Chương 25-2 Cửu Sắc loạn
Tử thần ghé vào quả bom nhe nanh cười, xuyên qua sao trời, tầng mây và đêm tối, lao tới cánh đồng mùa đông ở Giang Nam, lao tới nhà máy Mặc Giả Thiên Công tại Lục Gia Chủy – Phố Đông, lao về phía Tần Bắc Dương và những người bạn của anhÂu Dương Anna chạy tới trước mặt Tần Bắc Dương, kéo anh rời khỏi tòa nhà thí nghiệm, lao tới cổng nhà máy. Tề Viễn Sơn, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa, Caproni và hàng trăm công nhân đều xông ra ngoài. Tiếng bom xuyên qua không khí gào lên bên tai, Tề Viễn Sơn hét lớn một tiếng: “Nằm xuống!” Tòa nhà thí nghiệm phát nổ. Bom hàng không bắn trúng nóc nhà một cách chuẩn xác, mặc dù tòa nhà này vững như bàn thạch, vẫn tồn tại sau vụ nổ của Liên minh Thợ thủ công, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi một đòn chí mạng giáng thẳng xuống đỉnh đầu, tan xương nát thịt như bị sấm sét đánh xuống. Tòa nhà thí nghiệm chứa linh thạch và chất hóa học, đạn bắn vào sâu trong tòa nhà dẫn tới phát nổ, nghìn vạn khối bê tông và ngói văng lên tung tóe, ánh lửa bùng lên như núi lửa phun trào. Thậm chó có một đám khói hình nấm đen đỏ đan xen vẽ nên gương mặt ác ma cuộn trào méo mó, giống như thú trấn mộ bảy đầu mười sừng của An Lộc Sơn sống lại, nổi lên giữa màn đêm trên sông Hoàng Phố. Cả Thượng Hải đều nghe thấy tiếng nổ, nước sông Hoàng Phố chấn động dậy sóng, đồng hồ hải quan trên Bến Thượng Hải cũng chấn động rồi dừng lại, tượng Nữ Thần Hòa Bình hiện lên vài vết nứt, cầu Ngoại Bạch Độ ở cửa sông Tô Châu cũng gãy mất ba dầm thép. Trên đỉnh Mặc Giả Thiên Công, một chiếc Rolls-Royce bị hất văng lên cao trăm thước, vị trí của Đài truyền hình Minh Châu Phương Đông trăm năm sau bị nổ thành từng mảnh nhỏ. Đội máy bay ném bom của Nhật Bản đã hủy diệt Mặc Giả Thiên Công, khiến thú trấn mộ phi hành và tòa nhà thí nghiệm tan thành mây khói. Đây là một vụ tàn sát có chủ đích, một cuộc tấn công khủng bố, giống như La Mã tiêu diệt Carthage, Mông Cổ san bằng Xorazm. Tần Bắc Dương còn sống. Anh được Âu Dương Anna đè xuống mặt đất, một tấm thép văng ra khỏi phân xưởng, che trên lưng bọn họ… Trời cao phù hộ bọn họ không chết, tấm thép này đã ngăn chặn làn sóng xung kích kinh thiên động địa của vụ nổ, và sự va đụng của các khối bê tông trên tòa nhà thí nghiệm. Nếu không có nó, hai người bọn họ không bị nổ thành mảnh nhỏ thì cũng bị đập thành thịt nát. Tề Viễn Sơn chạy tới cổng nhà máy, Lý Hưng Thịnh dứt khoát nhảy xuống sông Hoàng Phố, Tiền Khoa và Giuseppe Caproni cũng chạy thật xa. Rất nhiều công nhân bị nổ vụn, mặt đất rải đầy máu thịt lẫn lộn, tứ chi đứt đoạn bay múa khắp không trung giống như rơi cùng mưa đá và những mảnh vụn từ các tòa nhà. Có mấy ngón tay rơi xuống trước mặt Anna, khiến cô hét khàn cả