Chương 24-1 Giao dịch
Giai nhân vừa gặp đã vội ly biệt. Sông Thanh buồn, trời đông buốt giá, nước sâu băng dày. Bánh xe khó chuyển động, người đi đường lưu luyến bi thương. Hỏi ai khiến ta phiền não tuyệt vọng? Tương tư sai, nói chuyện khi xưa, hối không kịp. Đêm dài thổi sáo, đừng để ống sáo vỡ toangSông Hoàng Phố lạnh tới mức sắp kết băng. Dưới bức tượng Nữ Thần Hòa Bình được dựng lên trên bến Thượng Hải để kỷ niệm chiến tranh thế giới thứ nhất, Tề Viễn Sơn nhìn lên sao trời lạnh lẽo, trong đấy toàn là năm tháng hai thiếu niên trên núi Thái Bạch năm xưa. Cách nước sông tối tăm, có tiếng sáo vi vu theo gió. Không giống sáo trúc Giang Nam, cũng không phải tiếng sáo miền Bắc, mà là một âm thanh nặng nề nào đó, như bay tới từ hai nghìn năm trước… Đêm hôm khuya khoắt, ai lại có tâm trạng thổi sáo xương tại Lục Gia Chủy Phố Đông? Ngoại trừ Tần Bắc Dương thì không còn ai khác. Tề Viễn Sơn vẫn niệm thầm “Hạ Tân Lang” Tân Khí Tật sáng tác cho Trần Đồng Phủ. Ngày mai là ngày phẫu thuật của thú trấn mộ Cửu Sắc… Ngày này được bảo mật cực kỳ kỹ càng để tránh Liên minh Thợ thủ công đánh lén Mặc Giả Thiên Công, nếu không Tần Bắc Dương và Cửu Sắc có mọc cánh cũng khó chạy. Đêm hôm qua, Tề Viễn Sơn tới mộ cổ vùng ngoại ô Thượng Hải tìm Tần Bắc Dương uống rượu mới biết được tin này. Tề Viễn Sơn dụi đôi mắt đỏ hoe, phủ thêm áo choàng lông dê, đang muốn lên ô tô quay về biệt thự thì trước mắt bỗng xuất hiện hai bóng người quỷ mị. Anh ta vừa định rút súng lúc ra thì đã nghe được một giọng nói trẻ tuổi… “Anh! Đừng nổ súng!” Là Trung Sơn. Ba năm trước từ biệt ở Đông Lăng, giọng nói này vẫn luôn in sâu trong tâm trí Tề Viễn Sơn. Đèn đường chiếu lên gương mặt Trung Sơn; gương mặt thứ hai có một vết sẹo dài như con rết, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, là A Hải. Tề Viễn Sơn suýt nữa rơi xuống sông Hoàng Phố sau lưng, may mắn anh ta là một quân nhân chinh chiến nhiều năm, nhanh chóng chĩa họng súng ngay giữa trán A Hải, nhưng gã đàn ông kia vẫn bất động như một thi thể. Trung Sơn tới gần Tề Viễn Sơn: “Anh, lần này bọn em tới đây không có ác ý” “Trung Sơn, tuy hai ta là anh em ruột thịt, nhưng em nhận giặc làm cha, cam tâm tình nguyện đầu quân cho A Hải và giặc Nhật, anh em ta nhất định phải tương tàn” “Anh, Trung Sơn không để ý, chỉ cần anh sống tốt là được” “A Hải, lần trước ở Đông Lăng tôi đã để cho anh chạy thoát, hai ta không thiếu nợ nhau, lần sau gặp lại, tôi sẽ giết anh” Tề Viễn Sơn tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm hai mắt A Hải: “Vì sao anh lại tự chui đầu vào lưới?” “Cậu sẽ không giết tôi” A Hải bỗng lên tiếng, giọng nói trầm thấp như cất lên từ địa cung. “Súng trong tay tôi, anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?” “Bời vì… Chúng ta cùng một loại người” “Cùng một loại người?” Tề Viễn Sơn thoáng nghi hoặc, có khi nào A Hải đang tung hỏa mù phân tán sự chú ý trước khi dùng dao găm cắt đứt yết hầu anh ta? Tuy cả đêm không ngủ nhưng anh ta vẫn nâng cao tinh thần, họng súng không hề lay động. A Hải cười nhạt: “Tôi và cậu đều xuất thân từ dòng dõi hiển