Chương 50-1 Hội Rồng Đen (1)
Khu phố Tàu YokohamaTrong thời đại Minh Trị – Duy Tân, đây là nơi mà người Trung Quốc ở lại, thường gọi là khu phố Tàu. Nơi này vốn có cửa hàng và nhà hàng san sát, nhưng tất cả đã hóa thành gạch vụn trong trận động đất Quan Đông. Tần Bắc Dương vẫn che mặt để không bị những gián điệp của Liên minh Thợ thủ công phát hiện. Cửu Sắc cũng hóa trang, từ chó ngao Anh quốc giờ thành chó Akita Nhật Bản. Phương Tử lau khô nước mắt, khen ngợi Cửu Sắc nhìn đáng yêu. Cô bé biết đây chính là thú trấn mộ độc nhất vô nhị khắp thiên hạ Đi qua khu phố Tàu, thấp thoáng trong rừng trúc là một tòa nhà phong cách Nhật khá nguy nga. Nơi này được xây dựng chắc chắn, hầu như không bị ảnh hưởng bởi động đất, chỉ có mái ngói rơi xuống đất, vài cây cột nghiêng lệch, có thể gây nguy hiểm. “Người kia… không, con quỷ kia… ở đây à?” Phương Tử trả lời bằng khí, “Anh Bắc Dương, anh phải cẩn thận!” Trên tường gỗ bị thủng một lỗ lớn trong trận động đất. Tần Bắc Dương rút Đường đao sau lưng rồi lẻn vào ngôi nhà kiểu Nhật. Anh không vội giết yêu ma, mà là muốn bắt kẻ và tra hỏi bí mật hai mươi năm qua. Cửu Sắc đi trước, hai mắt tỏa ánh sáng mờ mờ, tựa như ngửi thấy mùi đồng loại? Trong không gian tối tăm, xung quanh toàn cột nhà đổ nát, bọn họ cảm thấy như mình đang tiến vào không gian mộ cổ hư hoại. Cửu Sắc biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, sừng hươu mọc trên đỉnh đầu, có vảy bằng đồng xanh, phun cầu lửa lưu ly chiếu sáng. Phương Tử rút một con dao găm chuôi ngà, thi triển “đạo thích khách” của “Trường học Thiên Quốc”, bước đi lặng yên không tiếng động, kéo cánh cửa kiểu Nhật còn gần như vẹn nguyên ra. Bọn họ thấy một căn phòng khách hình vuông, sàn trải chiếu tatami, ở giữa có một ao nước hình tròn phẳng lặng sâu không thấy đáy. “Đây là nơi nào?” Tần Bắc Dương chưa dứt lời thì mặt nước nổi bong bóng, bọt nước càng lúc càng lo dần như sóng trào. Dòng nước đen bắn lên mặt anh, không phải nước bẩn nhưng lại có mùi quen thuộc. Một đôi sừng hươu nổi lên khỏi mặt nước. Cặp sừng này lớn hơn cặp sừng của Cửu Sắc, sáng lóng lánh dưới ánh cầu lửa lưu ly. Tiếp theo là một cặp mắt tỏa ánh sáng đỏ như chuông đồng, vô số xúc tu đong đưa cùng hàm răng bén nhọn xuất hiện. Cái đầu hẹp dài xuất hiện toàn bộ, sau đó là cái cổ dài và cơ thể cường tráng như con mãng xà trườn ra, quấn vài vòng quanh ao nước – duỗi ra ắt hẳn phải dài vài mét. Hai cặp móng vuốt bố trí trước sau thẳng hàng như bốn móng vuốt chim ưng, bám lên chiếu tatami đã bị ướt. Thân thể nó có lớp vảy màu đen bao phủ, như vảy của một con cá đen với ánh sáng kim loại nặng. Đây là một con rồng. Hắc Long! Tần Bắc Dương và Cửu Sắc cùng lùi lại nửa bước theo bản năng – Níðhöggr? Anh nhớ tới khi mình ở hòn đảo biệt lập trên Bắc Cực bốn năm trước, bản thân bị rơi xuống miệng núi lửa ở lăng mộ người