← Quay lại trang sách

Chương 1-1 Núi Thái Bạch (1)

Ba năm…Ba năm theo âm lịch là 1080 ngày. Ba năm dương dịch lại là 1095 ngày. Năm 1927, năm Dân Quốc thứ 16. Năm này, trên mảnh đất Trung Quốc nhiều tai họa này đã diễn ra rất nhiều chuyện lớn long trời lở đất, trong quyển truyện này không tiện nói nhiều. Núi Thái Bạch tuyết trắng xóa đã chìm vào đêm tối, biển mây cuồn cuộn vây quanh như một hòn đảo biệt lập chìm sâu dưới biển. Chỉ tiếc rằng Tần Bắc Dương không nhìn thấy. Ba năm qua, anh bị nhốt trong địa cung Tần Thủy Hoàng bản sao chép, chưa từng bước một bước ra khỏi cửa mộ, càng chưa từng hít thở không khí trên núi Thái Bạch, chưa từng thấy mặt trời mọc, mặt trăng lặn trong biển mây trên núi Tần Lĩnh. Chỉ có như thế, cơ thể đầy tế bào ung thư của anh mới có thể sống lâu hơn ở trong mộ cổ. Tựa như quay lại mười tám năm trước, khi anh chín tuổi rời khỏi Tô giới Đức Thiên Tân, bị nhốt trong địa cung Hoàng đế Quang Tự ở Thanh Tây lăng. Chỉ là ông Tần sớm đã thành bộ xương khô, chôn ở Versailles Paris. Năm đó, ngoài chiếc tim đèn bầu bạn cùng anh, còn có mấy chục quyển sách. Mà bây giờ lại là chiếc đèn dầu giao nhân, mấy trăm kệ sách cực lớn, hàng chục ngàn quyển sách cổ. Trong không khí hòa lẫn mùi mực của bản chép tay hoặc in ấn, với mùi hôi của sách bị mọt ăn… Trong thư viện Thiên Quốc, có một bộ “Vĩnh Lạc đại điển”. Đây là báu vật mà những người đọc sách trong thiên hạ đều khao khát muốn có, dù là bốn triệu năm trăm đồng bạc của vụ đền bù năm Canh Tý cũng chẳng đổi được bộ sách này. Những năm Vĩnh Lạc triều Minh, Minh thành tổ Chu Đệ lệnh cho Đại học sĩ nội các Giải Tấn biên tập, thu thập mấy ngàn loại tranh sách cổ đại, bách khoa toàn thư lớn nhất lịch sử loài người. Đủ để chứng minh văn minh Trung Quốc chưa phải là cổ nhất, nhưng sách viết chữ Hán và nền văn minh phong phú nhất, ba ngàn năm kéo dài không bị đứt quãng phân nhánh. “Vĩnh Lạc đại điển” bản gốc chỉ có một bộ, không biết được chôn trong Minh Thập Tam lăng hay là ở Trường lăng của Vĩnh Lạc đại đế? Hay ở chỗ Hoàng đế Gia Tĩnh đã từng bị tu sửa? Hay Hoàng đế Vạn Lịch đã mấy chục năm không thượng triều? Không cách nào kiểm chứng, trừ khi đào hết lăng mộ của những vị Hoàng đế đó ra. Nhưng ở “Thiên Quốc” thế ngoại đào viên này sao lại có “Vĩnh Lạc đại điển” sớm đã mất hút? Nghe nói vào năm Tần Bắc Dương chào đời, liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh, Hàn Lâm Viện nằm cạnh ngõ Đông Giao Dân Hạng là nơi cất giữ bản sao duy nhất. Núi Thái Bạch sai người bí mật trà trộn vào Bắc Kinh, cướp bản sao “Vĩnh Lạc đại điển” ra, người đời tưởng cuốn kinh điển này đã bị hủy trong chiến hỏa năm Canh Tý. Ngày nay, bộ “Vĩnh Lạc đại điển” hoàn chỉnh, bảy tám ngàn loại, mấy chục ngàn trang được chuyển đến địa cung trên trời bầu bạn cùng Tần Bắc Dương qua ba năm dài đằng đẵng. Nhưng muốn đọc hết, một đời người cũng không thể làm nổi. Tần Bắc Dương chỉ có thể chọn một bộ có cảm hứng nhất trong ba trăm bảy mươi triệu chữ. Tần Bắc Dương lệnh cho lão Kim mệnh lệnh thứ hai – bảo vệ văn vật Trung Quốc. Lão Kim trả lời, ở trong địa cung trên trời này có hơn một trăm quan tài của các bậc Đế vương cùng thú trấn mộ, không phải ta cũng đang bảo vệ rồi sao? Tần Bắc Dương nói mãi mãi không đủ, quốc bảo của Trung Hoa há chỉ có quan tài và thú trấn mộ? Càng không chỉ có vàng bạc châu báu. Quyển “Hoàng nhĩ thiếp” mà anh lấy được từ trong mộ Lục Cơ chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng mực đen. Thứ này hoàn toàn không đáng tiền trong mắt lũ trộm mộ nhưng lại là báu vật vô giá trong mắt người đọc sách. Anh đã tạo ra một cung Lư Phù Trung Quốc ở núi Thái Bạch. Trên đỉnh Tần Lĩnh mây mù lượn quanh, ở địa cung trên trời, ngục giam thú trấn mộ, chỉ e đây là kho tàng an