Chương 46-1 Cầu Nihonbashi (1)
Lúc gần sáng, họ vòng qua Hoàng cung Nhật Bản, cuối cùng cũng tới cầu NihonbashiHaneda Taiki ra hiệu cho mọi người cẩn thận, trong màn sương mù phía trước, ánh đèn chiếu vào con sư tử và kỳ lân trên trụ cầu Nihonbashi. Tượng kỳ lân bằng đồng đen có đôi cánh, nhìn giống hệt thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc sau khi biến hình, nhưng lại ngồi giống ác long ở phương Tây. Con sư tử đồng đen cầm cái khiên, mang phong cách cận đại châu Âu. Tần Bắc Dương đang lò dò cẩn thận, dưới bức tượng đồng đen kỳ lân lờ mờ xuất hiện mấy người đàn ông. Nhìn bóng lưng thì cao to hơn người Nhật. Haneda ấn vai anh, nói nhỏ: “Họ là người của Liên minh thợ thủ công!” “Thánh điện Viễn Đông của Liên minh thợ thủ công ở đây?” “Đúng, ở cầu Nihonbashi!” Haneda ra hiệu cho Tần Bắc Dương ngủ ở bên cầu. Ngày mai đại hội sẽ bắt đầu. Tần Bắc Dương vò đầu bứt tai, chẳng lẽ lại khai mạc đại hội trên cầu sao? Đây là trung tâm của Tokyo, gần bến xe lửa và hoàng cung, lại là con đường giao thông trọng yếu của Nhật Bản. Anh lại bò xuống gầm cầu, dưới mặt nước của cầu Nihonbashi đen ngòm, không phát hiện ra cơ quan nào đặc biệt. Hikari đã buồn ngủ rồi, cô ôm Cửu Sắc ngủ. Tần Bắc Dương khoác thêm cho cô áo của mình, rồi bảo Cửu Sắc xa cô bé ra một chút. Có tấm gương cái chết của Katjatrước đây, còn có tế bào ung thư trong phổi của anh nữa. Thú trấn mộ này không thể gần gũi bất kỳ người quan trọng nào của anh. Haneda cũng mở túi ngủ, chỉ có Tần Bắc Dương là không ngủ cả đêm. Chờ màn đêm mà cơn động đất có thể ghé qua bất cứ lúc nào trôi qua. Trời sáng, ánh nắng sớm mai chiếu lên mặt nước lăn tăn. Thành phố Tokyo khôi phục sức sống, xe cộ qua lại liên tục trên cầu Nihonbashi. Cơn động đất chưa xuất hiện! Trong lòng Tần Bắc Dương hoài nghi, lẽ nào mình và tiểu thú trấn mộ đã đoán sai? Phủ của Hầu tước Saga bị cháy một cách vô nghĩa? Haneda Taiki mua mấy nắm cơm, Tần Bắc Dương và Hikari dùng ăn sáng. Mọi người cùng đi đến một tòa nhà kiểu Tây nhìn choáng ngợp, bên cầu Nihonbashi. “Nhà ma à!” Hikari biết tòa nhà này, vốn được xây bởi những thương nhân giàu có thời Minh Trị. Trong thời gian chiến tranh Nga Nhật, thương nhân đó bị phá sản nên dùng búa đập chết mười ba mạng người trong nhà, rồi tự sát. Từ đó tòa nhà này trở thành nhà ma, cho tới nay vẫn không ai hỏi tới. Vì căn nhà này gần hoàng cung, đương nhiên trở thành truyền thuyết ma quái của nữ sinh trường quý tộc. Thánh điện Viễn Đông của Liên minh thợ thủ công được giấu dưới ngôi nhà ma ám ở trung tâm thành phố Nihonbashi, giống như thánh điện Bắc Mỹ nằm trong khu ổ chuột của khu người da đen Harlem ở Manhattan, New York. Đúng là những người có năng lực thì ẩn nấp trong thành phố, những kẻ tài năng cơ trí thì ẩn mình trong chốn triều đình. Dù chỉ là cô nương 16 tuổi, nhưng Hikari rất bạo dạn. Bởi vì từ nhỏ cô đã được gặp những quan quân hoàng thân quốc thích, nên dù có thấy nhà ma cũng không sợ, cô cùng Cửu Sắc xông vào mở cửa. Gần 20 năm trước, ở đây đã từng có xác người ngả ngốn, nên vẫn còn vương lại oán khí của vong linh… Cuối phòng khách của nhà ma, trên cửa sổ giăng đầy bụi có thể lờ mờ thấy kỳ lân đồng trên cầu Nihonbashi, Cửu Sắc cẩn thận hít hít. Nó có thể cảm nhận được sát khí dưới lòng đất. Đột nhiên có một người đàn ông mặc áo thợ thủ công màu đen xuất hiện. Gương mặt mang nét châu Âu, đầy râu quai nón, cầm một chiếc nỏ hình chữ thập. “Schmidt!” Haneda gọi tên anh – một trong mười hai người trông cửa của Liên minh thợ thủ công. Schmidt bỏ mũ lưỡi trai xuống, cầm đèn chiếu sáng gương mặt Tần Bắc Dương. “Guten Morgen!” Tần Bắc Dương dùng tiếng Đức để nói “Chào buổi sáng”. Schmidt gật đầu, anh đẩy Haneda và Saga Hikari ra ngoài, tỏ ý chỉ có Tần Bắc Dương và Cửu Sắc mới được tham gia đại hội của Liên minh thợ thủ công. Haneda bất lực giải thích mấy câu, nhưng đều tốn công vô ích, quy định của Liên minh thợ thủ công nghiêm ngặt, không phải hội viên tuyệt đối không được vào. Tần Bắc Dương lo cho hai người họ ở ngoài, đừng ở trong nhà ma, chẳng may động đất tới thì xong mất. “Anh! Anh xuống