← Quay lại trang sách

Chương 10-2 Địa Ngục Cốc

Như có vô số vì sao rơi xuốngBình minh ló rạng, có lẽ các huynh đệ núi Thái Bạch đều đã bỏ mạng. Cảm ơn trời đất, tàu lượn của Liên minh Thợ thủ công không bay xuống dưới, nhưng Tần Bắc Dương lại mong được gặp A Hải, tự tay giết hắn báo thù. Lý Hưng Thịnh phán đoán A Hải và tàu lượn cũng thiệt hại nặng nề, tổn thất một bộ phận lớn binh lực, không thể xuống núi tìm Tần Bắc Dương, có lẽ đã bay khỏi núi Thái Bạch. Tần Bắc Dương quyết định lên núi xem xét một phen. Tiền Khoa và đoàn ngựa ở lại giữa sườn núi, còn phải chăm sóc và sửa chữa Thiên Sứ Bốn Cánh bị thương. Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Âu Dương Anna và Cửu Sắc cùng Tần Bắc Dương lên núi. Bọn họ đi dọc theo con đường mòn bí mật trên núi mấy canh giờ liền mới đi tới đối diện vách đá núi Thái Bạch. Biến loạn tối hôm qua đã phá hỏng cầu treo, Lý Hưng Thịnh biết có dây treo dự phòng giấu trong công sự. Hắn ấn vào cơ quan, một sợi dây thép có móc sắt lập tức móc chặt vào tảng đá bên bờ đối diện. Mọi người cột dây thừng quanh eo rồi bò sang vách núi bên kia, vô cùng mạo hiểm. Cửu Sắc tuy nặng nhưng bốn chân nó có móng vuốt, linh hoạt như khỉ, thoắt cái đã bò qua dây kéo. Núi Thái Bạch hoang tàn đổ nát. Mặt trời vừa lên, tuyết đọng phản chiếu ánh nắng, đá vụn vương vãi khắp nơi, còn có sắt vụn rơi ra từ tàu lượn. Trên núi vẫn nồng nặc mùi khét, đại điện Truy Nguyên đã bị đốt trụi thành một mảnh đất trống. Những thi thể chết cháy, chết trong cuộc chém giết và chết vì tuyết lở vùi lấp nằm ngổn ngang khắp mặt đất, nhìn mà rợn người. Tần Bắc Dương đi vào địa cung trên trời, ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Lăng mộ Thiên Vương đã bị A Hải nổ tung. Quan tài của Hồng Tú Toàn bị cạy lên, đương nhiên là rỗng tuếch, không có vật bồi táng. Nhìn cảnh tượng thê thảm này, Lý Hưng Thịnh không kìm lòng được, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái. Tần Bắc Dương tin chắc A Hải không thu hoạch được gì, vốn là một cái quan tài rỗng, ấu Thiên Vương, linh cữu Thiên Vương gì đó đều là nói dối. Hơn sáu mươi năm trước, Hồng Tú Toàn đã tan thành mây khói khi Thiên Kinh bị chiếm đóng rồi. Cửu Sắc điên cuồng chạy về phía địa cung Tần Thủy Hoàng giả, đối mặt với quan tài hoàng trường đề tấu, phát ra tiếng gào thét thê lương. Tần Bắc Dương đi vào xem, quan tài của tiểu Hoàng tử Triều Đường đã biến mất. A Hải tập kích núi Thái Bạch, ngoài bắt sống Tần Bắc Dương còn muốn lấy được cỗ quan tài này và thân thể của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Bọn họ đã mang quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đi, đưa lên tàu bay của Liên minh Thợ thủ công, không biết sau đó bay đi đâu? Ôi tiểu Hoàng tử trong lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, lúc còn sống thì đoản mệnh chết trẻ, chết rồi thì lắm tai nhiều nạn, đầu tiên là phần mộ bị quân phiệt đào lên, quan tài lại qua tay nhiều người, đã có vô số người vì tranh giành cậu mà bỏ mạng. Cửu Sắc lại lần nữa bị chia cắt với tiểu Hoàng tử. Tần Bắc Dương ôm lấy cổ nó, anh đau nỗi đau mất vợ, Cửu Sắc cũng gặp phải họa mất chủ. Linh thạch cất giữ dưới đáy địa cung vẫn còn. A Hải cũng biết sự ghê gớm của thứ này, nói cách khác đây là một mầm họa, cho nên không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể để chúng ở lại. Lý Hưng Thịnh thở dài nói: “Bắc Dương, núi Thái Bạch đã bị hủy triệt để rồi, đừng nghĩ tới chuyện xây dựng lại Thiên Quốc nữa. Thái Bình Thiên Quốc có thể kéo dài hơi tàn trên núi Thái Bạch suốt sáu mươi năm, sống đến thế kỷ hai mươi long trời lở đất này đã là một kỳ tích” “Đúng vậy, phần đời còn lại của tôi, chỉ có thể làm được hai chuyện” Tần Bắc Dương rút Đường đao ba thước, cắm vào Bách Mộc Hoàng Tâm của hoàng trường đề tấu: “Một là giết chết A Hải báo thù cho A U, hai là đoạt lại quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường cho Cửu Sắc” Bọn họ ra khỏi địa cung, trở lại Bạt Tiên Đài trên đỉnh núi Thái Bạch, nhìn vầng mặt trời chìm nổi giữa biển mây. Tuy núi Thái Bạch đã diệt, nhưng Liên minh Thích