giọng. Tần Bắc Dương chỉ thấy khói đen phủ đầy mặt Anna. Anna nhìn Tần Bắc Dương cũng y như vậy. Vụ nổ ban nãy khiến anh gần như bị điếc, quần áo trên người đã cháy hơn phân nửa. Anh và Anna đẩy tấm thép cứu mạng ra, lăn hai vòng trên mặt đất, lúc này ngọn lửa trên người mới được dập tắt. Tòa nhà thí nghiệm đã thành một đống đổ nát. Lửa vẫn còn cháy hừng hực, phun ra làn khói đen đặc, chất độc gay mũi lan tỏa khắp không khí, như tái hiện cảnh tượng âm ti địa ngục. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương lại điên cuồng hét lên, nước mắt nóng hổi chực trào. Nếu không có Âu Dương Anna ôm chặt lấy anh từ đằng sau, có lẽ anh đã lao vào biển lửa. Cửu Sắc bị chia năm xẻ bảy, nằm trên bàn phẫu thuật, không còn khả năng sống sót nữa. Lý Hưng Thịnh cũng từ sông Hoàng Phố bò lên, toàn thân ướt sũng như một con ma chết đuối, đi đến bên cạnh Tần Bắc Dương may mắn sống sót từ trong biển lửa, gào lên bên tai anh: “Cửu Sắc chết rồi! Mau chạy đi! Nếu không chúng ta đều phải chết!” Tần Bắc Dương vẫn muốn lao vào biển lửa, như muốn chết theo Cửu Sắc. Tề Viễn Sơn cũng từ nhà máy chạy tới, anh ta và Lý Hưng Thịnh cùng ôm lấy Tần Bắc Dương, ba người cứ thế cuộn thành một đống. Sâu trong đống đổ nát chợt vang lên một tiếng thú kêu. Lửa từ mặt đất bốc lên, như có một cái nồi khổng lồ đang sôi sùng sục, như núi lửa sắp phun trào. Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh lùi lại theo bản năng, mấy khe nứt lan ra từ trong đống đổ nát, rung chuyển kịch liệt như động đất, khiến người ta không thể đứng thẳng, ào ào ngã xuống. Khe nứt giống như biển rộng, một cái đuôi cá mập quẫy đạp, một mỏm đá ngầm cao chót vót mọc lên, sau đó là một con quái vật giống như Leviathan. Cửu Sắc bước ra. Nó còn sống, nhưng nó đã không còn là Cửu Sắc mà Tần Bắc Dương quen biết. Nó như một tòa nhà di động, đứng thẳng như con người, đôi chân tráng kiện mọc ra móng vuốt dài khoằm. Nó kéo cái đuôi khổng lồ cắt dọc mặt đất phía sau như một lưỡi cày bằng sắt. Lồng ngực phủ kín vảy sắt, hai chân tiến về phía trước một cách máy móc. Phần đầu vẫn như cũ, sừng hươu trắng ngần trên đỉnh đầu đã trở thành đại thụ che trời với những nhành cây đan xen chằng chịt. Lông bờm màu đỏ rũ sau lưng, những bộ phận còn lại trên cơ thể đều đã hóa thành màu đen nhánh, như vừa bò ra khỏi hũ mực. Cửu Sắc bị chia năm xẻ bảy trên bàn phẫu thuật, sau khi trải qua một vụ nổ kịch liệt, nó đã được sắp xếp lại và trở thành một con quái vật còn đáng sợ hơn. Nó không còn là thú trấn mộ ấu kỳ lân của Tần Bắc Dương nữa, không còn là người bạn nhỏ bảo vệ tiểu Hoàng tử triều Đường một nghìn hai trăm năm nữa, nó là một con thần thú tiền sử được tạo ra từ nền văn minh của thế kỷ hai mươi và quá trình lắp ráp không ngừng nghỉ. Nó