Chương 11-2 Từ Quan Trung đến Tây Lăng
Tiểu Quận vương nói dối mình tới bái tế Hoàng đế Quang Tự, các Bát Kỳ giữ lăng nghênh đón bọn họ vào trong. Đầu tiên là cầu đá năm vòm, qua cầu có hai cột đá, tiếp theo là cổng chào và tháp bia. Sau đó là điện Long Ân tráng lệ, vật liệu gỗ đều được bọc sắt và đồng cứng rắn giống như trụ đồng vách sắt. Đường đi thông suốt thuận lợi, xuyên qua ba cánh cửa lưu ly, tiến vào bảo thành, đập vào mắt là cung Thạch Ngũ và Minh Lâu. Địa cung ở ngay dưới Bảo Đỉnh phía sau Minh LâuNgoại trừ tên cướp nước Viên Thế Khải thì đây là Đế lăng cuối cùng của đất nước. Đêm trước ngày triều Thanh diệt vong, cha con thợ mộ nhà họ Tần đã kiến tạo bộ phận trung tâm nhất của lăng mộ. Lần đầu tiên Tần Bắc Dương nhốt mình đọc sách cũng ở trong địa cung này. Anh nhớ thú trấn mộ “Đại Nghệ”, lại cầu nguyện vĩnh viễn đừng bao giờ nhìn thấy “Đại Nghệ”, bởi vì điều đó có nghĩa là lăng tẩm bị xâm phạm, tâm huyết của cha anh – Tần Hải Quan bị phá hỏng. Tần Bắc Dương và A U gặp nhau lần đầu tiên cũng là ở đây, tại mật thất bên cạnh địa cung, anh cứu mạng A U từ tay lão thái giám. Năm đó anh chín tuổi, cô sáu tuổi. Tần Bắc Dương trốn vào sau Bảo Đỉnh khóc lớn một hồi. Cửu Sắc chạy tới húc đầu vào chủ nhân, đây là một con thú trấn mộ rất hiểu chuyện. Tiểu Quận vương lại nói thầm: “Lý Hưng Thịnh đi đâu rồi?” Bọn họ tìm được Lý Hưng Thịnh bên ngoài Minh Lâu, nơi này có một tảng đá khắc “Lăng mộ của Đức Tông Cảnh Hoàng Đế”. Lý Hưng Thịnh lại đang cúi đầu trước Hoàng đế Quang Tự. Tần Bắc Dương kinh ngạc, anh rơi nước mắt vì A U, còn Lý Hưng Thịnh là vì ai? Chẳng phải núi Thái Bạch vẫn luôn dạy người ta hận Mãn Thanh thấu xương sao? “Tôi vốn tên là Lý Cao Lâu, con của Lý tiên sinh – thầy phong thủy hoàng gia, đời sau của Lý Thuần Phong Đại Đường” Lý Hưng Thịnh ngoảnh đầu lẳng lặng thở dài: “Từ khi lên núi Thái Bạch, tôi chỉ biết giấc mộng Thiên Quốc và lật đổ chế độ tàn bạo của Mãn Thanh” Lúc này Tần Bắc Dương mới tỉnh táo lại: “Nói vậy, hai nhà chúng ta còn có quan hệ nhiều đời nữa đấy” “Thầy phong thủy họ Lý, thợ thủ công họ Tần, kiến trúc sư Dạng Thức Lôi*… Lý, Tần, Lôi, ba gia tộc lâu đời này đã cùng nhau xây dựng nên lăng tẩm Hoàng gia Thanh triều suốt 268 năm” Lý Hưng Thịnh nhìn Minh Lâu rường cột chạm trổ được do Dạng Thức Lôi thiết kế; mà bố cục mộ huyệt trong lăng tẩm lại là kỹ thuật lại là tổ truyền của nhà mình; tộc thợ mộ họ Tần chịu trách nhiệm đào giếng vàng, xây lăng mộ, chế tác thú trấn mộ cho đế vương. Ba gia tộc vốn có quan hệ đồng nghiệp trong phủ Nội Vụ. Thời điểm Thái hậu Từ Hy chấp chính, Lý tiên sinh không hề ghét bỏ xuất thân thợ thủ công của Tần Hải Quan, hai người có quan hệ rất tốt, thường xuyên tham khảo phong thủy và tay