← Quay lại trang sách

Quyển 5

Diệp Khắc Nan thầm cười trên lưng tiểu Quận vương, thầm nghĩ Lộc Chung Lân thật biết dùng chiến thuật tâm lýNhóm người này men theo đường đông Cố cung, cho tới khi ra khỏi cổng Đông Hoa của Cố cung. Nhiều thái giám và cung nữ cũng đã tháo chạy ra ngoài, tưởng là núi Cảnh Sơn bắn pháo, biến Tử Cấm Thành chìm trong biển lửa. Qua sông hộ thành, họ nghỉ ở đường lớn Nam Trì Tử, thấy rất nhiều ô tô cũng đi từ cổng Đông Hoa ra. Xuyên qua cửa kính xe, Tần Bắc Dương nhìn thấy gương mặt âu sầu của Phổ Nghi. Từ nay về sau, trong Tử Cấm Thành không còn Hoàng đế nữa rồi. Tạm biệt! Hoàng đế! Đêm đó, Tần Bắc Dương rời khỏi Bắc Kinh. Anh và trinh thám Diệp Khắc Nan ôm nhau từ biệt. Không ngờ tới, đường đường Diệp Thám trưởng lại rơi lệ vì anh. Diệp Khắc Nan nhớ tới mười lăm năm trước, đứa bé trai 9 tuổi mà mình tự tay dẫn ra từ Tô giới Đức Thiên Tân, trải qua cửu tử nhất sinh, giờ đứa bé ấy đã thành người đàn ông đĩnh đạc, râu ria đầy mặt. “Sống tiếp đấy…” Đây chính là ba từ cuối cùng mà Diệp Khắc Nan thì thầm bên tai anh. Trong lòng Tần Bắc Dương ghi nhớ. Tiểu Quận vương cũng từ biệt anh, thời cuộc thay đổi, vẫn nên quay lại công xưởng Mặc Giả Thiên Công ở Thượng Hải thôi. Thiếp Mộc Nhi chưa dám nói cho Tần Bắc Dương biết, công xưởng ở Thượng Hải bị tấn công, cháy thành phế tích. Giờ chỉ có thể làm lại từ đầu. A U thuê một căn nhà nông ở núi Hương Sơn bên ngoài thành Bắc Kinh. Cô cạo râu tóc sạch sẽ cho Tần Bắc Dương, tự tay chẻ củi đun nước, phục vụ anh nước nóng để tắm, tẩy đi bao nhiêu lớp cáu ghét của hơn một năm qua. Tần Bắc Dương ngâm mình trong thùng gỗ, hơi nóng bốc lên như thể núi Thái Bạch sâu trong tầng mây. A U đổi cho anh thùng nước khác, đột nhiên cô cởi áo trên người, cởi yếm đào trước ngực. Rồi chui vào trong thùng gỗ của Tần Bắc Dương như một con cá. “Anh, em muốn làm một người vợ tận trách …” Hai người họ đã xa nhau gần một năm rưỡi, Tần Bắc Dương chợt thấy không kịp thích ứng, tai đỏ cả lên. A U không e dè, hôn lên cổ anh, hôn lên cả phần ngực có những bắp thịt hơi co lại, còn cả mỗi phần da thịt ngâm trong nước nóng. A U bám vào ngực anh, dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên bụng, thì thầm: “Anh, những ngày không có anh, không ngừng truyền tới tin về cuộc huyết chiến của Liên minh thợ thủ công và Liên minh thích khách” “Ba nghi trượng của Liên minh thợ thủ công chỉ muốn tạo một kẻ thù bên ngoài để họ nâng cao quyền lực. Rất không may họ đã chọn phải anh. Vì anh có thân phận phù hợp nhất” “Em nghe nói Thiên sứ Micheal lúc biểu diễn của Broadway NewYork bị tấn công, trọng thương suýt chết. May có nhiều thích khách Bắc Mỹ cứu, anh ta mới thoát khỏi nguy hiểm” “Micheal? Lúc đầu anh ta mạo hiểm liều chết lên núi giúp em bình định phản loạn, lập công lao lớn cướp lại núi Thái Bạch. Anh lúc nào cũng nhớ tới anh ta” Tần Bắc Dương giơ nắm đấm lên. “Anh đã khiến anh ấy gặp phiền phức, mong anh ấy không sao” “Anh, tín điều thích khách mà anh lập – “Máu chảy năm bước, thiên hạ đổ tang”, đã được dịch sang tiếng Anh, Pháp, Đức, Nga, Nhật và Ả Rập. Các anh em trong Liên minh thích khách coi như điều răn. Mọi người đều nói anh thân cô thế cô chui vào đầm rồng hang hổ, hành động ám sát Đại tôn giả trong đại hội thế giới Liên minh thợ thủ công có thể so với Kinh Kha thích khách Tần Vương, chiến công của Principe ám sát Thái tử Ferdinand của Áo – Hung” “Kinh Kha là anh hùng, Principe chỉ là người trẻ tuổi bốc đồng và hèn nhát” Tắm xong, Tần Bắc Dương thoải mái sạch sẽ cả người, không còn giống ông chú ăn mày nữa, mà như một chàng trai 24 tuổi hàng thật giá thật. Qua một đêm ở trong mộ cổ Kinh Tây, Tần Bắc Dương ăn uống no nê, cố hít hà khí ở trong mộ cổ. Có thế anh mới dần hồi phục thể lực. Một tháng sau, họ men theo con đường mà Thái hậu Từ Hi đã Tây tiến năm Canh Tý, quay về dưới chân núi Tần Lĩnh Thiểm Tây. Lần này không đến Bạch Lộc Nguyên nữa mà đi thẳng lên núi Thái Bạch. Khắp nơi đều là tuyết, Cửu Sắc đi lên đầu, khó khăn lắm mới qua khe núi cuối cùng. Đi qua cầu treo, họ trở về đỉnh núi với thế giới băng tuyết. Mạnh Bà vẫn mặc áo vạt trái của Thái Bình Thiên Quốc, đầu quấn vải đen, đón Tần Bắc Dương quay lại. Tạ ơn trời đất, A U xuống núi tìm chồng hơn một năm, núi Thái Bạch vẫn bình an vô sự. Liên minh thợ thủ công tạm thời không gây sự. Quay lại địa cung Tần Thủy Hoàng giả, Tần Bắc Dương lạy tiểu Hoàng tử triều Đường, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Lúc anh đang đi từ trong hoàng trường đề tấu ra thì thấy khuôn mặt A U lộ ra phía dưới. “Anh, anh đã làm trái với ước định của chúng ta. Anh hãy ở lại núi Thái Bạch, mấy ngày này không được ra ngoài. Nếu anh nghe lời khuyên của em, không cố ý xuống núi thì sẽ không gây ra kết cục như thế này” “A U, anh xin lỗi. Anh đồng ý với em…” “Trong vòng ba năm, anh không được rời khỏi núi Thái Bạch” “Ba năm?” “Liên minh thợ thủ công đã ra lệnh giết anh trên phạm vi toàn thế giới, dù anh trốn ở chân trời góc bể cũng sẽ có người đuổi giết, chỉ có trốn ở đây mới được an toàn” A U xoa ngực anh. “Anh, anh hãy ở núi Thái Bạch cùng em ba năm, sống những ngày tháng uyên ương mặn nồng của chúng ta. Sau ba năm, có lẽ nội bộ Liên minh thợ thủ công sẽ có thay đổi lớn” “Ừm… chuyện này không phải không có khả năng. Anh thấy ba đại nghi trượng đó ai cũng có mưu mô riêng, sớm muộn gì cũng sẽ lục đục” “Anh, vậy anh đồng ý với em chứ? Ba năm! Anh hãy ở bên em ba năm” “Sau ba năm thì sao?” “Sau ba năm, nếu bên ngoài không căng thẳng như thế nữa, chỉ cần em đồng ý, anh có thể tự do xuống núi. Nhưng khong thể ở dưới núi quá lâu, tham luyến thế giới phồn hoa bên ngoài…” “Sau ba năm vẫn còn phải được em đồng ý ư?” Tần Bắc Dương bi thương, trên danh nghĩa, anh là chủ nhân núi Thái Bạch, người thừa kế Assassin, thủ lĩnh của Liên minh thích khách, nhưng thực ra chỉ là tù nhân của một cô gái. Nhưng anh đã vi phạm lời hứa trước, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lại được A U cứu từ trong Tử Cấm Thành ra, anh phải đồng ý rồi. “Em gái A U, đây là nghiệt duyên mà anh nợ em…” “Anh, hai chúng ta không ai nợ ai hết” A U kéo đầu Cửu Sắc, “Đúng rồi, em từng gặp chị Anna ở Quảng Châu” “Anna… em không làm gì cô ấy chứ…” Tần Bắc Dương lo lắng, tựa như muốn quỳ xuống trước mặt A U. “Yên tâm! Sao em có thể hại chị của mình? Chị ấy sống rất hạnh phúc với Tề Viễn Sơn ở Quảng Châu. Họ còn có một người con gái rất xinh xắn. Con bé tên là Cửu Sắc” Lúc này, Tần Bắc Dương không nói nữa, đây là A U đang uy hiếp anh sao? Anh tuyệt vọng nhắm mắt, ngã vào trong địa cung của Tần Thủy Hoàng, trước quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Từ mộ cổ thật trên núi Thái Bạch ở Triều Tiên, về đến cổ mộ bản sao trên núi Thái Bạch Trung Quốc, đi từ nhà giam này sang nhà giam khác. Nếu nói có gì khác nhau? Chỉ có sự bầu bạn của Cửu Sắc. Tháng 12 năm 1924, năm Dân Quốc thứ 13. Còn có ba năm dài đằng đẵng…