là thần thú, cũng là ma thú. Tề Viễn Sơn kéo Tần Bắc Dương chạy như điên, đôi mắt như chuông đồng của Cửu Sắc mông lung mờ mịt. Như một sinh mệnh nhỏ bé vừa tới thế giới này. Nó tiến lên vài bước, phát hiện mọi người đều hoảng sợ chạy trốn, khiến nó cũng cảm thấy hốt hoảng. Nó lùi lại, suýt nữa rơi xuống sông Hoàng Phố. Nó xoay người, bờ biển vẫn cháy hừng hực sau vụ tập kích trên không, nước sông Hoàng Phố như một tấm gương màu lửa đỏ. Qua đó, nó thấy được gương mặt của mình. Cửu Sắc bị dọa sợ. Nó không nhận ra mình nữa rồi, nó cảm giác mình đang nhìn một con quỷ. Nó không tin vào mắt mình, đây là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy. Cửu Sắc ngửa mặt lên trời thét dài, trên mặt gương dòng sông Hoàng Phố, nó vươn cổ, sắt thép và lớp vảy trên lồng ngực dựng lên. Tần Bắc Dương giãy thoát khỏi Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh, điên cuồng chạy tới bờ sông. Cửu Sắc ngoái đầu nhìn anh một cái, đôi mắt quái vật như hai ngọn đèn lồng chảy ra chất lỏng đục ngầu loang loáng như kim loại. Cửu Sắc vẫn nhận ra chủ nhân, Cửu Sắc cảm thấy bi ai. Từ nay nó không thể ở cùng Tần Bắc Dương được nữa. Cửu Sắc nhảy xuống sông Hoàng Phố. Thân thể nặng nề dấy lên bọt nước cao mấy thước, văng vào mặt Tần Bắc Dương lạnh toát. Một vòng xoáy vừa hiện lên trên mặt sông Lục Gia Chủy đã bị sóng đánh tan tành, không còn chút tăm hơi. Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh lại kéo hai chân Tần Bắc Dương, nếu không anh sẽ nhảy xuống theo Cửu Sắc. Cửu Sắc đi rồi, nó cùng thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đến một thế giới khác, hay là mãi mãi ngủ say dưới dòng sông Hoàng Phố, cho đến một trăm năm sau, hai trăm năm sau mới trồi lên trên mặt nước? Hay là nó sẽ xuôi theo dòng Hoàng Phố, từ Ngô Tùng Khẩu trôi vào Trường Giang, lại ngược dòng chảy qua chùa Kim Sơn, thành Thạch Đầu, tháp Chấn Phong, núi Thạch Chung, lầu Hoàng Hạc, lầu Lạc Dương, eo sông Tây Lăng, đỉnh Thần Nữ, xuyên qua sông núi đất Thục, chảy ào lên đầu nguồn dòng sông Kim Sa chảy xiết? Hay là từ Ngô Tùng Khẩu trôi vào biển Đông, lại xuyên qua chuỗi đảo đầu tiên, đi tới Thái Bình Dương, sau đó dạt tới một vùng biển hoặc lục địa nào đó trên trái đất này… Tạm biệt, Cửu Sắc. Quái vật trên mặt đất đã nhảy xuống dòng sông, quái vật trên bầu trời lại chui ra khỏi tầng mây. Máy bay ném bom của Nhật Bản cũng không đi xa, chúng nghênh ngang lượn hai vòng trên bầu trời rồi lao xuống Lục Gia Chủy – Phố Đông, tiến hành đợt oanh tạc thứ hai nhằm vào Mặc Giả Thiên Công đã hóa thành đống đổ nát, cố ý diệt cỏ tận gốc, giết nhầm còn hơn bỏ sót. Một quả bom xuyên qua tầng mây, rơi xuống bờ sông Hoàng Phố, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tần Bắc Dương mất đi ý thức…”