Chương 52-2 Phu nhân Tần (2)
Chờ Tề Viễn Sơn và Anna về đến nhà, trong nhà họ đã có thêm một cô gái trẻCô gái này mặc một chiếc váy hoa nhỏ đơn giản, giống như con gái của một thường dân ở khu Lệ Loan, Tây Quan, Quảng Châu. Mặc dù xinh đẹp nhưng cô có một đôi mắt đen mờ như lỗ hổng. Cô ấy ngồi xổm nửa người trước mặt Cửu Sắc nhỏ, nói những chuyện kỳ quái với cô bé ba tuổi. Cửu Sắc cũng không lạ cô gái này như vị khách mới gặp, mỉm cười đột nhiên hát, “Đầu thanh long, đuôi bạch long, em nhỏ cầu mưa trời hoan hỉ. Lúa mì, lúa mì đã khô vàng, gọi Long vương dậy nào dậy nào. Mưa lớn mưa nhỏ, mưa từ mùng một đến mười tám. Ma-ha-tát…” “A U!” Một tiếng thét chói tai vang lên. Âu Dương Anna nhận ra gương mặt này, tim thắt lại. Cô vội vã kéo con gái vào trong lòng ôm thật chặt. Tề Viễn Sơn lao ra trước mặt vợ con, móc khẩu súng lục Browning do tiên sinh Trung Sơn tặng, nhắm thẳng vào vị khách không mời mà đến. Có điều hai người đàn ông xuất hiện sau lưng anh, một già một trẻ. Người già cầm cuốc thợ mỏ, thiếu niên cầm súng ổ xoay. Hai người bọn họ có thể cùng lúc đục thủng hai cái lỗ trên đầu Tề Viễn Sơn. Khỏi nói, khi Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna tiễn khách, A U, lão Kim và Trung Sơn đã lẳng lặng trèo tường vào nhà họ. A U còn làm động tác chào như một tiểu nha hoàn phương Bắc, “Anh Viễn Sơn, chị Anna, đã lâu không gặp!” “Em A U, bao năm không thấy, thật nhớ nhung. Em đến Quảng Châu sao chị lại không chào đón cho được? Nhập gia tùy tục, chị sẽ dâng trà đợi em! Em có thể gõ cửa, tại sao phải leo tường làm phường đầu trộm đuôi cướp?” Ba người trong nhà họ đều ở đây, đối phương là ba kẻ giết người không chớp mắt. Âu Dương Anna ôm con gái ba tuổi, lòng hoảng loạn tột cùng nhưng vẫn nói chuyện vô cùng bình tĩnh hợp lý. “Bội phục!” A U thật sự bị sự bình tĩnh của Anna làm giật mình, “Chị Anna, trước đây chúng ta cùng ở trong ngõ Bách Hoa Thâm Xử, chị em bên nhau, đêm đêm ngủ chung, em cũng biết chị không phải loại con gái bình thường!” “Xin thứ cho chị trí nhớ tồi, năm đó không nhận ra em gái A U đây là nữ trung hào kiệt!” Anna vừa khen tặng A U, vừa tự giễu chính mình. A U lại mỉm cười lắc đầu, “Giờ em không phải chủ nhân thích khách nữa, đừng gọi em là em gái A U, chị gọi em là phu nhân Tần đi” Phu nhân Tần! Âu Dương Anna hoatng hốt. “Tần” này rõ là Tần Bắc Dương. Anh lấy A U làm vợ rồi? Cô cắn môi tím bầm. Cô bé con đưa tay ôm má mẹ. Cô hôn con gái, miễn cưỡng nói, “Chúc mừng!” “Cảm ơn lời chúc của chị!” A U mỉm cười như đang khoe khoang chiến thắng, “Em đã cho anh ấy mọi thứ của em, cả cơ thể em, tấm lòng em, cũng như toàn bộ Liên minh Thích khách trên núi Thái Bạch” Anna ngẩng đầu lên không nhìn A U, cố để không khóc. Cô biết, cô giờ là vợ Tề Viễn Sơn, giờ cô không có tư cách khóc. A U trước mặt cô là phu nhân Tần, cô cũng là phu nhân Tề. Tiên sinh họ Tề đang bảo vệ vợ con đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc. Anh lắc đầu, “A U, em tên gì kệ em chứ? Đây là chuyện của em và Bắc Dương, liên quan gì đến bọn anh?” “Em muốn biết giờ Tần Bắc Dương ở đâu?” A U không vòng vo nữa. Đối với chị Anna vô cùng thông minh, không cần phải làm trò ma quỷ. Cứ hỏi thế này kể ra cũng hơi mất mặt với cái danh “phu nhân Tần”. Quả nhiên Anna nhếch mép cười, nụ cười vô cùng phức tạp, cũng có chút trào phúng. Nhưng cô cũng lo lắng về Tần Bắc Dương, nếu A U thần thông quảng đại cũng không tìm được thì anh mất tích thật rồi. “Không thấy anh ấy à?” “Tháng