← Quay lại trang sách

Chương 59-1 Tạm biệt! Hoàng đế! (1)

Năm Dân Quốc thứ 13, ngày 5 tháng 11 năm 1924, 7 giờ sángThành phố Bắc Kinh tràn ngập trong ánh mặt trời, ở một góc Cố cung phát ra ánh sáng lấp lánh như một con thú trấn mộ được mài bóng nhẵn. Phổ Nghi 18 tuổi đến cung Diên Hy theo thời gian đã hẹn để thưởng thức robot đồng hộ Thụy Sĩ đã được sửa lại. Tần Bắc Dương chợt nhớ lại lời A Hải từng nói. Trời sáng, “Hoàng thượng” phải xem biểu diễn của món bảo bối này. Họ liền lui vào trong tòa nhà ba tầng, chỉ để lại thú trấn mộ sói xám ngồi trên nóc nhà. A U, lão Kim, Trung Sơn, tiểu Quận vương, Diệp Khắc Nan cùng với thú trấn mộ Cửu Sắc đều trốn bên trên tòa nhà. Vai Diệp Khắc Nan bị dao đâm, A U còn tự tay bó lại cho anh. Còn lão thái giám và mấy cái xác nam giới mặc đồ đen đều bị họ ném xuống giếng sâu. Chờ Tần Bắc Dương chạy về mật thất tầng hai, lão Chung mắt mù đã thở hổn hển. Thức suốt đêm làm việc sửa chữa đã khiến lão mât hết sức lực, không nói được câu nào. Lũ thái giám đã vào cung Diên Hy, bảo vệ “Hoàng thượng” lên tầng hai, xuyên qua cửa ngầm trong bức tranh mười hai mỹ nhân, đến bên cạnh robot đồng hồ Thụy Sĩ mà Hoàng đế Càn Long yêu thích nhất. So với đám thái giám mặc áo bào triều Thanh, tóc tết sam sau gáy thì “Hoàng thượng” của chúng lại cắt tóc kiểu Tây, mặc vest đi giày Tây, đeo kính, trông như du học sinh từng đi nước ngoài du học. Mà bên cạnh Phổ Nghi là một người châu Âu khoảng chừng 50 tuổi, ông là vị “Đế sư” đầu tiên người châu Âu ở Trung Quốc. Đây là thầy dạy tiếng Anh cho tiểu Hoàng tử, Johnston người Scotland. Tần Bắc Dương nhìn Phổ Nghi trẻ tuổi cũng không quỳ, chỉ cúi người 90 độ: “Thợ thủ công Tần Bắc Dương bái kiến bệ hạ” “Càn rỡ! Ai, ăn mặc trông như kẻ ăn mày thế kia, đầu tóc bao nhiêu ngày không gội rồi? Súc sinh còn sạch hơn ngươi, thấy chân long thiên tử đương kim Hoàng thượng mà còn không quỳ xuống khấu đầu sao?” Thái giám bên cạnh định lên tát anh, ép Tần Bắc Dương quỳ xuống nhưng bị Phổ Nghi cản lại: “Dừng tay, vị tiểu sư phụ này là khách của trẫm mời tới. Chớ vô lễ” “Vâng! Nô tài đáng chết!” Phổ Nghi chán ghét nói: “Cút…” Tên thái giám đó nghe được mệnh lệnh của vua, thật sự lăn bình bịch từ trên cầu thang xuống. Johnston người Scotland ở bên cạnh nói nhỏ bằng tiếng Anh: “Quả nhiên là nô tài” “Tiên sinh A Hải đâu?” Nghe thấy Phổ Nghi đột nhiên hỏi tới A Hải, Tần Bắc Dương tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Bệ hạ, tối qua tiên sinh A Hải dẫn tôi vào trong cung, anh ấy nói có việc cần xử lý nên đã cáo lui trước” Anh gọi Phổ Nghi là “bệ hạ” chứ không phải “Hoàng thượng” là dựa theo điều lệ Trung Hoa Dân Quốc đối với người triều Thanh, dùng để gọi Hoàng đế sau khi thoái vị. Cách xưng hô bệ hạ phù hợp chính thức lễ nghi là khi đối diện với Quốc vương nước Anh. “Cỗ quan tài bên ngoài kia là ý gì?” Phỗ Nghi lấy khăn tay bịt mũi, nghĩ tới việc phải chịu đựng mùi cơ thể của Tần Bắc Dương. “Thật xúi quẩy? Trẫm suýt chút nữa không dám vào” Tần Bắc Dương tiện miệng bịa ra một lý do, “Tiên sinh A Hải rất kỳ cục, anh ta thích để dụng cụ làm việc trong quan tài. Nói có thể hấp thụ được khí tinh hoa của cổ nhân, hỗ trợ việc sửa chữa đồ cổ” “Lý do này mới mẻ đó” “Bệ hạ, robot đồng hồ Thụy Sĩ của Hoàng đế Càn Long, tiểu nhân đã hoàn thành dưới sự chỉ đạo của sư phụ Chung rồi” “Thật không? Tốt quá rồi, mau mau biểu diễn cho trẫm xem!” Phổ Nghi ngồi trên long ỷ mà thái giám bê tới, bắt chéo chân, ung dung nói, “Từ năm trẫm lên 8, nhìn thấy màn biểu diễn của món bảo bối này thì nhớ mãi không quên. Thế