← Quay lại trang sách

Chương 52-1 Phu nhân Tần (1)

Sáu tháng trướcLão Kim và Trung Sơn đi nghìn dặm từ Nam Hải về núi Thái Bạch, mang một thùng mỡ nhân ngư vào địa cung Tần Thủy Hoàng “giả”. Họ dùng những thứ luyện từ vô số xác chết của giao nhân thành ánh sáng, lại một lần nữa thắp lên bầu trời trăng sao trong mộ huyệt, để ánh nến tiếp tuc lung linh đến nghìn năm sau. Có điều giờ bọn họ đang bị A U trói lại, giam cầm trong địa lao ở núi Thái Bạch. Cực hình của núi Thái Bạch, từ khi thành lập Thái Bình Thiên Quốc đến nay, là tổng hợp cực hình của hai triều đại Minh Thanh, cộng thêm cả sự nghiệp máu tanh của nghiệp thích khách thì ảnh hưởng hủy diệt lên thân thể và tinh thật con người thật khó nói hết. Cơn giận của A U. Cô vốn không để Tần Bắc Dương rời khỏi núi Thái Bạch, dù là thăm Âu Dương Anna hay tìm mỡ giao nhân, không ngờ Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại tự ý xuống núi. Lão Kim và Trung Sơn đúng là hai kẻ ngốc, thế mà vi phạm mệnh lệnh của “tiểu chủ A U”, đi cùng “chủ nhân” Tần Bắc Dương về phía Nam. Đây là việc đầu tiên. Bọn họ đi thì cũng có lão Kim giám sát Tần Bắc Dương. A U từng phái người ngựa xuống phía Nam tìm tung tích của bọn họ nhưng chỉ biết nhóm người này gặp nạn ở Cửu Long, Hong Kông, khiến quân đội và cảnh sát của chính quyền Hồng Kông thuộc Anh bị thương vong số lượng lớn, từ đó cũng không có tin tức gì. Không ngờ sau khi lấy được mỡ giao nhân, lão Kim thật sự để cho Tần Bắc Dương ở lại Quảng Châu một mình, bản thân và Trung Sơn đều trở về núi Thái Bạch, cầm theo một thùng rượu. A U tự tay dùng roi da quật lên lưng lão Kim, tróc da bong thịt, máu me đầm đìa… Nhưng cô không xử tử lão Kim và Trung Sơn. Cô biết, nếu làm như thế, có lẽ Tần Bắc Dương sẽ mãi mãi không quay về nữa. Sau khi dụng hình, A U lại phái người dùng thảo dược tốt nhất chữa trị cho bọn họ, cứu bọn họ từ cận kề cái chết. Lão Kim vốn cứng cáp, Trung Sơn trẻ tuổi nội lực tốt, cộng thêm khí hậu và ẩm thực của núi Thái Bạch thích hợp để tĩnh dưỡng, hai người bọn họ đã xuống đất lại trong vòng chưa đến nửa tháng. Trải qua lần phạt nghiêm khắc này, lão Kim và Trung Sơn thật sự sám hối từ tận đáy lòng, trả giá nặng nề rồi mới biết chủ nhân núi Thái Bạch này vẫn họ Hồng, không phải họ Tần. A U thông thạo cách vận dụng ân sủng và sức mạnh, tha thứ cho hai người kia ngay trước mặt đám thích khách, khiến cả núi Thái Bạch đều nghe lời cô. Đây cũng là kinh nghiệm cô thu lại được từ sau lần A Hải làm phản. Không thể dùng lòng dạ đàn bà đối đãi với bọn thích khách, không thể cho chúng một khoảnh khắc nào có suy nghĩ phản loạn. Người buộc chuông thì phải là người cởi. Lão Kim và Trung Sơn phải lập công chuộc tội, đưa thủ lĩnh Liên minh Thích khách, người thừa kế Asassin quay về. A U cũng tự mình xuống núi tìm chồng. Cô giao núi Thái Bạch lại cho Mạnh Bà, bản thân cùng lão Kim và Trung Sơn đi qua cầu treo. Trong suốt hai năm, đây là lần đầu tiên A U rời khỏi sào huyệt của thích khách, cởi bỏ bộ Hán phục phiêu dật, không còn là cô vợ nhỏ đợi chờ trong căn phòng trống mà như cô gái làm nông, bên hông cất giấu dao găm khảm hình “chim ưng tập kích cung điện”. Đi qua thung lũng Tần Lĩnh ngày càng mát mẻ, đi dọc theo đường Hán Trung, dọc theo sông Hán đến ba trấn Vũ Hán, rồi rẽ vào đường sắt, đường thủy và đường núi, hơn 20 ngày sau Tết Trung thu mới đến Lĩnh Nam, nơi vẫn còn nóng ẩm. Tháng 10 theo lịch Gregory. A U đến Quảng Châu lần đầu. Thế cũng kệ. Đầu tiên, họ đến chân núi Việt Tú, dọc theo lối đi có tường rào, đến một khoảng sân xanh tươi, trước cửa có trồng một cây đậu đỏ và một cây chuối. Đây là nhà của Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna. Lão Kim nép vào sau tường. Trung Sơn bò lên đình viện sau lưng núi Việt Tú, chọn một chỗ trên sườn núi để