← Quay lại trang sách

Chương 11-3 Từ Quan Trung đến Tây Lăng

“Mạnh Bà bám theo Thái hậu Từ Hy ngoại trừ ám sát còn có một mục tiêu khác, đó là cha cậu – Tần Hải Quan – thợ thủ công hoàng gia. Kế hoạch ban đầu của Mạnh Bà là bắt cóc cha cậu. Tôi nhớ hôm ấy là tiết Tiểu Tuyết, tôi và Mạnh Bà theo cha mẹ cậu đến Bạch Lộc Nguyên. Tới trước lăng mộ của tiểu Hoàng tử Triều Đường, mẹ cậu đột nhiên lâm bồn. Tình hình bỗng trở nên hỗn loạn, cha cậu và mẹ cậu đột nhiên mất tăm. Mạnh Bà cũng hết đường xoay sở, chúng tôi chờ đợi nửa canh giờ trong đám cỏ, nghe tiếng ầm ầm phát ra từ trong mộ cổ như có thiên quân vạn mã chạy băng băng qua… Sau đó mới nhìn thấy cha cậu đỡ mẹ cậu ra ngoài, còn ôm một đứa trẻ!”“Đó là tôi khi được sinh ra trong mộ cổ Triều Đường” Tần Bắc Dương cúi đầu nhìn Cửu Sắc… Thì ra con thú trấn mộ nhỏ bé này không phải nhân chứng duy nhất khi anh chào đời. Ban nãy Lý Hưng Thịnh nói “tôi và cậu có duyên”, hóa ra là duyên phận này! “Lúc ấy Mạnh Bà nói đứa trẻ này quan trọng hơn Tần Hải Quan gấp trăm lần. Câu thứ hai của bà là… chờ đứa bé này lớn lên. Hôm đó, tôi theo Mạnh Bà rời khỏi Tây An, về núi Thái Bạch, trở thành học sinh của Trường học Thiên Quốc” “Cho nên… Hai mươi năm trước, tại Tô giới Thiên Tân thuộc Đức, các người ra tay với tôi, giết cha mẹ nuôi của tôi, là vì những lời này của Mạnh Bà?” Hốc mắt Tần Bắc Dương đỏ lên: “Nhưng khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ chín tuổi” “Xin lỗi! Kế hoạch của Mạnh Bà là chờ cậu mười sáu tuổi mới ra tay. Nhưng năm 1909 lịch Tây, triều đình nhà Thanh đánh lén núi Thái Bạch, cướp đi hai anh em A U, chúng tôi buộc phải hành động trước thời hạn” “Das Schicksal.” Tần Bắc Dương thì thầm hai tiếng “vận mệnh” bằng tiếng Đức, anh đã không còn nhớ rõ lần trước mình nói tiếng Đức là khi nào? Moi hết ruột gan, cuối cùng chỉ được một câu như vậy. “Rất xin lỗi, chuyện hai mươi năm trước cũng có sự tham gia của tôi. Cái đêm ám sát đó, tôi đứng canh chừng trước cửa ngõ nhà cậu” “Thì ra thích khách thứ ba là anh?” “Khi đó tôi chỉ mới mười chín tuổi…” Lý Hưng Thịnh rút dao găm Bạch Hồng Quán Nhật bên hông ra, đặt lên tay Tần Bắc Dương, mặt mày thản nhiên, ngẩng cổ lên. Cầm con dao găm chuôi ngà voi này, tay phải Tần Bắc Dương khẽ run lên, Anna vô cùng căng thẳng, sợ sẽ xảy ra một trận huyết chiến. Lý Hưng Thịnh thản nhiên nói: “Từ xưa đến nay, người luyện võ chỉ biết ân oán giang hồ, không hỏi tổ quốc còn mất, càng không hỏi thiên hạ thương sinh. Biến Pháp Mậu Tuất thất bại, anh hùng nghĩa hiệp như Đại Đao Vương Ngũ* cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay” *Đại Đao Vương