế giới sớm muộn gì cũng xảy ra! Hiện nay ở Bavaria, Đảng công nhân Đức chủ nghĩa xã hội dân tộc đã được lòng chân, lãnh đạo của họ là một thiên tài sinh ra ở Áo. Nếu Liên minh thợ thủ công muốn diệt Liên minh thích khách, nếu muốn phát triển lớn mạnh, thực hiện kế hoạch vĩ đại của Đại tôn giả thế hệ đầu tiên thì phải nhận được sự ủng hộ của họ” Những lời này của Hans Boll làm phía dưới xôn xao, vị người Đức này lại quay về chủ đề chính: “Vừa rồi nói tới nguy cơ về dân số và nguy cơ về nơi sống. Để tránh được đại chiến thế giới, vì một hòa bình không dễ dàng có được, tất nhiên phải diệt nhiều mạng người. Những người tâm thần, người già, người tàn tật, người không theo chủ nghĩa chính phủ, nhà nghệ thuật, người bị lao, người nghiện, còn có cả người Do Thái! Nhưng nếu dùng bạo lực thì tốn kém chi phí, còn dẫn tới sự phản đối mạnh mẽ của chúng. Vì thế tôi sáng chế ra phòng khí độc, dùng phương pháp tao nhã nhất, văn minh nhất, lặng lẽ tước đi sinh mạng của họ. Hơn nữa hiệu quả cực cao, mỗi lần có thể tiêu diệt hơn nghìn người, mỗi tháng có thể diệt được vài chục nghìn người. Nếu phát triển rộng căn phòng này trên toàn thế giới, chuẩn bị chục nghìn phòng, thì có thể sàng lọc được rất nhiều cặn bã của xã hội. Đây là căn phòng tinh lọc loài người, hành động nhân văn bước vào sự phát triển văn minh!” Tần Bắc Dương nghe hiểu từng câu chữ tiếng Đức, nhưng chỉ cảm thấy buồn nôn. Anh chỉ muốn nôn hết cơm nắm trong bụng ra. Lúc này, Schmidt thì thầm bên tai Đại tôn giả vài câu, rồi ngăn cản màn biểu diễn của Hans Boll với căn phòng khí độc. Màn biểu diễn tay nghề của các thợ thủ công bậc thầy cứ thế kết thúc. Tiếp theo là mọi người tự do thảo luận, cũng có thể trao đổi những gì mình tâm đắc. Đây là buổi họp lớn hàng năm của những người thợ thủ công, mọi người trao đổi thỏa thuê như anh em vậy. Schmidt trông cửa xuyên qua đám người, đến trước mặt Tần Bắc Dương ở hàng cuối cùng, nói nhỏ: “Đại tôn giả muốn gặp cậu!” Tần Bắc Dương xoa đầu Cửu Sắc nói: “Tôi có thể dẫn nó theo không?” Schmidt – người trông cửa của Liên minh thợ thủ công gật đầu. Hai người một thú, men theo bờ tường vào một căn phòng khách bày toàn đồ trang trí bằng đá hoa cương. Ba vị nghi trượng mặc áo trắng đang chờ cậu. “Vị này là nghi trượng compa Johnson” “Vị này là nghi trượng thước kẻ Sheringham” “Vị này nghi trượng điển tích Macron” Schmidt giới thiệu với Tần Bắc Dương ba vị nghi trượng, họ đều là nhân vật thứ hai trong Liên minh thợ thủ công. Họ là trung tâm thần kinh quản lý những chuyện thường ngày của liên minh, tương đương với nội các nước Anh, xử lý việc quân cơ của triều Thanh. Nhưng, ba nghi trượng quyền lực này lại hơi cảnh giác với Tần Bắc Dương. Người thì khinh vì tuổi anh còn trẻ, người thì khinh thường nét Trung Quốc của anh, người thì hận vì thân phận “Tần Bắc Dương Trung Quốc” – người thừa kế Assassin của anh. Trước khi gặp mặt Đại tôn giả, họ yêu cầu Tần Bắc Dương phải giao nộp vũ khí. Đường đao và nỏ đều bị tịch thu. Anh bị buộc phải khám người, bao gồm cả kiểm tra đường hậu môn như nhà tù, mọi ngóc ngách cơ thể đều bị kiểm tra. Để đề phòng các dụng cụ có thể hành thích như dao, thuốc độc và súng bỏ túi. Nghi trượng compa Johnson nhìn thấy biểu tượng “Kim tự tháp độc nhãn” trên chiếc nỏ: “Sao cậu có thể có cái này?” “Ngài đã từng nghe tới tên Alexander Andreev chưa?” Macron – nghi trượng điển tích nói: “Tôi nhớ đây là người Nga! Bậc thầy làm dụng cụ bắt thú đỉnh cao thế giới. Mười năm trước, ông đã từng mô phỏng thú trấn mộ cho Liên minh thợ thủ công, đáng tiếc đã bị Liên minh thích khách phá hỏng. Giờ ông ấy sao rồi?” “Ông ấy chết rồi. Ông ấy giao chiếc nỏ này cho tôi” “Thật đáng tiếc!” Nghi trượng thước kẻ Sheringham gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống, để lộ ra gương mặt của một người Anh. “Tần, xin hãy để cả con chó này lại”