← Quay lại trang sách

Chương 48 Nhật Bản chìm nghỉm

Tai nạn tiến đến vừa vặn vào giữa trưaTừ thành phố Tokyo tới Kanagawa, vượt qua vài con sông, dọc theo vịnh Tokyo ngựa xe như nước. Trên cầu Nhật Bản đông nghìn nghịt, mọi người ra khỏi bến xe Tokyo, bước vào cửa hàng ở Ginza. Các bà nội trợ nổi lửa nấu cơm, quán ăn đông khách, cảnh tượng tấp nập phồn hoa. 11h58p trưa, cung điện Akasaka, Hoàng Thái tử kiêm người nhiếp chính đế quốc Nhật Bản Hirohito đang cử hành quốc yến long trọng. Khi anh ta nhớ tới bữa tiệc sinh nhật ở phủ Hầu tước Saga tối qua, Hikari 16 tuổi nói năng lung tung, bỗng dưới chân vang tiếng sấm nổ, mặt đất lắc lư mãnh liệt, đồ ăn ở sảnh vỡ vụn, đèn treo rơi xuống, đại sứ các nước hét chói tai. Hoàng Thái tử Hirohito lảo đảo vọt ra ngoài vườn hoa cung điện, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn thiên tai long trời lở đất… 20 năm sau, giữa thế chiến thứ hai, lúc làm Thiên hoàng Shōwa Tennō, anh ta còn sẽ tận mắt chứng kiến lần thứ hai. Tất cả toà nhà ở Tokyo và Yokohama cùng lúc đó đều bắt đầu lay động, mái ngói rơi xuống, tường sụp xuống, toà nhà vỡ vụn, dường như là trận oanh tạc chưa từng có trong lịch sử. Tháp Tokyo 12 tầng gãy thành hai đoạn như que diêm. Mặt đất như biển rộng sóng trào mãnh liệt, hở ra vô số cái khe, hàng ngàn hàng vạn người rơi vào động không đáy, bị khe hở khép kín nuốt chửng. Mọi người dường như tặt mình giữa chiếc thuyền con. Bếp lửa buổi trưa bắn lửa, đốt cháy chiếu tatami và giấy dán tường, nhà cửa lát gỗ kiểu Nhật rơi vào biển lửa. Các toà nhà cao tầng biến mất, Tokyo biến thành nơi đổ nát hoang dã trống trải. Nhật Bản sắp chìm nghỉm. Tần Bắc Dương lại còn sống. Đại thánh điện Viễn Đông của Liên minh thợ thủ công, căn nhà ma bên bờ cầu Nhật Bản sụp đổ. Tần Bắc Dương, Cửu Sắc và người gác cổng Schmidt, bọn họ chạy như điên trong bí đạo, lao ra bờ sông bên kia, đầy người bụi đất và mảnh vụn, tóc nhiễm sương, đầu thành tuyết. Chân phải của Schmidt bị đá rơi trúng, may mà Tần Bắc Dương kịp thời kéo anh ta ra, bằng không sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất. Hít sâu, lại lần nữa nhìn thấy mặt trời. Tokyo chìm trong biển lửa, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc la, nhiệt lượng như núi lửa phun trào cuồn cuộn. Dưới chân toàn khe rãnh, mặt đường nhựa biến thành hình rắn ngoằn ngoèo, suýt nữa cuốn anh vào thế giới âm u. Cầu Nhật Bản không sụp, kỳ lân đồng cánh dài trên đầu cầu đang uy nghiêm nhìn vào anh. Bờ bên kia cầu, mười mấy người phương Tây bộ dạng thảm hại, đều là thành viên Liên minh thợ thủ công, thuộc về những người nhanh chóng thoát chết. Không ít người đầu rơi máu chảy, tay chân đứt gãy, ngã xuống đất kêu gào. Còn lại đều chết trong đống đổ nát Đại thánh điện Viễn Đông. May mà vài phút trước khi động đất xảy ra, Đại tôn giả quyết đoán ra lệnh giải tán. Một lần đại hội thế giới thật buồn cười, nội dung đàm phán và đề tài thảo luận đều là làm thế nào ra sức đánh chó rơi xuống nước, hoàn toàn tiêu diệt Liên minh thích khách, chung kết chiến tranh bí ẩn dài hơn 600 năm loài người, kết quả bản thân đại hội lại gần như suýt thì tiêu diệt chính mình! Ba nghi trượng mặc áo bào trắng đều còn sống. Bọn họ lảo đảo, đầy mặt là máu, dường như vừa trải qua thảm án diệt môn, vừa khéo nhìn thấy Tần Bắc Dương đối diện cầu, đôi mắt toát vẻ như sói đói. Tiếp đó, Tần Bắc Dương nhìn thấy Hikari. Thiếu nữ Nhật Bản vừa qua sinh nhật 16 tuổi, thản nhiên bước qua cầu Nhật Bản, chạy như điên về phía anh, phía sau là Haneda Taiki đang thở hồng hộc. Cô bé đấm vào ngực Tần Bắc Dương: “Anh trai! Em chờ anh mà lòng hoảng sợ quá!’ Schmidt lẩm bẩm: “Tần, chạy đi! Bọn họ định bắt anh đấy!’ Sau động đất, vẫn là giữa trưa, Cửu Sắc cũng không thể biến thân chiến đấu. Tần Bắc Dương túm lấy tay Hikari, xoay người xông vào đường phố Tokyo đang hừng hực lửa… Khắp nơi đều có thi thể, người chạy nạn cửa nát nhà tan. Rất nhiều người trợn mắt há mồm nhìn nhà mình biến thành đống đổ nát, dùng đôi tay đầm đìa máu tươi đào gỗ đào gạch bới lên người nhà, hoặc kinh ngạc tới mức ngồi im chờ chết. Sau động đất vài phút, vịnh Tokyo nổi sóng to, thủy triều tràn về phía bến sông và nhà máy phía bờ biển. Một đằng là nước biển, một đằng là ngọn lửa. Đây là địa ngục Tu La trần gian, là địa ngục của thế kỷ 20, là món tráng miệng ngọt nhỏ giữa thịnh yến giết người hai lần thế chiến. Haneda Taiki hơn 30 tuổi vừa đi vừa khóc… Anh nhìn thấy một chiếc xe hơi rơi vào khe đất, xe và người đều bị đè thành đĩa sắt và bánh thịt. Có chỗ đất nứt nước biển phun tung toé vì biển động, bắn thi thể lên trời cao vỡ tan. Nước biển tràn lên đường phố, mặt đường sụp đổ biến thành hố trời rộng mấy chục mét, ngăn cản đường đi của họ. Đồi núi miền Tây Tokyo trôi xuống biển rộng, cuốn theo một tảng đổ nát và mảnh vỡ thi thể. Vô số người chạy trối chết lao vào nhau, trên quảng trường xảy ra giẫm đạp tập thể đáng sợ, ngọn lửa bùng cháy như nụ hôn thần chết, cuốn sạch phố xá Tokyo và Yokohama. Sóng xung kích động đất mang tới gió to, thế lửa cháy gấp bội, cửa hàng, nhà dân, trường học, nhà máy… Đội phòng cháy cũng bó tay hết cách, bởi ống nước phòng cháy đều bị phá hoại bởi động đất. Vì tránh lửa lớn, rất nhiều người nhảy xuống biển, nhưng vì xăng dầu tràn ra, mặt biển cũng đồng dạng bùng lửa, vô số người lại chết cháy dưới nước. Tần Bắc Dương và Hikari đi qua bến xe Tokyo, đồng hồ to đứng hình ở 11h58p, đường ray và đoàn tàu vặn vẹo biến dạng, quảng trường chật ních người thoát chết. Đi qua đầu phố sau động đất cứ như thể đi qua chiến trường mưa bom bão đạn, vòng qua sông hộ thành hoàng cung, đi tới phủ Hầu tước Saga. Tất cả mọi người phủ Hầu tước đều bình yên vô sự, lúc động đất xảy ra, ai nấy đều ở trên bãi cỏ, trốn trong lều nghỉ ngơi, tránh thoát trận tai nạn này. Hikari phóng hoả ở bữa tiệc sinh nhật của mình, vậy mà lại cứu tính mạng của cha và những người này. Cô nhìn từ xa thấy cha không bị thương tổn, trong lòng cuối cùng yên tâm, động đất xảy ra, cha cũng không thể đưa cô đi sở Quản giáo thiếu niên. “Hikari, em mau trở lại bên cạnh cha đi! Hầu tước Saga ắt hẳn rất lo cho em.” “Anh trai, anh đã cứu tính mạng bọn họ, em muốn đi theo anh, chúng ta đi cứu càng nhiều người!” “Làm sao em biết anh định đi cứu người? Chẳng lẽ…” Tần Bắc Dương còn chưa dứt lời, Hikari đã vẫy tay cao giọng hô về phía Hầu tước Saga: “Cha! Hikari không sao! Không cần lo lắng!” “Hikari!” Hầu tước nhìn thấy con gái còn sống, vừa mừng vừa sợ: “Mau trở về! Cha không mắng con nữa! Con đã cứu tất cả mọi người! Con là cô gái tốt!” “Cha, con sẽ trở về!” Dứt lời, cô tóm lấy tay Tần Bắc Dương, chạy như bay về phía đường phố Tokyo ngập lửa… 11 giờ 58 phút 44 giây ngày 1 tháng 9 năm 1923, trăm mét sâu dưới đáy biển vịnh Sagami xảy ra động đất 82 độ richter, mặt đất dưới biển Philippines di động về hướng lục địa Nhật Bản, va chạm với quần đảo Nhật Bản, phát ra năng lượng to lớn, tương đương với 800000 tấn thuốc nổ – 20 năm sau, quả bom nguyên tử nổ trên Hiroshima chỉ vẻn vẹn tương đương với 1/800 trận động đất Quan Đông. Động đất dẫn phát lửa lớn bùng cháy ba ngày ba đêm, vô số người chết cháy dưới đống đổ nát. Một nhà máy có ba vạn người chạy nạn, kết quả bị lửa bủa vây, không ai may mắn sống sót. Sau này thống kê người tử nạn và người mất tích trong trận động đất, tổng số lên tới 104000 người, và cả mấy triệu người không nhà để về. Tần Bắc Dương và Hikari chạy tới khu phố sụp đổ nghiêm trọng, Cửu Sắc như một con chó săn có thể dò la sự sống, nó biết ở chỗ nào có người còn sống. Thú trấn mộ nhỏ không hề sợ phòng đổ, nó nhiều lần chui vào sâu trong đống đổ nát, cứu người Nhật Bản hấp hối ra. Cho dù lại xảy ra sụp đổ, đối tượng cần cứu bị đè chết thì cốt sắt của nó cũng hoàn hảo không tổn hao gì. Từ buổi chiều tới tận hoàng hôn, bọn họ cứu được ít nhất 100 người còn sống.