Ngũ: Vương Chính Nghị, tự Tử Bân, là một võ hiệp nổi tiếng Kinh Sư, bái Lý Phượng Cương làm thầy, đứng hàng thứ năm, thường gọi “Tiểu Ngũ Tử”, vì đao pháp điêu luyện, đức nghĩa cao thượng, được người đời tôn kính gọi là Đại Đao Vương Ngũ. “Cạch” một tiếng, dao găm rơi xuống nền gạch Minh Lâu… “Giết anh thì có tác dụng gì? Hai mươi tám năm từ khi tôi sinh ra, các người giết tới giết lui, hiến tế bao nhiêu sinh mệnh vô tội, bao nhiêu hy sinh vô nghĩa, chẳng lẽ còn ít sao?” Tần Bắc Dương ngửa mặt lên trời cười khổ: “Mà ta thoát được tai họa khi đó, đi tới địa cung Tây Lăng, trùng hợp cứu mạng A U” “Bắc Dương, hai ta có thể giao ước, tuyệt đối không bao giờ đặt ân oán cá nhân lên trên bốn trăm triệu đồng bào” “Một lời đã định!” Lý Hưng Thịnh nắm lấy tay anh: “Hai ta là địch hay bạn? Thời gian sẽ chứng minh tất cả” “Nhưng sau đó tại sao anh lạo tháo mặt nạ quỷ xuống?” “Hai mươi tuổi, Mạnh Bà cho phép tôi rời khỏi núi Thái Bạch. Bà nói tôi rất thông minh, đọc nhiều sách, mà tôi lại không hợp làm thích khách, càng không hợp đi đào mộ hay làm một “thợ săn thú trấn mộ” giống lão Kim. Bà khuyên tôi đừng lãng phí thời gian trên núi Thái Bạch nữa. Huống chi triều Thanh tập kích núi Thái Bạch, gây ra thảm họa nặng nề vẫn là do tôi mà nên, không bằng tiễn cái tên sao chổi này đi. Sau khi xuống núi, vào xã hội, tôi đành phải tháo mặt nạ quỷ, để lộ tướng mạo vốn có. Tôi mang theo một số tiền lớn Mạnh Bà tặng cho, băng qua đại dương, tới Anh học tập, đổi tên thành Lý Hưng Thịnh, tự xưng là đời sau của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, thi vào Khoa Vật lý đại học Cambridge” “Tôi hâm mộ anh, anh cũng gặp phải tai họa giống tôi, cũng cô độc lẻ loi, nhưng anh được học trường đại học tốt nhất, còn tôi thì sao?” “Sau đó, tôi có trở về núi Thái Bạch vài lần, có một lần là vì cậu mà về” “Là mùa xuân mười năm trước, tôi bị đám người A Hải bắt lên núi Thái Bạch, tôi còn cho rằng mình mơ một giấc mộng dài. Trong mộng, có một người thầy đeo mặt nạ quỷ dạy tôi “đạo Địa Cung”” “Lúc tôi mang mặt nạ quỷ rất có phong thái thần tiên. Mà khi tháo mặt nạ xuống, tôi lại có những khuyết điểm của con người, có tửu sắc tài vận, giống như tôi đã từng phụ bạc Lâu Lan” “Mang mặt nạ quỷ, anh là thánh bên trong; tháo mặt nạ quỷ, anh là vương bên ngoài” Người lên tiếng lần này là Âu Dương Anna, nghe Lý Hưng Thịnh kể lại quá khứ của mình khiến cô xúc động bùi ngùi, cũng thương cảm xót xa cho hoàn cảnh của người đàn ông này. Tiểu Quận vương cũng xen vào: “Ôi dào, chỉ cần lăng tẩm của Hoàng đế an toàn là chúng ta yên tâm được rồi, vẫn nên đi nhanh một chút, đừng đứng mãi trên