Tám năm nay, chồng em có đến Quảng Châu” Âu Dương Anna nói rõ sự thật, “Xin lỗi, chị không gặp anh ấy. Nhưng chị không muốn giấu, quả thực anh ấy đã đến đây vào một ngày mưa cuối tháng 8. Khi đó chị và anh Viễn Sơn không có nhà. Anh ấy nói chuyện với con gái chị mấy câu, cũng có dẫn theo Cửu Sắc rồi rời đi” “Ồ… chỉ thế thôi sao?” Anna nghiêm túc trả lời, “Chị đoán Tần Bắc Dương đã rời khỏi Quảng Châu rồi” “Em nói chuyện với Cửu Sắc một chút được không? Trẻ con không nói láo” “Em A U, em nghĩ chị lừa em?” A U cười nhạt, chỉ nhìn chằm chằm cô bé trong lòng Anna, “Tiểu Cửu Sắc, cháu nhớ chú đó không?” “Chú ấy tên Matias” Cửu Sắc vẫn nhớ cái tên đó. Lời còn chưa dứt, Anna mở to mắt, ôm con gái lao đến cạnh Viễn Sơn, hét lên với A U, “Đừng có đụng vào con bé! Không được lại gần con bé!” A U chậm rãi đưa tay đến bên hông, khẩu súng của Tề Viễn Sơn cũng nhắm thẳng vào cô. Đột nhiên, có hai chiếc phi tiêu mai hoa tiền nhắm thẳng vào cổ tay Tề Viễn Sơn, súng lục rơi xuống đất. Lão Kim vốn đã quan sát tất cả mọi người, thấy mùi thuốc súng nồng hơn là lập tức tung ám khí. Không có vũ khí, Anna quyết tâm đồng quy vu tận với bọn thích khách. “Chị à, đắc tội” A U không lấy dao găm mà tiến đến trước mặt Cửu Sắc, muốn nói chuyện với cô bé. Đột nhiên, một cái bóng màu đen lao xuống từ xà nhà, như một con rắn dài nhưng có lông nhung, quấn quanh cổ A U. Xà Miêu. Con mèo già từ ngôi mộ của Công chúa Vĩnh Thái triều Đường đã trốn trên nóc nhà từ trước, quan sát bầu không khí căng thẳng bên dưới, lao ra đúng thời khắc nguy hiểm nhất. A U không kịp chuẩn bị, bị con Xà Miêu làm vướng víu nên ngã ra đất, không thể rút được dao găm. Lão Kim và Trung Sơn cũng không biết làm thế nào. Bọn họ có thể giết Xà Miêu dễ dàng nhưng sợ ảnh hưởng đến A U, lại xúc phạm “tiểu chủ” bọn họ. Trong thoáng chốc, Tề Viễn Sơn tranh thủ hỗn loạn nhặt súng lục, cao giọng hét, “A U! Không được phép sử dụng vũ khí trong nhà tao! Không được phép đụng vào vợ con tao, bằng không tao sẽ dẫn toàn bộ Thiếu sinh quân Hoàng Phố đến giết Liên minh Thích khách, san bằng núi Thái Bạch!” Những năm gần đây, anh cũng đã nghe chuyện của thích khách núi Thái Bạch, cũng biết Tần Bắc Dương trở thành người thừa kế Assassin, trở thành thủ lĩnh Liên minh Thích khách. A U vận hết sức lực cũng thoát được cú siết của Xà Miêu, mặt mũi tím tái, hít thở không thông, rúc vào góc run rẩy. Cổ cô có vệt tím tái dính lông mèo đen, dường như còn phát ra ánh sáng của mộ cổ. Xà Miêu biến về nguyên hình, phóng lên xà nhà, nép vào góc người không thấy được, chờ thời cơ tấn công tiếp theo. Lão Kim và Trung Sơn cùng bảo hộ hai bên chủ nhân, bị khí thế của Tề Viễn Sơn làm choáng váng. Nhưng mấu chốt ở đây là con Xà Miêu kia, không biết bao giờ nó mới lao xuống. A U hiểu rõ vừa rồi con mèo hạ thủ ưu tình, cuốn cổ mình được thì nó có thể cắn đứt động mạch hoặc khí quản của mình như bọn thích khách dùng dao găm cắt yết hầu. Nếu không phải tiếng cảnh cáo của Tề Viễn Sơn khiến bọn thích khách không dám lỗ mãng, A U đã phun máu năm bước. “Được. Chị Anna, anh Viễn Sơn, em tin lời mọi người. Đã đắc tội rồi. A U cáo từ!” A U vừa ho sù sụ vừa nói, sau đó phi ra khỏi cửa sổ. Lão Kim và Trung Sơn cũng chạy theo, leo tường hòa vào trời thu núi Việt Tú. Mèo mun nhảy xuống khroi xà nhà, đôi mắt hồ đào lóe sáng. Âu Dương Anna ôm chặt con gái, đập tay Tề Viễn Sơn, “Chúng ta phải dọn nhà thôi!” Tề Viễn Sơn trầm tư, “Hình như anh đã gặp cậu thiếu niên kia rồi?”