hách. Cha chúng ta đều chết oan uổng, từ nhỏ đã gánh một mối thù trên lưng” “Lời này là có ý gì? Anh có tư cách gì lấy gia thế ra so với tôi?” “Tôi không phải người Trung Quốc” “Rốt cuộc anh cũng thừa nhận anh là người Nhật Bản!” “Tôi cũng không phải người Nhật Bản” Họng súng của Tề Viễn Sơn lay động: “Vậy anh là người nước nào?” “Tôi là người Triều Tiên” “Anh… Anh muốn nói gì với tôi?” Lúc còn học ở Nhật Bản, Tề Viễn Sơn từng tiếp xúc với rất nhiều bạn học Triều Tiên. Anh ta thích tính cách của người Triều Tiên, nếu suy nghĩ cẩn thận, anh ta và A Hải cũng có vài phần tương tự, kể cả đôi mắt nhỏ hẹp. A Hải đưa mắt nhìn về phía cầu Ngoại Bạch Độ phía bắc Bến Thượng Hải: “Cậu còn nhớ rõ phòng tuần bộ Hồng Khẩu ở khu Tô giới công cộng Thượng Hải không?” “Hơn mười năm trước, tôi và Tần Bắc Dương từng theo đại ca Thanh Bang – Âu Dương Tư Thông tới hiện trường thảm sát sở cảnh sát Hồng Khẩu” “Tôi và Thoát Hoan đồ sát mấy tên lính tuần và tù nhân trong sở cảnh sát, kể cả lính tuần Ấn Độ và thám trưởng Anh quốc, chỉ để cướp Tiểu Mộc ra khỏi song sắt. Sau khi giết xong, tôi đã dập đầu ngoài sở cảnh sát Hồng Khẩu, tế bái cha tôi” “Cha anh là ai?” “Năm chiến tranh Giáp Ngọ nổ ra, Thượng Hải xảy ra một vụ ám sát. Vụ án này chấn động một thời, ảnh hưởng đến cục diện chính trị Đông Nam Á. Người bị đâm chết là cha tôi… Kim Ngọc Quân” “Kim Ngọc Quân?” Dường như Tề Viễn Sơn từng nghe tới cái tên này, nhưng lại không thể nhớ rõ. “Cha tôi chính là nhân vật nổi tiếng trong vương triều Triều Tiên. Ông ấy là trạng nguyên khoa cử, tinh thông Nho học Hán văn, tương đương với học sĩ hàn lâm của Trung Quốc. Lúc đó Nhật Bản xâm lược Triều Tiên, triều đình nhà Thanh phái binh tới phía Đông để khống chế quân đội và chính trị Triều Tiên, đại thần trú đóng tại đó chính là Viên Thế Khải” “Viên Đầu To là kẻ thù số một của nhà tôi!” Trung Sơn xen vào một câu: “Viên Khắc Văn – một trong bốn công tử Dân Quốc chính là đứa con mà Viên Thế Khải và người vợ Triều Tiên của mình sinh ra khi còn ở Triều Tiên” “Viên Thế Khải cũng là kẻ thù của cha tôi!” A Hải nhìn hai anh em Tề Viễn Sơn và nói: “Cha tôi là Kim Ngọc Quân, từng nghiên cứu cuộc duy tân Minh Trị của Nhật Bản, quyết định dựa theo hình thức của Nhật Bản để cải tạo Triều Tiên. Ông ấy trở thành thủ lĩnh “Đảng Khai Hóa”, phát động chính biến Giáp Thân, ý đồ tiêu diệt Mẫn Phi đang nắm quyền” “Tôi cũng biết về giai đoạn lịch sử này, Đảng Khai Hóa Triều Tiên chính biến ba ngày đã bị quân Thanh do Viên Thế Khải chỉ huy trấn áp” “Ừ, cha tôi đã sống lưu vong ở Nhật suốt mười năm, để tránh sự đuổi giết của thích khách mà trốn tới tận quần đảo Ogasawara ngoài Thái Bình Dương. Cha tôi tinh thông cầm kỳ thi họa, ông ấy là người thiết kế nên cờ Thái Cực – quốc kỳ Triều Tiên, bởi vì ông ấy có nghiên cứu sâu rộng về Thái Cực và Chu Dịch. Ông ấy có sở trường vẽ hoa lan, còn là kỳ thủ cờ vây số một Triều Tiên, từng đánh cờ với gia tộc cờ vây Bản Nhân Phường suốt mười tám ngày liền tại Atami, trở thành giai thoại cờ vây Đông Á. Tôi được sinh ra tại quần đảo Ogasawara trong thời gian ông ấy