đầu Quang Tự như thế” Cửu Sắc giành trước lao ra khỏi lăng Sùng. Từ lăng Quang Tự đế đi về phía sườn Đông một dặm có một tòa lăng tẩm nhỏ nhắn. Tiểu Quận vương hỏi thăm người Bát Kỳ đi ngang qua mới biết đây là Sùng Lăng Phi Viên Tẩm, chôn hai vị phi tần của Quang Tự đế, một vị là Trân phi, một vị khác là Cẩn phi. Lý Hưng Thịnh thở dài nói: “Trân phi nương nương và Quang Tự đế tình thâm nghĩa trọng, năm Canh Tí bị Thái hậu Từ Hi hạ lệnh, Thôi Ngọc Quý chấp hành, dìm xuống giếng trong Tử Cấm Thành” “Mấy năm trước, tôi còn tận mắt nhìn thấy Trân phi nương nương hiển linh trong cố cung đấy!” Tiểu Quận vương xuống ngựa quỳ lạy trước mộ Trân phi. Anna nạt một tiếng: “Đừng có giả thần giả quỷ” Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi lại quỳ bái mộ Cẩn phi: “Trước lúc Hoàng đế Phổ Nghi bị đuổi ra khỏi cố cung, Cẩn phi nương nương vừa rời khỏi nhân thế, mới được hạ táng ba năm trước. Bắc Dương, lúc chúng tôi tới Tử Cấm Thành cứu anh, xác của Cẩn phi vẫn còn ở trong cung” Tần Bắc Dương ngoảnh đầu nhìn lăng Sùng của Quang Tự đế một cái, chủ nhân của ngôi mộ này số kiếp hẩm hiu, u uất thất bại, mười năm cuối đời còn trở thành tù nhân. Khi còn sống là Đế vương cao quý, lại chỉ yêu tha thiết một người phụ nữ. Người chôn chung sau khi chết lại là Hoàng hậu, hai vị phi tần chỉ có thể chôn ngoài lăng tẩm. Tần Bắc Dương nghĩ tới những người con gái mình từng yêu trong cuộc đời này, người con gái vì mình mà chết, lại nhìn Âu Dương Anna trước mắt, bỗng thấy trong lòng thổn thức. Ra khỏi Đại Hồng Môn, Anna cầm dây ngựa nói: “Nơi này tạm thời an toàn, chẳng lẽ hải nữ nghe nhầm? A Hải không có kế hoạch đào Hoàng lăng triều Thanh?” Sắc mặt tiểu Quận vương đã tái nhợt, con ngựa đen anh ta đang cưỡi liên tục giơ cao móng trước, anh ta vừa vất vả khống chế con ngựa vừa nói: “Nơi này là lăng Thanh Tây, mai táng bốn vị Hoàng đế. Nhưng ở huyện Tuân Hóa phía Đông Bắc Kinh còn có một tòa Đông lăng, mai táng năm vị hoàng đế Thuận Trị, Khang Hy, Càn Long, Hàm Phong, Đồng Trị. Thái hậu Từ Hy cũng táng ở Đông lăng” “Những năm cuối nhà Thanh, Đồng Trị và Quang Tự đều chỉ là con rối, người thật sự nắm quyền là Thái hậu Từ Hy, giống như Nữ hoàng Võ Tắc Thiên vậy. Nếu A Hải thù hận Mãn Thanh, đầu tiên là thù hận Thái hậu Từ Hy, mục tiêu của hắn hẳn là quật mộ Thái hậu Từ Hy tại Đông lăng!” Giọng Lý Hưng Thịnh khẽ run lên: “Diệp Hách Na Lạp thị! Giết cả nhà tôi! Tôi cũng hận không thể quật mộ bà ta!” Tần Bắc Dương nhìn Cửu Sắc và nói: “Cha tôi từng nói thú trấn mộ của Thái hậu Từ Hy là do ông ấy tự tay làm ra, tôi lại không muốn lăng mộ mà cha tôi bảo vệ bị quật lên!”