nghề lẫn nhau, cùng chơi cờ trong đống phế tích Đại Thủy Pháp của vườn Viên Minh. “Không sai, cha tôi cũng từng nói với tôi như vậy” “Người cha quá cố của tôi tuy là thầy phong thủy hoàng gia, nhưng lại là người thích nhàn rỗi, luôn lo lắng cho giang sơn xã tắc và lê dân bách tính. Ông ấy thuộc Đế đảng, nhận định Quang Tự đế là minh quân bậc nhất sánh ngang với vua Peter của nước Nga, Thiên Hoàng Minh Trị của Nhật Bản. Cha tôi ủng hộ Biến pháp Mậu Tuất của Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu. Trước kia ông từng tính một quẻ, nhận định Viên Thế Khải không đáng tin, nhưng Đàm Tự Đồng lại không nghe khuyên nhủ, kết quả gây ra sai lầm lớn. Năm Mậu Tuất, Lục quân tử bị chém đầu, cha tôi mang theo tôi khi ấy chỉ mới tám tuổi đi tới pháp trường tiễn đưa các vị anh hùng… Ông bắt tôi phải nhìn tận mắt, để biết anh hùng đất nước bị chính đồng bào ta giết hại như thế nào” “Đáng tiếc Lục quân tử Mậu Tuất!” Trong lòng Tần Bắc Dương thầm niệm “Ta tự vung kiếm cười trời cao, người đi kẻ ở chí Côn Lôn” “Lục quân tử ra pháp trường. Quang Tự đế bị giam hãm. Cha tôi còn lên kế hoạch cho Quang Tự đế trốn ra khỏi Doanh Đài, đến Tô giới vùng biển tị nạn và lập triều đình khác ở đó. Hai năm sau, biến loạn Canh Tý, liên quân tám nước chuẩn bị đánh chiếm Bắc Kinh, lão dâm phụ Diệp Hách Na Lạp sợ liên quân tám nước lợi dụng cha tôi để phản đối bà ta, hạ lệnh tru di cửu tộc nhà tôi. Khi đó tôi còn chưa đầy mười tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ, em trai, em gái, hơn mười người thân già trẻ lớn bé trong nhà đều bị triều đình nhà Thanh bí mật xử quyết. Khi thì dùng đao, khi thì dùng đá, khi thì dùng khăn nóng bịt mặt tới khi tắt thở, khi thì…” Tại Minh Lâu của Quang Tự đế, giống như đang đứng ngay trên quan tài của Hoàng đế, Âu Dương Anna và tiểu Quận vương nghe cuộc đối thoại này, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Tần Bắc Dương khoát tay áo: “Không khó để tưởng tượng sự tàn bạo của triều đình nhà Thanh, anh không cần nói tỉ mỉ đến thế!” “May mắn tôi còn sống, bởi vì rơi vào tay một tên thái giám” “Thái giám?” Tần Bắc Dương nhớ tới năm chín tuổi, ngay dưới lăng mộ này, anh gặp được một lão thái giám đáng sợ, ông ta đổ thủy ngân vào người anh trai của A U để làm người chôn kèm sau khi chết. Nhưng lão thái giám này lại sống chết trung thành với Quang Tự đế, sao có thể đối nghịch với Lý tiên sinh? Đương nhiên không phải cùng một người. “Ừ, thái giám đều là người khiếm khuyết cơ thể, nhưng lại ham thích đùa giỡn con hát và ấu dâm” Lý Hưng Thịnh lùi lại vài bước, môi run rẩy: “Mà năm tôi mười tuổi, mi mục thanh tú, không phải con hát nhưng lại hơn cả con hát, nên mới bị tên thái giám xấu xa đó…” “Anh không cần nói