theo dõi, còn A U thuê một ngôi nhà trên con đường duy nhất từ núi Việt Tú đến đường Tây Quan, ngày đêm canh giữ sau cánh cửa gỗ. Quả nhiên, A U gặp “chị Anna” của mình. Có điều, con gái của cướp biển núi Đạt Ma và lão đại Thanh Bang ở bến Thượng Hải ngày nào giờ đã thành người vợ, người mẹ, dắt tay con gái nhỏ ba tuổi đi trên con đường mòn dưới mưa thu, không dùng ô mà đội mũ tơi và mặc áo tơi. Cô bé con tên “Cửu Sắc” khỏe mạnh như con thú nhỏ, nhanh chóng chạy nhảy trước mặt mẹ, bắt bướm, cười rộ sang sảng như một người nào đó. Chỉ nhìn từ phía bên ngoài, A U cũng cảm thấy buốt cả óc… Trên vai Cửu Sắc là một con mèo đen như than cốc, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn về phía lão Kim và Trung Sơn đang nấp, còn kêu lên giọng cảnh cáo. Có điều Âu Dương Anna lại không hiểu tiếng mèo. Có điều, A U nhận ra mùi mộ cổ từ đôi mắt mèo này. Cô nhìn Tề Viễn Sơn – người quân nhân 23 tuổi, không còn đeo ngôi sao năm màu của quân phiệt Bắc Dương mà đang mặc quân trang mộc mạc của quân Cách mạng Quảng Châu. Mái tóc oai vệ của anh nhìn hệt như Xích Bích Chu Lang của Tam Quốc, còn Tiểu Kiều là Anna. Năm ấy, ở Bắc Kinh, Anna và A U còn chị chị em em, cùng ở dưới chung một mái nhà với Tề Viễn Sơn cho đến khi cô bị lộ thân phận chủ nhân của đám thích khách. A U nhẫn nhịn chờ ở Quảng Châu bảy ngày bảy đêm, đoán rằng Tần Bắc Dương có thể ẩn nấp đâu đó quanh đây. Có điều lão Kim và Trung Sơn không phát hiện ra tung tích của Tần Bắc Dương nhưng lại thấy nhà của Tề Viễn Sơn và Anna ngày nào cũng có khách quý tới chơi: Liêu Trọng Khải, Đới Quý Đào, Hứa Sùng Trí, Lý Té Thâm…. Thậm chí là đại biểu Cộng sản Quốc tế Bảo La Đình. Thập kỷ 20, Tổng thống lâm thời đầu tiên của Trung QUốc là Tôn Trung Sơn đang lâm vào nguy cơ chưa từng thấy. Sau nhiều lần Bắc phạt thất bại, Trần Quýnh Minh làm phản dẫn đến bị mất địa bản Quảng Đông. Để vãn hồi xu hướng suy tàn, xác định chính sách và phương châm “liên Nga dung cộng”, nhờ Thường Khải Thân đề cử, Tề Viễn Sơn hỗ trợ Tôn Trung Sơn, bắt đầu chuẩn bị cho Trường Quân sự Hoàng Phố với sự hỗ trợ của nước Nga Xô Viết, liên tục chạy qua chạy lại giữa phủ Đại nguyên soái và quân doanh. Tất cả khách khứa đều hâm mộ cặp đôi trai tài gái sắc, Tề Viễn Sơn từng là tướng lĩnh Bắc Dương, theo học tại trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản; Âu Dương Anna là nữ sĩ tài ba từ khoa Lịch sử Bắc Đại, dù cô chưa từng tốt nghiệp. Tất cả mọi người đều khen con gái họ thông minh, thừa kế mái tóc đen và đôi mắt lưu ly xinh đẹp của mẹ. “Cha nuôi” tự phong Thường Khải Thân luôn mặc quân trang bế Cửu Sắc du ngoạn khắp chốn trong Quảng Châu. Ngày thứ bảy, A U không thể đợi được nữa. Hoàng hôn hôm ấy, vị khách cuối cùng rời đi. Đó là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, so với Thường Khải Thân già cỗi thì đúng là người đàn ông quyến rũ. Tề Viễn Sơn và Anna rất coi trọng người này, luôn miệng gọi “Uông tiên sinh”, tiễn đến tận ngoài cổng. Người này tên Uông Triệu Minh, từng là thích khách. Trong Cách mạng Tân Hợi, anh ta là người phải đặt lựu đạn dưới cây cầu Nhiếp chính vương đi qua, chưa kịp hành động thì bị cảnh sát bắt được. Tuy quyết tâm chết nhưng không thành, anh ta để lại thư tuyệt mệnh trong ngục giam “Khảng khái hát khúc ca Yến thị, thong dong làm người bị giam cầm. Một đao hạ xuống nhanh, không phụ đầu thiếu niên”. Thích khách nổi tiếng giết người không tiếng động, cam tâm phối hợp với lịch sử, sao có thể để giọng khách át giọng chủ, trở thành nhân vật chính? Loại người này thậm chí không có cửa để vào Liên minh Thích khách. Thật đáng tiếc khi đó A U cũng đang ở Bắc Kinh chỉ là một cô bé 8 tuổi, bị giam ở phủ đệ của quản đốc lăng mộ, bằng không cô cũng sẽ giết Nhiếp chính vương để báo thù cho cha mẹ và anh mình.