Viking, một con rồng đen đã cứu mạng mình. Con rồng này quanh năm quấn quanh một thân cây, liên tục gặm nhấm rễ cây, quyết chí phá hủy cây thế giới, dẫn đến ngày Ragnarok. Con rồng đen trước mắt này nhìn cũng rất giống với Níðhöggr, đầu thì lại giống kiểu rồng của Trung Quốc. Hay đây là Níðhöggr phiên bản Trung Hoa? Hắc Long ngọ nguậy, đầu vươn lên không trung, ánh mắt sáng lóa nhìn vị khách không mời mà đến là Tần Bắc Dương và Phương Tử. “Đây là nơi nào? Con rồng này từ đâu ra?” Phương Tử run lẩy bẩy kéo Tần Bắc Dương vào góc phòng, “Bắc… Bắc Dương… anh ơi, năm… năm Canh Tí, một đội thám hiểm Nhật Bản được cha em cử đi đến Hắc Long Giang của Trung Quốc. Bọn họ bắt được một con rồng đen ở đó, bí mật mang về Nhật Bản” Năm Canh Tí? Chẳng phải là năm Tần Bắc Dương ra đời sao? “Quả nhiên là rồng từ Trung Quốc!” “Năm tiếp theo, người Nhật làm phòng giam cho rồng đen ở Hoành Tân, một hồ bơi ngầm được phong tỏa bằng song sắt và đá granit” “Vậy đây chính là cổng vào Hội Rồng Đen?” Tần Bắc Dương nhíu mày, nhớ đến chuyện Haneda Taiki từng kể, rằng người Nhật có một tổ chức bí mật rất lớn gọi là Hội Rồng Đen, đặt theo khu vực Hắc Long Giang của Trung Quốc. Nhóm người này theo chủ nghĩa châu Á, chủ trương coi Nhật Bản là trụ cột, liên minh với Trung Quốc, muốn chiếm đoạt Triều Tiên để phát huy nền văn minh châu Á, đối kháng với thế lực của người da trắng. Người ta nói rằng Hội Quốc Liên được thành lập trong Hội quán Tokyo của Hội Rồng Đen, những năm đầu có rất nhiều thế lực của Hội Rồng Đen đứng đằng sau đảng cách mạng. “Đúng rồi! Anh Bắc Dương, đây chính là nơi anh muốn tìm! Đạo sĩ Tứ Xuyên, con quỷ kia sẽ ở đây!” “Có phải chúng ta đến hơi sớm không?” Tần Bắc Dương cảnh giác giơ cung nỏ lên nhắm thẳng vào giữa hai mắt con rồng đang giương nanh múa vuốt. Vốn tưởng việc tìm đạo sĩ Tứ Xuyên, tra được tình hình A Hải sẽ mất nhiều thời gian, không ngờ Phương Tử lại dẫn mình đến tận hang ổ. Bỗng nhiên Hắc Long ngoác mồm, thiếu chút nữa là nuốt cả Tần Bắc Dương và Phương Tử vào bụng nhưng nhờ sừng của Cửu Sắc nên cả hai không biến thành cơm trưa của Hắc Long. Sưng hươu chạm vào răng động vật đã hóa thạch tạo nên âm thanh chát chúa. Sừng hươu của thú trấn mộ ấu kỳ lân nhanh chóng biến đổi, lớn lên thành cây đại thụ rợp trời. Ánh mắt của nó phát ra ánh sáng nguy hiểm, bốn móng vuốt bị Hắc Long đẩy bám chặt xuống sàn. Cửu Sắc phun một loạt cầu lửa lưu ly từ trong miệng, bắn thẳng vào lồng ngực Hắc Long. Tia lửa văng tung tóe nhưng Hắc Long không hề suy suyển. Tần Bắc Dương bắn tên thép thẳng vào mắt Hắc Long. Hắc Long rít lên đau khổ, ngọ nguậy lùi về phía sau, ngâm người vào nước đen. Cửu Sắc không dám nhảy xuống nước đuổi theo. Tần Bắc Dương nhìn lại thì phát hiện ra Phương Tử đã biến mất! Trái tim anh thắt lại. Lại là một cái bẫy? Có điều Tần Bắc Dương đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Khi Phương Tử khóc lóc cầu xin, anh cũng biết người thiếu nữ này chưa chắc đáng tin. Dù việc cô bị người khác hành hạ là thật, bị thương là thật, nhưng lại khiến anh bị gặp nguy hiểm. Có điều không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Để tìm hiểu chân tướng của đạo sĩ Tứ Xuyên, thân thế của thích khách A Hải, anh cam tâm tình nguyện dấn thân vào cuộc phiêu lưu này. Nửa phần sau thân Hắc Long vẫn còn ở ngoài ao nước, đuôi rồng vòng qua toàn bộ ao, đẩy ngã Tần Bắc Dương từ phía sau lưng. Có điều anh đã cảnh giác rút Đường đao đâm thẳng vào khe hở giữa các vảy. Một đao này hội tụ năng lượng của An Lộc Sơn, đủ để đâm thủng sắt thép. Máu bắn đầy mặt Tần Bắc Dương. Đây không phải thú trấn mộ, đây là một con rồng thật, một thần thú thượng cổ. Có lẽ nó đã ẩn nấp dưới dòng nước Hắc Long Giang hàng vạn năm! Hoặc có lẽ vì có con rồng đen này, nơi đó mới có tên “Hắc Long Giang”! Hắc Long gào thét, nhô đầu lên khỏi mặt nước. Nó vốn có khả năng bay lên trời, có thể xuyên qua đập vỡ trần nhà. Bên ngoài đang là ban ngày, nếu ánh mặt trời xuyên vào phòng, Cửu Sắc sẽ mất đi khả năng chiến đấu, quay về hình dáng chó, không chừng còn bị Hắc Long nuốt chửng. Con rồng này mà chạy đi thì sẽ đại khai sát giới ở Nhật Bản, vô số người sẽ mất mạng dưới móng vuốt của nó. Tần Bắc Dương quyết định sẽ giết chết con rồng này. Cửu Sắc hiểu rõ ý định của chủ nhân, liên tục phun cầu lửa lưu ly. Sừng hươu mở rộng liên tục khiến thân dưới của Hắc Long bị kẹt, không thể xông ra khỏi căn phòng sắp đổ này. Có điều Hắc Long có sức mạnh lớn, liên tục phun nước đen ầm ầm như sóng biển vào Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, khiến bọn họ bị trượt chân không thể đứng thẳng được. Giờ là tháng 9 nhưng dòng nước này lạnh thấu xương, như nước Hắc Long Giang ở phía Bắc Trung Quốc. May mà thú trấn mộ có thể trụ vững, chứ Tần Bắc Dương đã ngã dập mặt. Cung tên bắn không chuẩn, liên tục bay trượt khỏi người Hắc Long. “Anh Bắc Dương! Bắt lấy!” Thì ra Phương Tử không đi xa. Không biết cô lấy đâu được một chiếc thương Thập Văn Tự từ ngoài sảnh chính ném mạnh vào. Đây cũng chính là vũ khí của vị tướng nổi tiếng thời Chiến quốc Nhật Bản, chiều dài hơn nửa mét với mũi có hình chữ thập và thân dài hơn bốn mét. Sanada Yukimura nổi tiếng một thời dùng Thập Văn Tự xông vào đại bản doanh của gia tộc Tokugawa ở giữa trận Osaka, buộc con rùa già Tokugawa Ieyasu suýt tự sát. Tần Bắc Dương thi triển khinh công của “thích khách đạo”, cố lắm mới kiểm soát được thân thương bằng gỗ. Đường đao của chiều dài giới hạn, không thể đấu giáp lá cà với Hắc Long thân dài. Cung tên đã hết tên. Khi giết rồng ở núi Đạt Ma trên Đông Hải lúc 17 tuổi, Tần Bắc Dương cũng dùng tam xoa kích kiểu cổ, tuy khác với thương Thập Văn Tự này nhưng kết quả thì giống nhau đến lạ.