← Quay lại trang sách

Chương 24-2 Giao dịch

“Anh, có một bí mật mà anh không biết, năm đó đứa trẻ mà Nakajima tiên sinh muốn đưa đi là anh! Đáng tiếc, ông ấy để lỡ mất anh, cuối cùng bèn đưa em đi. Nếu không thiếu niên lớn lên trên núi Thái Bạch chính là anh”Sau lưng Tề Viễn Sơn lạnh toát: “Anh hận không thể giết chết cái kẻ mà em gọi là ‘cha nuôi’ đó” “Chả sao cả, chuyện này không quan trọng” A Hải nhìn sang bờ bên kia sông Hoàng Phố: “Chúng ta còn cùng đố kỵ một người” “Tần…” “Cậu thừa nhận rồi!” A Hải tiến lên một bước, không hề sợ hãi họng súng của Tề Viễn Sơn: “Nhìn mặt tôi đi! Hơn hai mươi năm trước, Tần Bắc Dương đã ban cho tôi vết sẹo này. Nhưng tôi đã không còn hận cậu ta nữa, chỉ có ghen tị mà thôi. Ghen tị cậu ta vừa sinh ra đã có được thú trấn mộ trong lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Ghen tị từ nhỏ cậu ta đã có được trái tim A U, khiến cô bé kia khăng khăng một mực thích cậu ta, thậm chí còn tặng cả núi Thái Bạch cho cậu ta, cuối cùng lại vì cậu ta mà chết. Tôi còn ghen tị cậu ta có được dao găm Assassin, đó là vinh quang của thích khách trong thiên hạ” “Vậy thì có liên quan gì tới tôi?” “Cậu cũng đố kỵ Tần Bắc Dương” Tề Viễn Sơn mạnh miệng cười nói: “Ha ha ha… Anh nói tôi đố kỵ một kẻ mang bệnh nan y bất cứ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử? Một kẻ bị Liên minh Thợ thủ công treo thưởng truy sát ăn bữa nay lo bữa mai? Một kẻ nay đây mai đó không nhà không cửa, chỉ có thể ngủ trong quan tài dưới mộ cổ?” “Cậu nói như vậy càng chứng tỏ cậu đố kỵ với cậu ta” A Hải nói với giọng bình thản, không giống một kẻ giết người như ma như ấn tượng trong quá khứ: “Nếu là kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, địa vị cao ngất, tung hoành thiên hạ, ví dụ như Tiểu Lục Tử… Cậu có ghen tị không? Đằng này lại là Tần BẮc Dương, cậu ta và cậu là anh em thân thiết không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, cậu ta có được thứ mà cả đời cậu cũng không thể nào có được, nên cậu mới đố kỵ” Lời này khiến Tề Viễn Sơn sởn tóc gáy: “Cậu ta có được cái gì?” “Anna” “Anh…” Tề Viễn Sơn lại rút súng ra, A Hải lại hào phòng nói: “Cậu sẽ không nổ súng đâu. Con gái của cậu và Âu Dương Anna tên là Cửu Sắc đúng không? Mười năm trước, ngày lễ Giáng Sinh, tôi từng nhìn thấy vết bớt trên gáy con bé, giống như một đôi sừng hươu màu đỏ. Trên người Tần Bắc Dương cũng có vết bớt như vậy, đây là dấu hiệu của tộc Thợ mộ họ Tần. Anna gả cho cậu là vì trong bụng đang mang cốt nhục của Tần Bắc Dương, lại tưởng rằng cậu ta đã chết” “Chuyện… này…” Tề Bắc Dương thở dốc kịch liệt, không ngăn được cơn run: “Nhưng như vậy thì sao? Tôi đã biết chuyện này từ đầu, tôi làm vậy là vì Anna, để cô ấy không phải chịu