← Quay lại trang sách

Chương 50-2 Hội Rồng Đen (2)

Nhân lúc Cửu Sắc đang giữ chân Hắc Long, Tần Bắc Dương đạp lên tường, như trở lại “đấu trường thú trấn mộ” trên núi Thái Bạch, chạy vòng xoắn ốc thật nhanh lên cao. Anh bật nhảy, người nghiêng song song với đầu rồngHắc Long chăm chú nhìn anh, mắt đỏ lập lòe, cái miệng cũng mở to ra như muốn nuốt chửng người trước mặt. Tần Bắc Dương nhảy lên, rút thương Thập Văn Tự giấu đằng sau ra phía trước, nhắm thẳng vào miệng Hắc Long. Khi Hắc Long thấy mũi thương sáng bóng thì khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đẩy một thước. Hắc Long phun ra nọc độc màu đen, văng thẳng lên không trung phía trên đầu Tần Bắc Dương, nhưng không thể cản được thương Thập Văn Tự đã bị Tần Bắc Dương ném ra. Chiếc thương dài 4m lao thẳng vào miệng và yết hầu của Hắc Long. Một con rồng có vảy cứng chắc như Hắc Long thì nhược điểm duy nhất chính là khoang miệng, có thể coi đó là gót chân Achilles của giống loài này. Thương Thập Văn Tự mang lực của cánh tay Tần Bắc Dương, xuyên thẳng vào yết hầu của Hắc Long, vào sâu tận gần trái tim. Máu bắn khắp nơi, dính vào nọc độc đen lúc nãy thành hai màu lẫn lộn, hệt như hình ảnh trong tiểu thuyết “Đỏ và Đen”. Hắc Long rơi xuống. Có lẽ do miệng bị đâm thủng nên lớp vảy cũng không còn chắc chắn nữa, cũng bị sừng hươu của Cửu Sắc xuyên qua. Tần Bắc Dương cũng rơi xuống. Anh rút Đường đao, tranh thủ bổ cho con rồng một đao sâu ba thước, chạm vào đúng mũi thương Thập Văn Tự. Khi Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đang hợp lực muốn giết Hắc Long, lòng đất rung chuyển mãnh liệt, phát ra một luồng năng lượng mạnh mẽ. Nước đen lại cuồn cuộn dâng lên, cột phòng gãy lìa! Dư chấn… Dư chấn của động đất Kanto diễn ra vài chục lần mỗi ngày, liên tục khiến những căn nhà kiên cố kiểu Nhật dao động, cuối cùng cũng sập như lạc đà ngã quỵ vì một cọng cỏ. Khi đất rung núi chuyển, nóc nhà sập xuống, những vụn gỗ rơi theo, nơi vốn kín mít như địa cung trở thành phế tích lộ thiên. Ánh mặt trời sau buổi trưa như mũi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng vào người thú trấn mộ ấu kỳ lân. Dù cơ thể có nhiều linh thạch, nó không thể chống lại sức mạnh của mặt trời, sừng hươu co lại, vảy đồng xanh biến mất, lông mao xuất hiện. Cửu Sắc lại hóa thành một con chó lông bờm đỏ. Dư chấn liên tục khiến mặt đất dưới chân Tần Bắc Dương nứt một kẽ hở. Cả ao nước đen và Hắc Long đều rơi vào khe nứt, có lẽ tan xương nát thịt, có lẽ vĩnh viễn sẽ kẹt lại trong lòng đất… Tần Bắc Dương và Cửu Sắc nhanh chóng lui lại, đề phòng cũng bị mặt đất nuốt chửng như Hắc Long. Anh ghé vào đống gạch ngói đổ nát, nhìn phế tích Hội Rồng Đen dưới ánh mặt trời mà hô to, “Phương Tử!” Anh không nhìn thấy gương mặt thiếu nữ Phương Tử 17 tuổi nhưng lại thấy một người đàn ông. 60 tuổi. Mặt hóp lại, dài, sống mũi cao, hai mắt sâu, huyệt thái dương phồng ra. Vóc người trung bình, khoác áo đen, nửa người dưới gần như bị chôn dưới vách tường đỏ. Chòm râu nửa trắng nửa đen, giống thích khách “Lão Cha” đã qua đời nhưng lại có vẻ hung ác nham hiểm hơn hẳn. Kẻ đó không có thái độ gì. Dưới ánh mặt trời sau trưa, ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn khiến người ta cảm thấy rét run. Ông ta đang nhìn Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương chưa từng nhìn thấy gương mặt này, nhưng lại nghĩ đến câu nói của Phương Tử, “Đó không phải người, đó là ma quỷ!” Ma quỷ! Đây là lần đầu tiên anh được thấy ma quỷ còn sống. Dù là thú trấn mộ trong mộ cổ hoặc thần thú ở thế giới dưới mặt đất, như con Hắc Long hung ác kia chẳng hạn, chúng cũng chỉ là mấy con vật nghịch ngợm khi được so với người đàn ông này. Tần Bắc Dương đã vượt biển từ núi Thái Bạch đến đây chính là để bắt tên ma quỷ này. Một tiếng nổ nặng nề, vang lên rất lâu trong phế tích và rừng trúc. Tần Bắc Dương thấy mình như bị ai đấm cho một phát, không lùi lại mà cố gắng đỡ đòn này. Anh thấy ngực mình chảy máu ướt cả