Chương 59-2 Tạm biệt! Hoàng đế! (2)
Tần Bắc Dương quỳ gối không phải vì tiểu Hoàng đế, mà vì tài nghệ và những thợ thủ công già của những đời trước truyền lại“Còn ngây ra đó làm gì? Mau thưởng…” Phổ Nghi giục, thái giám bên cạnh móc ra mấy chục đồng bạc đưa vào tay Tần Bắc Dương, nhưng bị anh lạnh lùng từ chối: “Bệ hạ, tiểu nhân sửa món báu vật này không phải vì người khác mà vì lão Chung” “Tiên sinh A Hải không nói thế với trẫm” Phổ Nghi cầm chiếc kính lúp đứng lên cẩn thận nhìn kỹ những chi tiết của robot đồng hồ Thụy Sĩ. “Mấy ngày nay, Trực – Phụng đại chiến, thời cuộc hỗn loạn. Phùng Ngọc Tường đã kiểm soát Bắc Kinh, tiên sinh A Hải khuyên trẫm đến Đại Liên, vì mục đích an toàn” “Đến Đại Liên? Đó chẳng phải thuộc địa của Nhật Bản sao?” “Trẫm cũng nói thế, trẫm là vua một nước, có chết cũng phải chết trong tử cấm thành. Tiên sinh A Hải không ngừng khuyên trẫm, nói còn ở lại đây còn nguy hiểm. Cho đến một ngày trẫm bị khuyên tới phiền, trẫm nói nếu ngươi sửa được robot đồng hồ Thụy Sĩ mà Càn Long yêu thích nhất, trẫm sẽ đến Đại Liên với ngươi!” Phổ Nghi nói xong, Johnston bên cạnh nhắc nhở: “Hoàng Thượng, đừng nói nữa” “Không sao, dù sao tiểu sư phụ tài năng này cũng là do tiên sinh A Hải mời tới, thay trẫm truyền lời cho tiên sinh A Hải đi. Niệm tình lòng trung thành của tiên sinh A Hải đã sửa món báu vật yêu thích của trẫm, nếu vào tình thế bí bách, trẫm phải xuất cung tránh họa sẽ nghĩ tới chuyện đến Đại Liên” Những lời này của tiểu Hoàng đế khiến Johnston mặt biến sắc, lập tức cao giọng: “Hoàng thượng! Ngàn vạn lần đừng tới địa bàn của người Nhật” Vai Tần Bắc Dương run lên, vừa là mệt mỏi của cả một đêm dày vò, vừa là tức giận vì lại bị A Hải lợi dụng. Mục đích của việc sửa người máy đồng hồ Thụy Sĩ này hóa ra để ép Hoàng đế cuối cùng – Phổ Nghi đến Đại Liên. A Hải ơi A Hải, ngươi thật sự phục vụ cho người Nhật! Nối giáo cho giặc, làm chuyện ác. Nếu lừa Phổ Nghi là thanh nhiên chưa trải sự đời đến Đại Liên, người Nhật có thể lợi dụng để làm mánh khóe “Mãn Châu độc lập” gì đó… Đột nhiên, Tần Bắc Dương lấy Đường đao ba tấc ở trong góc mật thất, dọa tiểu Hoàng đế và giáo viên Scotland sợ run rẩy. Nhưng anh không có ý hành thích vua mà cầm đao chém vỡ robot đồng hồ Thụy Sĩ của Hoàng đế Càn Long! Tiếng kim loại vỡ, thủy tinh, bánh răng, dây cót, lò xo… Từ đầu tới chân bị chặt làm hai nửa, nhiều người tí hon Tây Dương hoặc bị đầu lìa khỏi xác, hoặc bị chém thành hai mảnh, dàn giao hưởng cũng phát ra những âm thanh kỳ diệu. Tiếng vỡ vang vọng khắp nơi trong tầng hai của cung Diên Hi, có những mảnh vỡ sượt qua má Tần Bắc Dương, có mảnh lại bay qua đỉnh đầu Phổ Nghi. “Có thích khách!” Thái giám kêu lên một tiếng, chân như bôi dầu. Phổ Nghi co cụm lại ở góc, chỉ có Johnston vẫn đang bảo vệ học sinh của ông. Ngự tiền thị vệ đeo đao, các cao thủ nội các năm đó sớm đã tan thành mây khói, những kẻ còn lại toàn là lũ thái giám trói gà không chặt, tham sống sợ chết, tất cả chạy như ong vỡ tổ… Tần Bắc Dương tự tay mình chém vỡ báu vật mình tự tay sửa. Vừa rồi anh muốn nói, Mãn Châu là quê hương của người, nhưng không phải nơi để người quay về. Từ trên đỉnh tòa gác xép ba tầng, A U, lão Kim và Trung Sơn bay xuống, họ đều cần đao sáng loáng bay về phía tiểu Hoàng đế Phổ Nghi. Thì ra, A U dễ dàng vượt qua thị vệ tử cấm thành thế! Từ 60 năm trước, tàn quân của Thái Bình Thiên Quốc chạy tới núi Thái Bạch, bắt đầu nghề thích khách kiếm sống lâu dài. A U có nằm mơ cũng muốn giết đến tử cấm thành, báo thù cho anh