khách vẫn còn. Bên hông Tần Bắc Dương vẫn đeo dao găm của Assassin sáu trăm năm trước, có thể hiệu lệnh thích khách khắp thiên hạ. Mùa xuân trên cánh đồng, bão cát từ dưới chân Âm Sơn bên sông Hoàng Hà ngoài Trường Thành thổi tới, mang theo mùi hương quê nhà của tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. Tiểu Quận vương trạc ba mươi tuổi mặc trang phục Vương gia Mông Cổ, cưỡi một con ngựa ô xông lên đầu hàng. Thứ hai là một con ngựa màu đỏ thẫm, người cưỡi ngựa là Lý Hưng Thịnh đeo vải đen che mặt, mặc trang phục thường thấy của người Tây Bắc khi di chuyển giữa gió cát. Người thứ ba mặc trang phục nữ kiểu phương Tây, đội mũ che nắng kiểu nữ, cũng đeo khăn che mặt, nửa người dưới là một chiếc quần da cưỡi ngựa hiên ngang khí phách, mang một đôi ủng màu đen, cưỡi một con ngựa cái màu trắng như tuyết, cô là Âu Dương Anna. Người thứ tư mặc như một thợ thủ công, thậm chí còn có những miếng vá trên đầu gối, giống như một người thợ mộc hoặc thợ đá đến từ những ngôi làng vùng Tây Bắc, lưng đeo Đường đao ba thước đã được ngụy trang thành một chiếc ô dài, ngực đeo cung chữ thập nước Nga, cưỡi một con ngựa đực. Mái tóc dài của anh tung bay như bờm ngựa, hai bên tóc mai đã ngả màu xám trắng, gương mặt tang thương như già đi mười tuổi, không còn là thiếu niên hào hoa phong nhã tung hoành tứ hải năm xưa. Giờ đây trong mắt anh không có gì khác, chỉ có hai chữ “báo thù”. Thứ năm là một con chó lớn có lông bờm màu đỏ, giống cho ngao Tây Tạng trên cao nguyên, dáng vẻ hung mãnh theo sát đằng sau chủ nhân, lồng ngực phát ra hơi nóng hầm hập. Bốn ngựa một thú băng qua Vị Thủy lầy lội, tiến thẳng tới huyện Càn phía Tây Bắc… Lăng Càn hợp táng Nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị. Ba ngày trước, bọn họ rời khỏi núi Thái Bạch đổ nát. Tiền Khoa từ chân núi phía Nam Tần Lĩnh vòng về Hán, mang Thiên Sứ Bốn Cánh bị thương về biển bằng máy bay của Caproni. Anh ta sẽ chữa trị cho thú trấn mộ phi hành này tại Công ty Máy bay Mặc Giả Thiên Công. Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương và Anna quyết định đồng hành trợ giúp Tần Bắc Dương báo thù cho A U và núi Thái Bạch. A Hải đã lấy được quan tài của Hoàng tử triều Đường, chỉ sợ lăng Càn của Võ Thắc Thiên cũng gặp nguy hiểm. Bốn người bọn họ bèn mang theo Cửu Sắc xuất phát tới lăng Càn ngay trong đêm. Từ xa có thể nhìn thấy hai ngọn núi cao ngất, ở giữa là Tư Mã Đạo, Thuật Thánh Ký Bia của Cao Tông Lý Trị và Vô Tự Bia của Võ Tắc Thiên đứng sừng sững. Anna xuống ngựa, lớn mật đi tới đỉnh mộ lăng Càn. Mấy năm trước, Tề Viễn Sơn từng đóng quân ở đây, bé con Cửu Sắc cũng mất tích ở nơi này. Cảm ơn trời đất, lăng Càn bình yên vô sự. Ngôi mộ một nghìn ba trăm năm này không dễ dàng bị đào lên như vậy. Cô quỳ gối trước Vô Tự Bia, khẩn cầu Võ Tắc Thiên phù hộ cho họ có thể cướp lại quan tài cho cháu trai của Nữ hoàng, giết ác nhân A Hải, đảm bảo an toàn cho lăng tẩm triều Đường duy nhất còn chưa bị đào lên. Rời khỏi lăng Càn, băng qua Vị Thủy, vòng qua tường thành Tây An. Tần Bắc Dương trở lại nơi mình sinh ra. Trước lăng mộ tiểu Hoàng tử triều Đường vẫn cỏ mọc um tùm. Tần Bắc Dương tìm được cây hòe cổ thụ, đào xuống ba thước là thấy lối vào lăng mộ. Anh cẩn thận kiểm tra, kể cả lớp đất bên dưới, xác nhận gần đây không có người xâm nhập. Cho dù xung quanh có một vài hố đào còn mới, nhưng nếu không xâm nhập theo con đường dẫn vào mộ thì hoặc là uổng công vô ích hoặc là đã bỏ mạng dưới lòng đất. Tần Bắc Dương nghĩ tới một người: Tiểu Mộc. Thích khách núi Thái Bạch có được quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường bấy nhiêu năm qua, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn nửa bước, bởi vì thiếu hai nhân vật mấu chốt: một là Tần Bắc Dương, hai là Tiểu Mộc. A Hải cũng không giỏi việc đào mộ, lão Kim thì đã chết trong tuyết lở, khắp thiên hạ, chỉ Tiểu Mộc mới có năng lực đi tới khu vực trung tâm của lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, còn lại, bất cứ kẻ nào tùy tiện xông vào đều có thể bị mắc kẹt trong địa cung giống như ma trận cho tới chết.