← Quay lại trang sách

Chương 47-2 Hai liên minh đàm phán (2)

“Đại tôn giả!”Người gác cổng Schmidt gầm nhẹ, hiển nhiên cuộc đối thoại lần này vượt quá dự đoán của anh ta. Tần Bắc Dương hoảng sợ lắc đầu: “Tôi chỉ là một thợ thủ công nho nhỏ, quả thực không chịu nổi! Đại tôn giả hãy mời người cao minh khác đi!” “Tôi già rồi, bốn năm trước mắc ung thư, thời gian không còn nhiều.” Đại tôn giả lại bắt đầu ho, tính mạng dần tắt qua đôi mắt: “Ba đại chấp sự bên ngoài – Johnson người Mỹ, Sheringham người Anh, Macron người Pháp chỉ còn chờ tôi lập di chúc, chọn một người kế thừa vị trí của tôi từ họ… Chẳng qua thì, Schmidt, anh nói xem!” “Ba người họ đều là kẻ có dã mâm, từng người đều xây dựng thế lực riêng trong liên minh, sau lưng họ cũng có quốc gia hậu thuẫn.” Schmidt tỏ vẻ âm trầm trả lời, anh ta biết rõ phòng khách dát đá hoa cương bên ngoài mật thất, ba kẻ đó là loại người gì. “Liên minh thợ thủ công nếu rơi vào tay bất cứ ai trong số họ đều có thể sẽ trở thành công cụ của một nước lớn nào đó. 600 năm trước, đại tôn giả đời thứ nhất Tần Tấn, vì sở hữu kỳ tài thủ công nhưng không muốn bị bất cứ ai trong số Giáo hoàng La Mã, hoàng đế đế quốc La Mã thần thánh và quốc vương nước Pháp thao túng nên mới sáng lập nên liên minh thợ thủ công. “Đại tôn giả, tôi hiểu nỗi lo lắng của ngài! Liên minh thợ thủ công thuộc về các bậc thầy thủ công khắp thế giới chứ không phải sở hữu của bất cứ một quốc vương hay tổng thống nào.” “Anh là hậu duệ của Đại tôn giả đời thứ nhất Tần Tấn, truyền nhân gia tộc thợ thủ công vĩ đại nhất Trung Hoa, chỉ cần tiêu diệt được liên minh thích khách, lập công lao vĩ đại nhất 600 năm qua, tự nhiên có tư cách trở thành Đại tôn giả đời thứ 25 của liên minh thợ thủ công!” “Ngài đây là muốn tôi giao đầu danh trạng Lương Sơn rồi mới tặng bảo tọa Đại đương gia lại cho tôi?” Tần Bắc Dương nói một câu tiếng Trung, rồi cười khổ tiếp lời bằng tiếng Đức: “Đại tôn giả, rất xin lỗi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ này! Tôi không ham muốn ngai vàng của ngài. Mà việc tôi trở thành người thừa kế Hội sát thủ cũng chỉ là vô tình cắm liễu liễu lên xanh, không phải ý muốn của mình. Tôi chỉ là con trai thợ thủ công, tôi tình nguyện cả đời làm thợ thủ công, tiện thể phát minh ra vài món đồ thú vị.” “Anh nói tới phát minh sáng tạo là nhắc đến nhà máy thiết bị bay thú trấn mộ ở Thượng Hải ư?” Liên minh thợ thủ công quả nhiên có chuẩn bị, đã điều tra kỹ càng Tần Bắc Dương. “Đúng vậy, mặc dù việc này đi ngược lại tổ huấn của tộc mộ tượng họ Tần, nhưng tôi nghĩ nó lại là tâm nguyện của đại tôn giả đời thứ nhất Tần Tấn, phát huy kỹ thuật thú trấn mộ, chẳng những người chết trong lăng mộ có thể sử dụng mà còn phục vụ những người đang sống hiện giờ.” “Tần, anh nên biết rằng, nhà máy càng khổng lồ phức tạp thì càng dễ dàng bị hủy hoại trong giây lát vì những chi tiết nhỏ nhặt!” “Ngài đang đe doạ tôi?” Tần Bắc Dương nhận thấy ác ý trong lời nói của ông ta, chỉ cần sai một hai tên thợ cao siêu đã có thể hủy diệt