toàn nhất trên thế giới. Ba năm qua, anh không ngừng cải tạo căn địa cung được mô phỏng để chinh phục thú trấn mộ, anh vẫn giữ Hoàng trường đề tấu của Tần Thủy Hoàng, nhiều hang động trở thành kho chứa di vật văn hóa. Dùng để cất “Hoàng nhĩ thiếp” của Lục Cơ, “Vân cư tứ bảo”, và những tuyệt thế quốc bảo từ khắp cả nước mà lão Kim cứu được. Mỗi một di vật văn hóa, trải qua hàng trăm năm đều có linh hồn của nó. Không phải linh hồn vốn có của văn vật đó, mà linh hồn của thợ thủ công tạo ra văn vật, hoặc linh hồn chủ nhân cũ của nó, hoặc Phật tính ẩn trong bức tượng Phật. Tần Bắc Dương tìm lại kỹ thuật sửa di vật văn hóa mà cha truyền lại cho mình. Mỗi lần sửa một món là như một lần tu hành về tinh thần. Sinh mạng con người nhỏ bé dễ mất, dù có vĩ đại như Đế vương, cuối cùng cũng chỉ là một đống xương. Bất hạnh hơn là lọt vào tay kẻ thù hoặc trộm mộ thì sẽ bị sỉ nhục vô cùng. Chỉ có di vật văn hóa ngàn năm không mục, dù có mục nát thì linh hồn và tinh thần từng tồn tại trong đó cũng không mục nát. Tín ngưỡng mà loài người tìm kiếm không mục nát. Văn vật không mục, tín ngưỡng cũng không mục, loài người cũng không mục. Dù trái đất có bị hủy diệt, vũ trụ sụp đổ, nhưng tất cả những hạt cát trong biển cả, mỗi một sinh lão bệnh tử của người một người thường chưa từng được lưu danh sử sách, những oán hận, nỗi biệt ly, không như ý, ngũ uẩn, mới là vĩnh hằng. Khổng Tử bên bờ sông ngắm nhìn trời đất, mỗi một ngày qua đi là một sự sống vụt mất. Đây là thứ mà Tần Bắc Dương muốn dùng cả đời để nghiên cứu đến cùng. Còn thú trấn mộ Cửu Sắc, đa phần thời gian đều ở cạnh Hoàng trường đề tấu của Tần Thủy Hoàng, bên cạnh tiểu Hoàng tử triều Đường một ngàn ba trăm năm trước – quan tài và thi thể không mục rữa của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Nhưng Cửu Sắc không chịu yên, nó không còn là thú trấn mộ triều Đường bị giam trong lăng mộ ở Bạch Lộc Nguyên nữa. Nó đã từng chứng kiến thế kỷ 20 trời long đất lở, đã từng bị chiếu tia X – quang qua, thậm chí từng bị sửa theo kiểu khoa học mà các kỹ sư máy móc dùng, cũng nuốt rất nhiều vật chất hóa học kim loại nặng cực độc. Năng lượng của nó không ngừng phát triển, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào thì bị ém dưới vỏ trái đất. Đôi mắt lưu ly trong suốt ban đầu khi biến thân sẽ trở nên đục ngầu ảm đạm, thi thoảng còn biến thành mắt màu đỏ. Mỗi lần Tần Bắc Dương nhìn đôi mắt nó, vuốt ve năng lượng nóng bỏng ở cổ nó lại cảm thấy lo lắng như mình đang ở cạnh một quả bom hẹn giờ tạm ngủ say. Đôi khi Cửu Sắc còn đi vòng quan các hang động trong địa cung bản sao của Tần Thủy Hoàng, quan sát những con thú trấn mộ bị giam. Nó còn thèm nhỏ dãi với những kẻ trông coi Đế vương đó, thật khiến người ta run sợ… Thời hạn ba năm đã tới. A U đến rồi. Cô mặc một bộ váy con gái thời Hán, trùm một cái áo khoác lông mùa đông, thướt tha vào trong địa cung. Không còn là cô thiếu nữ hoặc nàng dâu mới năm đó nữa, cô đã trở thành một người phụ nữ có chồng xinh đẹp ở tuổi 24. Cửu Sắc ngồi xổm trước Hoàng trường đề tấu nghênh đón nữ chủ nhân núi Thái Bạch. Tần Bắc Dương ngồi khoanh chân giữa địa cung, nhắm mắt tĩnh tọa. Ba năm qua, hầu như anh không cắt râu tóc. Tóc đã dài tới sau lưng, giống đàn ông thời cổ đại, trong đó lẫn vài sợi tóc bạc, nhìn lại càng phù hợp với hình tượng “tóc dài” của Thái Bình Thiên Quốc. Râu của anh dài tới ngực, giống như Mác và Ăng-ghen thịnh hành nhất ở thế kỷ hai mươi. Thậm chí còn mọc một lớp lông mỏng ở ngực, được di truyền từ cha Tần Hải Quan. “Chàng có nhớ thiếp không?” A U dùng đôi tay lạnh lẽo của mình vẽ vòng tròn lên ngực của anh. “Em gái, sao em lại thay đổi rồi?” “Em không thay đổi! Anh trai, từ năm em sáu tuổi, ngày đầu anh gặp em thì em vẫn chưa từng thay đổi!”