nửa người, ngửi thấy mùi da thịt và quần áo bị đốt cháy. Một vỏ đạn kim loại đường kính 1143mm chui vào giữa xương sườn bên phải và cơ hoành ở ngực và bụng của anh. Người đàn ông đối diện, Ma, cầm một khẩu súng Browning. Họng súng đen ngòm bốc khói… Cửu Sắc điên cuông chạy về phía ông ta, nhưng lại không thể biến thân dưới ánh mặt trời, chỉ như một con chó săn lao điên dại. “Đạo sĩ Tứ Xuyên…” Tần Bắc Dương chỉ tay trái vào ông ta, muốn rút Đường đao bằng tay phải thì không còn sức lực. Máu đang đem theo cả sức sống rời khỏi cơ thể anh. “Anh Bắc Dương!” Phương Tử hô to từ phía sau. Cuối cùng cô cũng chui ra khỏi được phế tích của căn nhà kiểu Nhật ngoài rừng trúc mà chạy về phía này. Tần Bắc Dương chưa ngã xuống, hai đầu gối quỵ xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn ông già – Ma kia chằm chằm. Tay trái anh che lồng ngực nhỏ máu, miệng gào lên, “Quay lại… quay lại… Cửu Sắc…” Cửu Sắc rời khỏi không gian tối tăm thì không thể thi triển sức mạnh của thú trấn mộ, càng không thể giết chết người đàn ông đối diện. Tần Bắc Dương không muốn nó cũng bị hại. Cửu Sắc hung tợn trừng mắt nhìn lão già, sau đó quay đầu trở về bên cạnh Tần Bắc Dương. Lão già lạnh lùng quan sát bọn họ. Một chiếc máy xúc từ đầu kia của rừng trúc chạy tới, động cơ diesel gầm rú, đường ray như xe tăng, xuyên qua đống gạch vụn gồ ghề. Tần Bắc Dương trúng đạn, không thể chạy trốn, nhưng anh không muốn giao Đường đao và cung tên cho kẻ địch nên mới đưa chúng cho Cửu Sắc. Nó chạy quanh chủ nhân hai vòng, vẫy đuôi rên rỉ, đôi mắt lưu ly chảy ra những giọt nước. “Đi! Ta không chết đâu! Đi tìm Hikari! Đi tìm Hikari!” Tần Bắc Dương lại ra lệnh cho Cửu Sắc. Máy xúc đã ở ngay trước mắt, nếu không đi ngay thì thú trấn mộ cũng sẽ bị nghiền nát Cuối cùng Cửu Sắc cũng xoay người, ngậm Đường đao ba thước, đeo cung tên vào đùi rồi chạy về phía Tokyo. Nó biết chắc chắn Saga Hikari sẽ đến cứu chủ nhân của nó, cũng là oni-chan của cô bé. Máy xúc đến trước mặt Tần Bắc Dương. Hai người đàn ông mặc áo đen nhảy xuống, nhấc Tần Bắc Dương lên, trói gô lại rồi ném ra phía sau máy. Phương Tử ngã trên gạch ngói vụn nhưng không thể làm gì được máy xúc. Cô quỳ xuống nước mắt lã chã, “Anh Bắc Dương, là em hại anh!” Việc mất máu khiến Tần Bắc Dương mơ màng. Anh gục đầu lên ray máu xúc, lẩm bẩm, “Xin lỗi Phương Tử, anh đã không thể giết hắn!” Tên Ma kia thong thả bước đến trước mặt Phương Tử, phủ bóng lên người cô thiếu nữ. Phương Tử trợn mắt, rút dao găm giấu trong tay áo đột nhiên đâm về cổ họng lão. Lão đã phòng thủ từ sớm, nhanh chóng giơ tay bóp cổ tay cô, khiến xương vỡ vụn! Phương Tử thét lên thảm thiết. Dao găm chuôi ngà rớt trên mặt đất, hình ảnh “sao chổi đâm vào mặt trăng” vỡ làm hai. Dưới ánh mặt trời, dư chấn vẫn tiếp tục không ngừng, mặt đất liên tục nứt ra… Lão già không những không trốn mà còn đặt Phương Tử lên phế tích, thô bạo xé quần áo cô, lộ ra cặp ngực chỉ vừa nhú. Lão cắn tai cô, “Phương Tử! Mày muốn Tần Bắc Dương giết tao? Nhưng tao phải cảm ơn mày! Bày ngảy trước, khi động đất Kanto diễn ra, ngục giam của Hắc Long đã bị phá hủy, nó sẽ giết vô số người. Khắp Nhật Bản này, chỉ có Tần Bắc Dương và thú trấn mộ kia mới chế ngự được Hắc Long. Cảm ơn mày đã cứu đất nước này” Phương Tử phun một ngụm máu lẫn nước bọt lên mặt lão già nhưng điều này chỉ khơi gợi thú tính trong người hắn. Như một con thú hoang tham lam, lão điên cuồng hành hạ Phương Tử dưới ánh mặt trời… Lão là Ma. Cùng lúc đó, máy xúc hùng dũng lăn trên Yokohama sau địa chấn, đưa Tần Bắc Dương đang bị trói về Shonan ở phía tây Kanagawa… Trước khi ngất đi, Tần Bắc Dương thấy đỉnh núi Phú Sĩ đầy tuyết trắng. Đất nước này bị tàn phá khắp nơi, núi non biến dạng, đồi núi dịch chuyển, đường sá tan nát, làng mạc bị sóng thần ngập lụt, xác chết thối rữa và bốc mùi, người sống không thể chôn cất người chết mà chỉ có thể hỏa táng hàng loạt, tro bay đầy trên trời, rải rác khắp vịnh Sagami ở trung tâm trận động đất…