công ty phi hành khí Mặc giả thiên công của anh. “Đừng dây dưa nữa, tôi không còn thời gian! Trước khi tôi chết bệnh, trước khi tôi lập di chúc đại tôn giả, anh hãy cho tôi một câu trả lời đi?” “Không.” “Tần, anh làm tôi thất vọng quá! Giữa liên minh thợ thủ công vĩ đại và liên minh thích khách âm u, anh lại lựa chọn bên tà ác! Lựa chọn thích khách từng sát hại cha mẹ nuôi của anh! Anh sẵn sàng làm người phát ngôn cho phía tà ác? Làm vấy bẩn vinh quang của tổ tiên nhà họ Tần vĩ đại?” “Đại tôn giả, ngài nói xem, chính nghĩa mà ngài nói là cái gì? Tà ác là cái gì? Tiêu chuẩn lại là cái gì?” “Tôi không muốn thảo luận chủ đề này với anh.” Sắc mặt đại tôn giả tối tăm, dùng khăn tay che miệng ho khù khụ, người gác cổng Schmidt giơ nỏ chữ thập chọc vào giữa lưng Tần Bắc Dương. Lần trước ở Kyoto, Schmidt dùng đạn châu đánh trúng trán Tần Bắc Dương, lần này là mũi tên xuyên tim. “Định giết tôi?” Schmidt không trả lời, trên tay lực đạo ngàn quân, tóm Tần Bắc Dương rời khỏi mật thất – một cánh cửa khác có thể ra ngoài, sẽ không bị Cửu Sắc phát hiện. “Anh không thể giam cầm tôi… Bởi vì tất cả mọi người đều sẽ chết ở nơi này!” Tần Bắc Dương gầm lên, Schmidt khựng lại, đại tôn giả quay đầu lại: “Cái gì?” “Các vị không phát hiện dị thường ư? Từ tối qua tới giờ, quạ đen bay đêm, chuột chạy trên đường, nước giếng sôi trào sùng sục… Các vị xem, dưới đất nổi tầng sương mù và ánh sáng kỳ quái, đây chính là báo hiệu động đất qua không khí và ánh sáng dưới lòng đất.” Anh nói không sai, luồng khí tràn ra từ khe hở nền gạch, dần dần bao phủ mắt cá chân họ. “Phải, tôi cũng thấy.” “Quần đảo Nhật Bản nằm giữa liên kết lục địa Á Âu và Thái Bình Dương, kết cấu đất rất không ổn định, núi Phú Sĩ chính là một ngọn núi lửa ngủ đông, đặc biệt là khu vực Quan Đông, xác suất xảy ra địa chấn là rất cao.” Schmidt nghiêm túc phản bác bằng tiếng Đức: “Dự đoán động đất là vấn đề nan giải trên thế giới, bất cứ nhà khoa học hoặc thiết bị nào đều không thể dự đoán chính xác được động đất. Những kẻ hô hào sắp xảy ra động đất đa số đều là đoán mệnh chiêm tinh, hoặc tự xưng là phù thủy có năng lực biết trước tương lai.” “Tôi không phải phù thủy, nhưng tôi tin tưởng cảm giác của thú trấn mộ. Cổ mộ liền sát với nhịp đập lòng đất, đặc biệt là Cửu Sắc vốn mang sức mạnh của rất nhiều linh thạch thú trấn mộ.” Tần Bắc Dương ra sức thuyết phục Schmidt: “Đứng trước thiên tai, bất cứ sức mạnh nào, từ hoàng đế tới liên minh thợ thủ công căn bản đều chẳng là gì, nhỏ bé tựa con kiến!” “Anh nói gì? Chúng ta đều sẽ chết trong động đất?” “Đúng, từ rạng sáng nay bắt đầu, mục đích tôi tới tham dự đại hội liên minh thợ thủ công thế giới không phải để thương lượng chuyện quan trọng gì, tôi không phải hội viên liên minh thợ thủ công, cũng không phải lãnh tụ liên minh thích khách, mà là muốn cảnh cáo các vị, phải nhanh chóng thoát khỏi nền đất! Chuyển lên trên mặt đất rộng rãi, bằng không tất cả đều toi mạng!” Đại tôn giả yên lặng hồi lâu thốt lên: “Căn cứ thông lệ liên minh