em Thiên Quốc cũng như báo thù cho cha mẹ và anh trai mình vậy. Tần Bắc Dương rút đao ra cản trước người A U lạnh lùng nói: “Em gái A U, nếu em giết tiểu Hoàng đế sẽ dẫn tới cuộc tàn sát lớn hơn. Chiến tranh khắp thiên hạ, vợ chồng con cái ly tán, xương trắng chất thành đống, ai sẽ chịu trách nhiệm?” “Đổ lên đầu Phùng Ngọc Tường không phải xong rồi sao? Người đời ai chả biết hắn hận triều Thanh, muốn đuổi tiểu Hoàng đế ra khỏi cung” “Vì như thế, quân phiệt hỗn chiến ngày càng nghiêm trọng, người Nhật sẽ lợi dụng cái chết của Phổ Nghi mà dấy lên nội loạn Trung Quốc” Trong lúc cặp vợ chồng này nói chuyện, Phổ Nghi và Johnston sớm đã bị dọa sợ hồn bay ra ngoài, tính mệnh của mình giờ nằm trong tay Tần Bắc Dương và A U. “Anh trai, lúc đầu ở Versailles Paris, đại hội thế giới Liên minh thích khách, bọn em giết ba người lãnh đạo lớn cũng bị anh cản. Anh quá mềm lòng, không thể thành đại nghiệp!” Tần Bắc Dương cười lạnh: “Anh vốn chỉ là một thợ thủ công nhỏ, trước giờ chưa từng nghĩ tới đại nghiệp gì” “Anh muốn thả hắn đi? Cơ hội báo thù 60 năm của chúng ta đến gần ngay trước mắt rồi, cơ hội tốt trời ban…” “Đó là 60 năm của các người, không phải của anh… Phổ Nghi chỉ là Hoàng đế thoái vị mới 18 tuổi, chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý. Nếu em giết hắn, trời sẽ phạt em. Ngày hủy diệt của núi Thái Bạch cũng gần hơn” Nghe thấy những lời này của Tần Bắc Dương, A U im lặng vài giây. Đột nhiên, ở dưới tầng của cung Diên Hi, Thiệu Anh – đại thần tổng quản của phủ Nội vụ chạy tới, khóc lóc nói: “Hoàng thượng! Chuyện lớn rồi! Lộc Chung Lân – đại tướng dưới trướng của Phùng Ngọc Tường đã dẫn binh vào cung, yêu cầu Hoàng thất Đại Thanh lập tức rời cung” “Ồ…” Phổ Nghi bị dọa tới mặt mũi trắng bệnh. “Hôm nay là ngày gì vậy? Liệt tổ liệt tông của trẫm…” Tần Bắc Dương lạnh lùng nói: “Bệ hạ, xin mời xuống tầng, chúng tôi sẽ không hại người” “Tiểu sư phụ, đa tạ ơn cứu mạng! Cậu nói xem… tôi có nên đi không?” “Mau đi đi, tòa cung điện này là giờ chỉ nhà tù của các người. Quốc bảo văn vật sớm đã bị hủy hoại rồi!” “Đa tạ chỉ điểm cho người lầm lạc!” Phổ Nghi và Johnston dìu nhau xuống tầng, Tần Bắc Dương lại đuổi theo nói: “Dù có đi đâu, Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải… Nhưng không được ra nước ngoài, không được vào địa bàn của người Nhật!” “Hiểu rồi” Tiểu Hoàng đế chạy khỏi cung Diên Hi, mở “Hội nghị ngự tiền” với đại thần tổng quản phủ Nội vụ, thương lượng xem ứng phó với Lộc Chung Lân thế nào. Bên trong tầng hai mật thất, Tần Bắc Dương nắm tay A U nói: “Em gái, chúng ta đã chứng kiến lịch sử, thế là đủ may mắn rồi. Không cần phải thay đổi lịch sử nữa” “Được rồi, anh trai. Chỉ cần anh ở bên em là đủ” A U tựa vào vai anh, hơi thở thơm mát như hoa lan. “Chúng ta về nhà đi” Tạm biệt cung Diên Hi, Tần Bắc Dương lần nữa khấu đầu trước cái chết của lão Chung. Anh để lại mật thất tầng hai bức “Hàn Hi tái dạ yến đồ”. Còn thú trấn mộ sói xám, chỉ có thể để lại trên nóc cung điện, không thể đem bức tượng sắt này đi được. A U đi trước, sau đó là Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, tiểu Quận vương cõng Diệp Khắc Nan bị thương, lão Kim và Trung Sơn đi cuối. Họ đều thu binh khí lại, tránh bị người khác nhìn thấy lại phiền phức. Họ thay quần áo thái giám, đi men theo một cung điện, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang dội cất lên: “Mau báo cho bên ngoài, dù đến giờ nhưng chuyện còn có thể thương lượng. Trước tiên đừng phóng hỏa, kéo dài thêm hai mươi phút.