nữa…” Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm gương mặt gần như hoàn mỹ của Lý Hưng Thịnh: “Tôi hiểu!” Hốc mắt Lý Hưng Thịnh đỏ lên: “Cậu không hiểu! Tôi rơi vào tay tên thái giám kia, bảy ngày bảy đêm, đó là những ngày tháng đau đớn thê thảm nhất đời tôi. Đêm cuối cùng, luên quân tám nước tiến đánh thành Bắc Kinh, tên thái giám kia phải theo Thái hậu Từ Hy chạy trốn. Tôi nhân lúc loạn lạc chạy ra khỏi nhà lão, đang định nhảy xuống giếng nước tự sát thì cổ chân lại bị người ta bắt được” “Là ai cứu anh?” “Mạnh Bà” Tần Bắc Dương chợt hiểu ra: “Chẳng trách, người mà bà ấy nhớ nhất lại là anh” “Ừ, năm Canh Tý, Mạnh Bà đến Bắc Kinh là để nhân lúc binh mã hoảng loạn, tìm cơ hội ám sát Thái hậu Từ Hy. Đáng tiếc bà ấy không thành công, lại ngoài ý muốn cứu được tôi. Tôi nghĩ bà ấy cũng nhằm vào thân thế của tôi, nhằm vào mối thù không đội trời chung của tôi và nhà Thanh mới quyết định bồi dưỡng tôi thành thích khách số một thiên hạ. Nhưng tôi không muốn làm thích khách gì đó mà chỉ một lòng muốn chết. Mạnh Bà không cho tôi chết, tôi bèn cầu xin Mạnh Bà một việc, là làm cho tôi một tấm mặt nạ quỷ” “Có ý nghĩa gì?” “Cậu biết Lan Lăng Vương?” “Lan Lăng Vương Bắc Tề – Cao Trường Cung?” Tất nhiên Tần Bắc Dương biết người này, cho dù chỉ là tản văn dã sử: “Nghe nói diện mạo của Lan Lăng Vương tuấn mỹ vô song, lúc lên chiến trường rất dễ bị quân địch xem thường, bèn mang mặt nạ quỷ ra trận giết địch, làm quân địch kinh sợ. Triều Đường còn có “Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc”, sau đó truyền tới Nhật Bản, trở thành nhã nhạc cung đình. Lúc học tập ở kinh đô, tôi từng xem người Nhật Bản biểu diễn Lan Lăng Vương” “Không sai, mười tuổi tôi đã mang mặt nạ, là vì từng bị tên thái giám kia khinh nhục khiến tôi không dám dùng gương mặt thật để gặp người khác, luôn cảm thấy chỉ cần bất cứ người nào nhìn thấy mặt tôi đều sẽ ức hiếp tôi, chiếm hữu tôi” “Tôi hiểu rồi…” Tần Bắc Dương khẽ thở dài, quả nhiên đúng như Tolstoy đã nói, không có bất hạnh nào giống bất hạnh nào. “Không có gì! Không có gì! Nhưng không có mấy người biết bí mật này, chỉ vì tôi và cậu có duyên, nên tôi mới nói cho cậu” Lý Hưng Thịnh đặt tay lên vai anh: “Mạnh Bà cho tôi một tấm mặt nạ quỷ, lại dùng vải đen che mặt để tránh người khác chú ý. Chúng tôi theo đuôi đội ngũ chạy trốn của Thái hậu Từ Hy, trèo đèo lội suối đi tới Tây An” “Cha mẹ tôi cũng ở trong đội ngũ chạy nạn đó, nói một cách nghiêm khắc, thì tôi cũng ở đó… ở trong bụng mẹ tôi” “Bắc Dương, tôi nhận ra cha cậu, lúc còn nhỏ tôi gọi ông ấy là chú Tần” Lý Hưng Thịnh từng bước tới gần: “Tôi với cậu đã có duyên phận từ khi còn nhỏ!” “Chẳng lẽ… Anh có mặt lúc tôi chào đời?” Tần Bắc Dương nghĩ mà kinh hãi, sau lưng lạnh toát.