thợ thủ công, đại hội thế giới mỗi năm một lần sẽ diễn ra ở thánh điện dưới lòng đất một ngày một đêm, thịnh hội vừa mới bắt đầu.” “Rút lui! Rút hết ngay! Tôi mặc kệ các ông là ai? Bậc thầy thủ công vẫn là kẻ lang thang hoặc ăn mày? Tôi cũng mặc kệ chiến tranh 600 năm giữa hai liên minh, tất cả đều là trẻ con cãi nhau vô nghĩa và lưu manh đánh hội đồng? Tôi chỉ cần các ông đi khỏi đây ngay! Chết tiệt!” Tần Bắc Dương nhìn chăm chú vào đồng hồ treo tường trên mật thất: “Hiện giờ là 11h50p ngày 1 tháng 9 năm 1923, trên đỉnh đầu chúng ta, đầu phố Tokyo, trên cầu Nhật Bản, kẻ đến người đi, bọn họ đều sẽ tránh thoát tai nạn, còn chúng ta thì chuẩn bị rơi xuống địa ngục.” “Anh chắc chắn?” Đối diện với sự do dự của đại tôn giả, Schmidt thì thầm: “Đừng trúng âm mưu quỷ kế của thằng nhãi Trung Hoa này, hắn ta chẳng qua không muốn bị nhốt lại, đột nhiên bịa đặt lý do buồn cười…” Còn chưa dứt lời, lòng bàn chân liền hơi chấn động. Vết lốm đốm trên gương mặt già nua của đại tôn giả run lên, nước trong chén lăn tăn, thậm chí còn toé ra… “Thông báo tất cả mọi người – khẩn cấp rút lui!” Đại tôn giả đời thứ 24 liên minh thợ thủ công gõ quyền trượng xuống đất, đây là câu nói mạnh mẽ nhất của ông ngày hôm nay. “Đại tôn giả!” “Chấp hành mệnh lệnh! Schmidt!” Người gác cổng Schmidt không thể từ chối, anh mở cửa mật thất, gầm lên với ba đại chấp sự trong phòng khách dát đá hoa cương: “Đại tôn giả ra lệnh, toàn thể mọi người tản ra, lập tức rút lui lên mặt đất!” Ba đại chấp sự không hiểu, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được dị động dưới chân. “Lập tức rút lui!” Schmidt đồng thời rống lên bằng tiếng Anh và tiếng Pháp, Cửu Sắc thì miệng ngậm Đường đao, chân trước giắt nỏ chữ thập, phi như bay qua đũng quần người gác cổng, len vào mật thất. Đại tôn giả ấn cơ quan, một đầu khác mật thất mở ra, ông ta ho hắng, nói: “Tần, chạy nhanh lên! Đi bằng con đường này ra ngoài sẽ nhanh hơn một chút!” “Đại tôn giả, tôi bảo vệ ngài rút lui!” “Tôi được dùng cáng nâng vào, nếu các vị muốn nâng tôi ra ngoài, chỉ e đều vùi thân dưới đất hết với nhau! Sinh mệnh của tôi chỉ còn không tới hai tháng, kết thúc trước thời gian cũng là một loại giải thoát, anh là hi vọng của liên minh thợ thủ công, nhanh chạy đi! Còn anh Schmidt nữa, anh phải bảo vệ anh ấy!” Đại tôn giả vẫn ngồi im trên chiếc ghế bành, những lời này đã làm ông cạn kiệt thể lực, bởi vậy ngất đi. Schmidt còn định thử cõng ông ấy, nhưng đại tôn giả cao hơn 2m, nặng hơn 100kg, muốn nhanh chóng cõng ông ấy chạy trốn là không thể nào. Cửu Sắc đưa Đường đao và nỏ chữ thập cho chủ nhân, nhanh chóng thoát khỏi mật thất. Đá vụn trên đỉnh đầu rơi xuống tới tấp, đại thánh điện Viễn Đông của liên minh thợ thủ công sắp sụp tới nơi. Tần Bắc Dương túm lấy Schmidt lao khỏi mật thất, để lại đại tôn giả trên chiếc ghế bành, bình tĩnh chờ đợi thẩm phán diệt vong tiến đến. Giờ khắc này, đế quốc Nhật Bản, năm Taishō thứ 12, ngày 1 tháng 9 năm 1923 dương lịch, 11h58p trưa. Động đất Quan Đông bùng nổ.