đi lưu vong” Đây cũng là lần đầu tiên Trung Sơn được nghe về bí mật thân thế của A Hải: “Anh A Hải, chẳng trách từ nhỏ tài đánh cờ vây của anh đã là số một” “Năm tôi bốn tuổi, cha tôi bị người ta dụ dỗ tới Thượng Hải. Đó là ký ức đầu tiên trong đời tôi… Ngày cha tôi rời đi, ông ấy ôm hôn tôi, sau đó lên thuyền đi tới Thượng Hải” Tuy là chuyện từ ba mươi tám năm trước, nhưng khi nhắc lại, hốc mắt A Hải vẫn nóng ran: “Năm Giáp Ngọ, ngày 28 tháng 3 năm 1894 sau Công nguyên, cha tôi bị ám sát tại khách sạn Đông Hòa… Viên đạn đầu tiên bắn trúng má trái, viên đạn thứ hai bắn trúng ngực trái, viên đạn thứ ba bắn trúng xương bả vai, cha tôi bỏ mạng tại chỗ…” Tề Viễn Sơn cầm lòng không đậu: “A Hải, anh bốn tuổi đã mất cha, tính ra tôi và Trung Sơn may mắn hơn anh một chút” “Thích khách bị bắt tại Ngô Tình Khẩu, Tri huyện Thượng Hải đích thân thẩm vấn, xác nhận thích khách là người Triều Tiên, phụng lệnh Quốc vương Triều Tiên tới ám sát. Di thể của cha tôi đặt tại sở cảnh sát Hồng Khẩu thuộc Tô giới công cộng Thượng Hải. Chính phủ Nhật Bản phái người tới Thượng Hải đàm phán, yêu cầu đưa thi thể tới Nhật Bản. Nhưng chính quyền nhà Thanh lại dùng thuyền chiến đưa cả di thể của cha tôi lẫn thích khách trở về Triều Tiên. Quốc vương hạ lệnh chém di thể ông ấy thành trăm mảnh, treo đầu tại nơi giao thông quan trọng của Hán thành, những phần khác của thân thể thì được gửi đi khắp tám đạo Triều Tiên để cảnh cáo dân chúng” Tề Viễn Sơn kết luận một câu: “Đối xử tàn nhẫn với kẻ thù chính trị là chuyện xưa nay thường thấy” “Tôi nghĩ kẻ hận cha tôi thấu xương không phải Quốc vương mà là Mẫn Phi mà Kim Ngọc Quân mưu đồ tiêu diệt. Một khi đàn bà đã ra tay tàn nhẫn thì tuyệt đối không thua kém đàn ông. Chẳng qua, cha tôi lưu vong Nhật Bản mười năm, quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng tại Nhật Bản, chẳng hạn như Fukuzawa Yukichi chủ trương thoát Âu nhập Á. Sau khi cha tôi chết thảm, giới chính trị Nhật Bản, kể cả bang Hắc Long đều cho rằng ông ấy chết tại Thượng Hải, thi thể lại bị đưa về Triều Tiên, kẻ chủ mưu đằng sau chính là triều đình nhà Thanh, đây là một sự sỉ nhục đối với Nhật Bản, bọn họ đều chủ trương khai chiến. Không lâu sau, cuộc nổi dậy Đông Học Đạo nổ ra ở Triều Tiên, hai nước Trung Nhật đồng thời phái binh, dẫn tới chiến tranh Giáp Ngọ. May mắn người Nhật Bản lẻn vào Hoàng cung Triều Tiên, giết chết Vương hậu Mẫn Phi, xem như báo thù cho cha tôi” “Cho dù sau đó bà ta được truy phong thành Minh Thành Hoàng Hậu” Tề Viễn Sơn nhớ lại một vài kiến thức lịch sử: “Ngoại trừ Quốc vương Triều Tiên, kẻ anh hận nhất hẳn là hoàng triều Mãn Thanh?” A Hải gật đầu nói: “Đào lăng mộ Thái hậu Từ Hi, có một phần nguyên nhân là để báo thù. Năm mười lăm tuổi, tôi được cha nuôi Naniwa Nakajima đưa đến núi Thái Bạch. Từ đó trở đi, tôi chỉ nghĩ đến việc trả thù” Tề Trung Sơn gật đầu nói: “Không chỉ A Hải mà còn có Phương Tử, Thoát Hoan, kể cả em, đều được ‘Tứ Xuyên Đạo Nhân’ đưa tới núi Thái Bạch, bề ngoài là ‘thuế máu’, thực chất đều là ‘ngựa gỗ’” “Các người có một điểm chung, đó là nhận giặc làm cha!”