mà đã đợi 10 năm… Thầy John, ngài cũng ngồi xuống xem?” Thái giám cũng bê ghế tới cho Johnston ngồi, thầy giáo châu Âu và học sinh Hoàng đế cùng ngồi trong mật thất tầng hai của cung Diên Hi, bắt đầu thưởng thức robot đồng hồ do PierreJaquet-Droz chế tạo. Món bảo bối này sớm đã lên dây cót, Tần Bắc Dương cũng kiểm tra một lượt kỹ càng, tránh cho xảy ra sai sót. Hít thở sâu, cả một đêm vất vả cuối cùng cũng chỉ vì màn biểu diễn mấy phút đồng hồ này. Bắt đầu là tầng thứ ba của người máy đồng hồ, đây là một ban nhạc, có rất nhiều người tí hon châu Âu tay cầm nhạc cụ, có người kéo violon, có người gõ kẻng tam giác, có người lại chơi đàn hạc… Cả ba tầng của cung Diên Hi như trở thành khán phòng nhạc, vang lên bản “Miss in B Minor” của Bach. Đây là nhạc tôn giáo trang nghiêm, thế kỷ 18 chưa có máy hát, toàn bộ đều dựa vào những người máy tí hon này chơi nhạc, tạo nên hiệu quả kỳ diệu của dàn nhạc giao hưởng. Điều này làm cho Johnston người Scotland vô cùng kinh ngạc, ngang lập tức rơi vào trạng thái say mê thưởng thức. Tiếp theo là hai người tí hon ở tầng dưới cùng viết chữ, thiếu nữ Tây Dương lau bụi trên bàn, rót nước vào nghiên mực, sau đó cẩn thận mài mực. Còn người đàn ông râu quai nón cầm chiếc bút lông cáo tí hon, chấm mực đen, bắt đầu viết trên giấy Tuyên. Chỉ có Tần Bắc Dương tận tay sửa rồi mới biết, có ba vòng tròn máy để điều khiển động tác viết chữ, viền có những rãnh lồi lõm có đồ dài ngắn khác nhau dựa theo mỗi loại bút và đầu bút, điều khiển chuyển động lên xuống và đựng đứng của cây bút. Người đàn ông châu Âu râu quai nón tay đỡ bàn, tay cầm bút, nhìn rất khoan thai, phong cách biểu diễn ổn định, tựa như Vương Hy Chi, Nhan Chân Khanh, Liễu Công Quyền bản Rococo châu Âu. Ông ta viết tám chữ lên giấy rất bài bản. “Bát phương hướng hóa, cửu thổ lai Vương!” Trong tiếng nhạc đệm của dàn giao hưởng Bach, vị Hoàng đế trẻ tuổi cuối cùng của Trung Quốc đọc lên tám chữ này, tựa như Đế quốc Đại Thanh vùng dậy từ trong phế tích, quay lại thời thịnh vượng của Càn Long Khang Hy. Man di vạn dặm xung quanh đều ngưỡng mộ uy quyền và mỹ đức của Trung Hoa, lũ lượt vượt sa mạc, trùng dương tới để dâng cống phẩm. Đương nhiên, đây chỉ là ảo mộng mà người máy đồng hồ Thụy Sĩ tạo ra cho tiểu Hoàng đế mười tám tuổi… Đám người tí hon Tây Dương này chơi nhạc và viết chữ tuy thành công, nhưng trong lòng Tần Bắc Dương cực kỳ căng thẳng. Đồng hồ cổ cực kỳ yếu, chỉ hơi có một chút sai lệch, dù chỉ một hạt bụi cũng có thể khiến giây thép bị lệch, tám chữ Hán đó sẽ bị viết xấu đi. Màn cuối cùng, có hai người Tây Dương tí hon trên đỉnh cao nhất, hai người nhảy điệu vòng tròn của Thổ Nhĩ Kỳ, giữa hai người có một bức hoành phi, được viết bằng chữ Mãn và Hán “Vạn thọ vô cương” – dù sao cũng là lễ chúc mừng đại thọ 80 tuổi của Hoàng đế Càn Long. “Hay!” Phổ Nghi 18 tuổi lập tức vỗ tay, Johnston giáo viên tiếng Anh cũng trầm trồ “Perfect”. Biểu diễn kết thúc, cuối cùng Tần Bắc Dương cũng quỳ xuống nhưng không phải quỳ trước Hoàng đế mà là dập đầu trước thợ thủ công lão Chung. Ông ấy đã chết rồi. Chắc chắn ông ấy đã nghe xong bản giao hưởng của Bach, nghe được cả tiếng “Hay” đó của tiểu Hoàng đế mới trút hơi thở cuối cùng. Con tằm đến chết vẫn nhả tơ, ngọn nến cháy tàn vẫn tuôn lệ. Tần Bắc Dương nhớ tới đêm qua, trong quá trình sửa người máy đồng hồ Thụy Sĩ, lão Chung mù lòa vẫn không ngừng nói: “Chọn một việc làm cả đời… Chúng ta làm thợ thủ công, thứ mà mình bảo vệ không phải là Đại Thanh hay là Hoàng đế mà chính là bảo bối và tài nghệ mà tổ tiên đời trước truyền lại”