đó làm gì?” “Anh không thể để cho tất cả những thợ thủ công đứng đầu thế giới đều chết ở dưới lòng đất Tokyo” Tần Bắc Dương giơ tay xoa má Hikari. “Nếu anh không ra, em phải mau chóng về tìm cha em đó!” Anh lại lôi một bức thư trong ngực ra, giao vào tay Haneda: “Ngài Haneda, nếu tôi có mệnh hệ gì, hãy gửi bức thư này tới công ty Thiết bị bay Mặc Giả Thiên Công ở Lục Di Chủy, Phố Đông, Thượng Hải” “Được!” Haneda Taiki vốn định nói mấy lời cổ vũ khích lệ, nhưng nghĩ động đất sắp tới, nên lại không nói gì. Anh cất bức thư cẩn thận vào trong túi áo vest. Tối qua, Tần Bắc Dương đột nhiên nổi lên ý định muốn viết bức thư này. Đại ý nói nếu mình chết, mong A U sẽ thừa kế chức thủ lĩnh Liên minh thích khách Assassin và chủ nhân của núi Thái Bạch. Công xưởng của thiết bị bay thú trấn mộ ở Phố Đông Thượng Hải, xin hãy tiếp tục kinh doanh. Saga Hikaru ngấn lệ chào tạm biệt anh trai, Tần Bắc Dương vỗ bờm của tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc, cùng xuống mật thất với người trông cửa Schmidt. Phía trên cánh cửa có một hình biểu tượng “Kim tự tháp độc nhãn”… Ngày 1 tháng 9 năm 1923 Công Nguyên, năm thứ mười hai Taisho Nhật, năm thứ mười hai Trung Hoa Dân Quốc. Đây là một ngày đáng nhớ, vừa là những chương lịch sử công khai trên sách mà người ta có thể nhìn thấy, lại vừa là những bí mật lịch sử trên sách mà tất cả mọi người không thấy. Cầu Nihonbashi, nằm trên sông Nihonbashi ở trung tâm Tokyo, được xây dựng vào thời Tokugawa Ieyasu và trở thành trung của năm con đường chạy từ nam tới bắc Nhật Bản. Ukiyo-e trong thời Edo, Nihonbashi thường xuất hiện trong cùng một bức tranh với núi Phú Sĩ. Vào năm thứ tư bốn mươi của thời đại Minh Trị, năm 1911, cây cầu Nihonbashi đã được chuyển đổi thành cây cầu đá đôi bằng đá granit kiểu phương Tây. Trên cây cầu được đúc tượng bằng đồng kỳ lân có cánh và sư tử cầm khiên, tượng trưng cho sự trỗi dậy của Nhật Bản trong thời đại Minh Trị, cũng chính là điểm trung chuyển các tuyến đường ở Nhật. Nếu có long mạch ở Tokyo, Nihonbashi sẽ là mắt của long mạch. Trong thời đại Minh Trị, một doanh nhân giàu có người Nhật đã truyền lại nghề thủ công sơn mài siêu việt của mình. Là nghệ nhân sơn mài giỏi nhất ở phương Đông, ông trở thành thành viên Nhật Bản đầu tiên của Liên minh thợ thủ công. Ông đã đóng góp biệt thự của mình ở Nihonbashi cho Liên minh thợ thủ công. Ông đã dành cả cuộc đời và thời gian của mình để bí mật đào dưới nhà mình, xây dựng một ngôi đền hình tròn dưới lòng đất. Nghe nói vừa nằm dưới lòng sông Nihonbashi vừa dựa vào hào nước của Hoàng cung Nhật Bản. Đây là nguồn gốc thánh điện Viễn Đông Liên minh thợ thủ công. Mười năm trước, cùng ngày hoàn công của thánh điện dưới lòng đất, người thợ thủ công sơn mài Nhật Bản này đột nhiên bị điên, lấy búa đập chét cả nhà. Phía trên trở thành nhà ma, dưới lòng đất lại trở thành căn cứ của Liên minh thợ thủ công. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đi sâu vào địa đạo, theo bóng lưng của Schmidt, đến bậc thang của thánh điện hình tròn này. Bốn phía xung quanh là những người đàn ông mặc áo đen hoặc áo thợ thủ công ngồi kín, họ đều bí mật vào Nhật Bản, chia nhau hành động tránh thu hút sự chú ý của người khác. May mà Tokyo là thành phố Tây hóa nhất ở Nhật, người châu Âu trên đường cũng không ít. Đèn sáng lên, bên trên Thánh địa treo hai bức tranh cực lớn, là Aristotle của Hy Lạp cổ đại và Mặc Tử của Trung Quốc trong thời kỳ mùa xuân và mùa thu và thời Chiến quốc, đại diện cho truyền thống của hai nghệ nhân vĩ đại ở phương Đông và phương Tây. Kể từ năm 1279 sau Công nguyên tới nay, Đại tôn giả thứ 24 của Liên minh thợ thủ công ngồi ghế tựa dưới hai bức tranh ông tổ. Tại New York bốn năm trước, Tần Bắc Dương nhìn thấy vị Đại tôn giả này có mái tóc nửa trắng nửa đen, giờ đã toàn tóc bạc rồi. Sau lưng vị Đại tôn giả có ba người mặc áo bào trắng, một người cầm compa, một người cầm thước, còn người kia cầm sách. Schmidt nhỏ giọng giới thiệu cho Tần Bắc Dương: “Đây là ba vị nghi trượng đứng sau Đại tôn giả, nghi trượng compa, nghi trượng thước và nghi trượng điển tích”