Chương 10-1 Địa Ngục Cốc
Sau bảy năm, Âu Dương Anna gặp lại Tần Bắc DươngTrong rừng rậm giữa sườn núi Thái Bạch, nước mắt cô lăn dài, lại phát hiện hai mắt Tần Bắc Dương đỏ au như một con dã thú phát điên. Cô còn nhìn thấy thú trấn mộ Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh bị gãy mất một cánh. Sao Cửu Sắc có thể không nhận ra cô? Nó cọ đầu vào ống quần cô, cô phát hiện con thú trấn mộ này trưởng thành rồi, không còn giống một chú chó lớn như năm đó nữa. Tiểu Quận vương đột nhiên đấm vào ngực Lý Hưng Thịnh một cái, mắng anh ta vì sao đi không từ giã, vì sao lại gặp anh ta ở đây? Lý Hưng Thịnh không thể giải thích, chỉ thở hổn hển đáp: “Mọi người, chúng ta phải mau chóng rút lui, lỡ như A Hải và Liên minh Thợ thủ công tìm tới đây!” “Anh nói gì?” Tiểu Quận vương kinh ngạc nói: “A Hải? Liên minh thợ thủ công? Hỏa hoạn trên núi Thái Bạch là bọn họ phóng?” Tiền Khoa nhìn không trung trên núi Thái Bạch, trông thấy bóng dáng mấy chiếc phi thuyền thấp thoáng dưới ánh trăng. Đối diện với những người đột nhiên xuất hiện, nhất là đôi mắt màu lưu ly của Âu Dương Anna, Tần Bắc Dương thấy mình như đang nằm mơ? Nhưng anh dùng sức dụi mắt, lại nhìn lọn tóc đen nhánh đầu ngón tay, đột nhiên xoay người chạy tới đáy Địa Ngục Cốc. Ngoại trừ Lý Hưng Thịnh và Cửu Sắc thì không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể theo anh xuyên qua rừng gai rậm rạp, lại nhảy xuống con dốc đá dựng đứng, đi tới một mảnh đất đầy những tảng đá trụi lủi dưới đáy cốc. Gạt đi lớp tuyết đọng, khắp nơi trên mặt đất đều là xương trắng, chủ yếu là hài cốt của các loài động vật, có hổ Hoa Nam, báo gấm, khỉ lông vàng, hươu mai hoa… thậm chí là gấu trúc. Thỉnh thoảng còn xen lẫn hài cốt của người, có khi là vài ba mảnh xương vụn còn sót lại, có khi là đầu lâu hoàn chỉnh và xương sườn, thậm chí có cả trang phục và vũ khí riêng biệt của Thái Bình Thiên Quốc. Tần Bắc Dương điên cuồng tìm kiếm A U giữa đống xương cốt, cho dù thân thể dập nát, cho dù chỉ là một đoạn ngón tay. Tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc cũng giúp chủ nhân tìm kiếm, cảm quan của nó vô cùng nhạy bén, tuyệt đối không bỏ sót mùi của A U. Tiểu Quận vương và Tiền Khoa cũng hiểu được đại khái, đều giúp Tần Bắc Dương tìm kiếm. Nhưng mà, cho dù bọn họ đào ba thước đất, lật hết di hài của cổ nhân trăm nghìn vạn năm trước lên cũng không phát hiện bất cứ một dấu vết nào của A U. Chẳng lẽ cô ấy đã biến thành vô số hạt bụi? Hay đã theo Mạnh Bà vừa về trời mấy ngày trước đi tới thế giới bên kia? A U chết rồi? Hay là vũ hóa phi thăng? Vừa nhìn thấy Tần Bắc Dương, trong lòng Anna ấp ủ ngàn lời muốn nói, nhưng giờ phút này cô chỉ đành phải nuốt ngược vào trong. Cô không ngờ đến núi Thái Bạch chuyến này lại gặp phải cảnh tượng thê thảm như vậy. Nhớ tới mười năm trước ở ngõ Bách Hoa thành Bắc Kinh, Anna và A U kết tình chị em, hằng đêm ngủ chung một chỗ, ai nấy đều hy vọng có thể ở bên nhau đến hết đời. Mấy năm trước, A U lấy thân phận “Tần phu nhân” đến thăm núi Việt Tú tại Quảng Châu, có một khoảnh khắc nào đó, Anna đã từng oán hận. Nhưng cô không hận A U, mà là hận chính mình, hận số mệnh. “Bắc Dương! Đừng tìm nữa!” Một lúc lâu sau, ánh bình minh ló rạng, Lý Hưng Thịnh mới khuyên nhủ một câu, anh ta nhìn lên vách đá núi Thái Bạch, từ trên cao rơi thẳng xuống, không thể nào thoát chết: “A U không thể nào còn sống, huống chi cô ấy còn bị A Hải đâm một dao vào ngực, lại trúng phải kịch độc ẩn giấu trong sâm Cao Ly, chỉ sợ còn chưa rơi xuống đã…” “Im miệng!” Tần Bắc Dương điên cuồng quát lên, hai tay vùi vào đống xương cốt dưới đáy Địa Ngục