khổ. Tôi cũng hy vọng giữ lại đời sau của Tần Bắc Dương, không để tộc Thợ mộ họ Tần ba nghìn năm tuyệt hậu. Việc này tuy khó nói, nhưng tôi cũng không cảm thấy xấu hổ” A Hải vỗ tay một cái: “Đúng là một chàng trai nghĩa khí. Nhưng dù cậu có thật lòng thật dạ với Anna thế nào, hy sinh vì cô ta và con gái của cô ta nhiều đến đâu, trong lòng cô ta vẫn không có cậu, chỉ có Tần Bắc Dương” “Im miệng! Làm sao anh biết được… Không, anh nói xằng nói bậy!” Từng chữ đâm thẳng vào đáy lòng Tề Viễn Sơn, khiến mạch máu toàn thân anh ta như ứ lại. “Ba năm trước, Âu Dương Anna và cậu đã bí mật ly hôn. Cô ta đã không còn là vợ của cậu, Cửu Sắc cũng không còn là con gái của cậu nữa rồi” Khóe miệng A Hải nhếch lên: “Viễn Sơn, tôi biết tất cả mọi chuyện về các cậu” Tề Viễn Sơn thiếu điều nhổ vào vết sẹo trên mặt A Hải: “Anh còn dám nhắc tới Anna và Cửu Sắc, tôi sẽ giết anh” “Ừ, phản ứng của cậu chứng tỏ cậu cực kỳ đố kỵ Tần Bắc Dương, đố kỵ với tất cả mọi thứ của cậu ta” “Nếu đố kỵ, tôi đã có cơ hội giết chết Tần Bắc Dương từ lâu, nhưng tôi chẳng những không hại cậu ấy mà vẫn xem cậu ấy là người bạn thân thiết nhất” “Cậu không đố kỵ cậu ta vì cậu ta còn sống. Nếu cậu ta chết rồi, nhưng vẫn sống mãi trong tim Âu Dương Anna, cậu sẽ phải đố kỵ cả đời” Tề Viễn Sơn liên tục lùi lại đằng sau: “Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?” “Chúng ta làm bạn đi” Nếu không nhìn vết sẹo trên mặt A Hải, thì nụ cười của hắn còn có vài phần thành khẩn và đáng tin. “Cho tôi một lý do? Vì sao tôi phải làm bạn với anh? Vì sao không thể giết anh? Dù thế nào, tôi sẽ không bao giờ xem Tần Bắc Dương là kẻ địch” “Sẽ đấy, mười năm trước, kể từ khi cậu không nói ra bí mật Tiểu Cửu Sắc là con gái của Tần Bắc Dương cho cậu ta biết thì cậu đã xem cậu ta là kẻ địch rồi” Sau lưng Tề Viễn Sơn toát mồ hôi lạnh, sao mà A Hải biết được? Anh ta chỉ có thể tìm một cái cớ: “Nhưng Anna cũng không nói” “Lòng dạ đàn bà, tôi không hiểu” A Hải sải bước tiến tới trước mặt Tề Viễn Sơn: “Nhưng là một người đàn ông, tôi rất hiểu cậu” “Anh có thể đừng nhắc tới Tần Bắc Dương nữa được không?” “Cậu có hy vọng cậu ta biến mất khỏi thế giới này không?” Tề Viễn Sơn trợn trừng đôi mắt đã giăng kín tơ máu vì suốt đêm không ngủ: “Anh nói cái gì?” “Thôi, nói sang chuyện khác. Cậu là con trai của danh tướng Bắc Dương, khát vọng trở thành chư hầu một phương giữa Trung Quốc loạn thế, giống như Diêm Tích Sơn – Sơn Tây, Hàn Phục Củ – Sơn Đông, Lưu Tương – Tứ Xuyên, Long Vân – Vân Nam… Nhưng Tiểu Lục Tử không đáng trông cậy, hắn xong đời rồi” “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” “Tôi hỏi cậu, nhân vật quan trọng nhất bên cạnh Thường Khải Thân là ai?” Vấn đề này khiến Tề Viễn Sơn vò đầu bứt tóc, nghĩ một hồi mới đáp: “Thường phu nhân?” “Nữ không tính” “Uông tiên sinh ám sát Nhiếp chính vương năm xưa?” “Hừ! Thường Khải Thân và Uông tiên sinh chính là đối thủ một mất một còn đấy” “Cũng có lý, chẳng lẽ là… Đại tiên sinh?” A Hải gật đầu nói: “Không sai, Đại tiên sinh, chính là tri âm tri kỷ của Thường Khải Thân. Bề ngoài Đại tiên sinh không có thực quyền, nhưng ông ta lại nắm giữ quyền đề bạt tướng lĩnh quân đội Trung ương, chỉ cần một câu của ông ta, có người sẽ lên như diều gặp gió, cũng có người sẽ thân bại danh liệt” “Đúng vậy, từ Tiểu Lục Tử cho tới Tôn Mặt Rỗ đều đang nịnh bợ Đại tiên sinh” “Người này có một thói quen không muốn cho kẻ khác biết được… đó là thích chơi đùa xác người còn chưa phân hủy trong mộ cổ… Người Tây Dương gọi là nghiện xác chết. Ông ta không dám để người ngoài biết được bí mật của mình, chỉ có thể lệnh cho sĩ quan phụ tá tới vùng hoang vu đào mộ. Năm ngoái có một lần sĩ quan phụ tá của ông ta bị cảnh sát địa phương bắt được, xử quyết ngay tại chỗ với tội danh trộm mộ. Đại tiên sinh như con nghiện không có thuốc phiện, ngày ngày sống không bằng chết. Mà vừa khéo, tôi lại có thể thỏa mãn nguyện vọng của ông ta, cung cấp thi thể trong cổ mộ cho ông ta theo đúng định kỳ” Tề Viễn Sơn nghe mà buồn nôn, như có mùi xác chết hôi thối lan tỏa giữa trời tuyết: “Anh… Anh đã khống chế Đại tiên sinh?” “Nhớ năm đó, tướng quân Tiểu Từ tiếng tăm lừng lẫy của quân phiệt Bắc Dương cũng bị chúng tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, huống chi là Đại tiên sinh?” A Hải bỗng chuyển giọng: “Bây giờ Đại tiên sinh đối đãi với tôi như khách quý, cậu muốn chiếm vùng lãnh địa nào? Chỉ cần mở miệng, tôi có thể giúp cậu hoàn thành” “Quan Trung!” Tề Viễn Sơn buột miệng thốt ra, những nơi giàu có và đông đúc trong thiên hạ đều bị quân Trung ương khống chế, ba tỉnh miền Đông lại bị Nhật Bản chiếm cứ. Tuy Quan Trung thuộc vùng Tây Bắc, vẫn luôn thiên tai nhân họa liên miên từ thời Vãn Thanh tới nay, nhưng lại là vùng đất hưng thịnh thời Hán Đường, tiến có thể theo dõi Trung Nguyên, lùi có thể cố thủ Đồng Quan, tàn quân Thái Bình Thiên Quốc cũng lựa chọn núi Thái Bạch làm căn cứ phục hưng. Mười năm trước, Tề Viễn Sơn vâng mệnh chính phủ Bắc Dương đóng quân tại Càn lăng Thiểm Tây, khảo sát tình thế toàn tỉnh Thiểm Tây, từng vẽ bản đồ quân dụng chi tiết tường tận, có thể gọi là nơi dựng nghiệp. “Thật tinh mắt!” A Hải vỗ tay khen ngợi: “Viễn Sơn, không thì chúng ta làm một vụ giao dịch. Cậu chỉ cần tin tưởng vào năng lực phi thường của tôi, tôi sẽ tặng Quan Trung cho cậu” Suốt đêm nay, đây là lần đầu tiên hai mắt Tề Viễn Sơn tỏa ra ánh sáng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Điều kiện giao dịch là gì?”