Cốc: “A U không chết đâu… Không chết đâu mà…” Tiểu Quận vương và Tiền Khoa khuyên anh hãy nén bi thương, người chết không thể sống lại. Âu Dương Anna im lặng tránh sang một bên, lại đụng phải Cửu Sắc. “Cửu Sắc, tao biết, chỉ có mày mới khuyên được Bắc Dương” Âu Dương Anna dựa vào lông bờm của Cửu Sắc. Tiểu thú trấn mộ đi tới bên cạnh chủ nhân, dùng chóp mũi dụi vào mặt anh, rồi lại nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt lưu ly. Trong mắt Cửu Sắc cũng trào ra một hàng lệ dài, đây không phải thiết kế của tộc thợ mộ Tần thị khi làm thú trấn mộ mà là nước mắt của hươu cổ thần. Nước mắt của thú trấn mộ ấu kỳ lân lấp lánh phản quang, như nước mắt của giao nhân Nam Hải. Cửu Sắc dùng nước mắt nói chuyện, dùng nước mắt phản quang chiếu xạ, nói với chủ nhân… A U chết rồi. “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác… Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ A U” Tiền Khoa và tiểu Quận vương cùng thở dài: “Không ngờ Bắc Dương lại si tình đến vậy” Lý Hưng Thịnh nhìn thoáng qua Anna đã tránh sang một bên, ánh mắt lập lòe: “Trên đời này, thứ khó nắm bắt nhất chính là tình yêu nam nữ, chúng ta sao có thể tùy ý phỏng đoán?” Tần Bắc Dương quỳ dưới Địa Ngục Cốc, dùng vải lụa bọc lọn tóc của A U lại, nhét vào ngực. Trong đời anh từng đưa tiễn ba người phụ nữ: một là mẹ nuôi bị giết năm anh năm anh chín tuổi, đó là ruột gan quặn thắt; hai là người đẹp Belarus – Katerina Wolfna, là hối tiếc không kịp; ba là người vợ A U của anh, là cảm xúc hỗn tạp, khó nói thành lời… “Tự cổ mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy bạc đầu!” Dứt lời, Lý Hưng Thịnh đỡ Tần Bắc Dương đã quỳ không dậy nổi đứng lên, nhìn lên vì sao trên bầu trời. Mấy tháng trước, tại Cambridge Anh Quốc, Lý Hưng Thịnh đã bí mật liên lạc với nghi trượng Schmidt của Liên minh Thợ thủ công… Sau trận động đất tại Quan Đông, cái ghế Đại tôn giả của Liên minh Thợ thủ công bị bỏ trống, ba đại nghi trượng lần lượt là người Pháp, Anh, Mỹ bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, không ai chịu tha cho ai. Mà trận chiến giữa Liên minh Thợ thủ công và Liên minh Thích khách chẳng khác nào một cuộc thế chiến ngầm, mấy năm nay đã có hàng nghìn hàng vạn tính mạng hy sinh, thậm chí có vài tổ chức thích khách trong các nước nhỏ đã bị xóa sổ, đằng sau chuyện này phải kể đến năm nhân tố hàng đầu là Anh, Mỹ, Pháp, Ý, Nhật. Mới đây có một người đàn ông Trung Quốc đến thăm viếng đại thánh điện của Liên minh Thợ thủ công tại châu Âu… Người này có một vết sẹo trên má phải, tự xưng là kẻ thù của Liên minh Thích khách Trung Quốc, nguyện bắt tay với Liên minh Thợ thủ công đánh hạ núi Thái Bạch. Món quà dâng tới tận cửa như vậy, Liên minh Thợ thủ công có lý do gì để từ chối? Còn tàu lượn tấn công núi Thái Bạch và đám binh sĩ mặc quân trang lông thú là đến từ Trương đại soái Phụng Thiên. A Hải quả nhiên là nhân vật bản lĩnh, có lẽ hắn đã lấy năm trăm tấn vàng trên núi Thái Bạch ra làm mồi nhử? Bây giờ quân Bắc phạt đang hung hăng gây hấn, Phụng quân liên tiếp bại lui, cần quân phí cấp bách để mua vũ khí, cho nên đã đồng ý thực hiện vụ giao dịch này với A Hải. Thời điểm A Hải lựa chọn để tập kích bất ngờ vừa đúng đêm trước ngày lễ Giáp Tý sáu mươi năm của núi Thái Bạch. Đó là thời điểm phòng vệ lỏng lẻo nhất. Trung Sơn truyền tin tới báo Mạnh Bà vừa mới về trời, tất cả mọi người đều thấy di thể bị vứt xuống vách núi Bạt Tiên Đài. Lần trước A Hải nổi loạn thất bại, sai lầm chí mạng nhất chính là không tìm được Mạnh Bà. Hiện giờ ông trời giúp hắn trừ khử Mạnh Bà, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa…