← Quay lại trang sách

Chương 26-1 Người thực vật

Tần Bắc Dương thấy tiểu Hoàng tử triều ĐườngQuan tài gỗ lim đến từ thời Võ Tắc Thiên, ẩn mình trong lăng mộ trên Thiên Trì núi Trường Bạch, nhìn xuống miệng núi lửa đá đóng băng. Nghe nói nước ao sâu thẳm thông tới biển Nhật Bản cách xa mấy trăm dặm, nối liền cây Thế Giới và Địa Trung Hải mà Tần Bắc Dương từng du ngoạn. Nắp quan tài từ từ dịch ra, sương khói bốc lên như băng tuyết bay hơi, lan tràn khắp Thiên Trì trên núi Trường Bạch. Chung Nam Quận vương mười sáu tuổi, cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con trai thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán ngồi dậy trong quan tài. Búi tóc vẫn ngay ngắn trên đỉnh đầu, áo trắng như tuyết, gương mặt thanh thoát, ngoảnh đầu nhìn vào sâu trong quan tài. Cậu thấy Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nằm trong quan tài, gương mặt giống như tiểu Hoàng tử sau khi trưởng thành, tóc mai đã bạc, đã là tuổi được kế thừa ngôi vị hoàng đế. Anh mặc trang phục thợ thủ công thời Trung Hoa Dân Quốc, mặt đầy tro bụi, quần áo rách rưới vì bị đốt cháy. Anh muốn đứng lên, nhưng tay chân mềm oặt, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm tiểu Hoàng tử triều Đường. Khoảnh khắc đó, Tần Bắc Dương là người chết, tiểu Hoàng tử mới là người sống. Lý Long Kỳ của một nghìn hai trăm năm trước ghé sát vào Tần Bắc Dương trong quan tài, thấp giọng nói bằng giọng Trường An: “Phải tự biết mình!” Tần Bắc Dương tỉnh lại. Như mười mấy thế kỷ đằng đẵng trôi qua. Khứu giác bắt đầu khôi phục. Giống như mùi hương trong cổ mộ, một mùi hư thối len lỏi khắp mọi ngóc ngách. Tiếp theo là thính giác, tĩnh lặng như chết. Sau đó là thị giác, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy bóng tối như vô tận. Còn xúc giác, anh không cảm nhận được thân thể của mình. Cổ họng khô khốc, như thây khô trong sa mạc, không một chút hơi nước. Anh nghĩ, mình chết rồi. Đột nhiên, nắp bật mở. Một luồng ánh sáng chiếu vào hộp đen kín mít, chiếu vào hai mắt Tần Bắc Dương, khiến đồng tử anh co chặt kịch liệt. Anh nhìn thấy một chiếc hộp hình vuông, ván gỗ tỏa ra mùi rữa nát hôi thối, hai đầu có hình thù bất quy tắc. Đây là một cỗ quan tài. Những năm qua, Tần Bắc Dương đã ngủ trong vô số quan tài, vừa nhìn đã nhận ra đây là quan tài đầu thời nhà Minh, từ quy mô và vật liệu có thể xác định chủ nhân của ngôi mộ là bậc giàu sang phú quý. Anh thật sự chết rồi sao? Cảm giác nóng ran ở ngực, huyết ngọc Hòa Điền và món quà chào đời mà tiểu Hoàng tử triều Đường tặng anh, đều đang nhắc nhở rằng anh vẫn còn sống. Trên quan tài xuất hiện một gương mặt, một cô gái tóc ngắn, trông như một sinh viên đại học, trong gió xuân trên nóc phủ Công chúa Đại học Bắc Kinh. Cô là Âu Dương Anna, cô đã ba mươi hai tuổi, nhưng thời gian như ngừng lại trên gương mặt cô. “An… An… Na…” Trong cổ họng anh như có một ngọn lửa, như quả cầu lửa lưu ly mà Cửu Sắc phun ra, thốt ra mấy âm tiết chữ Hán đầy khó nhọc. “Bắc Dương! Anh tỉnh lại rồi!” Âu Dương Anna thò đầu vào quan tài, ngón tay thon dài vuốt ve hai má anh. Móng tay lạnh lẽo, xúc giác của anh đã trở lại. Tần Bắc Dương muốn vươn tay chạm vào cô, nhưng không động đậy nổi. Cánh tay không nhúc nhích nổi, đùi không nhúc nhích nổi, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Nơi duy nhất có thể cử động là cổ, yết hầu, đầu lưỡi và tròng mắt. Anna rưng rưng nước mắt, thút thít nói: “Bắc Dương, xin hãy nhớ kỹ, anh còn sống!” “Anh… làm… sao… vậy…” Tần Bắc Dương cảm thấy có lẽ đây chính là trường hợp tệ nhất. “Anh chỉ bị thương mà thôi” Âu Dương Anna không dám nói thật… Tần Bắc Dương bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quả bom máy bay Nhật Bản ném xuống phát nổ sau lưng anh mười thước. Mẫy trăm mảnh đạn to nhỏ đâm vào cơ thể, từ xương đùi, xương bắp chân, cho tới hai cánh tay đều bị gãy, lục phủ nội tạng rách vỡ và chảy máu. Trong bệnh viện tốt nhất Tô giới Pháp, bác sĩ người Pháp nói anh còn sống đã là một kỳ tích, người thường đã sớm tan xương nát thịt, ruột gan lẫn lộn, đầu lìa khỏi cổ từ lâu. Bác sĩ làm phẫu thuật cho Tần Bắc Dương, cưa hai chân và hai tay, chỉ giữ lại phần thân, giờ đây, nhìn anh giống như một hình nhân trong rạp xiếc. Để lấy xương sườn bị vỡ ra, bác sĩ đã phẫu thuật mở ngực cho Tần Bắc Dương, phát hiện tế bào ung thư đã vô phương cứu chữa, cho dù không bị thương cũng sẽ chết sớm. Anna nói với bác sĩ, Tần Bắc Dương chỉ cần nằm trong mộ cổ là có thể tiếp tục sống, nhưng bác sĩ lại nói điều này là mê tín dị đoan và chỉ có trong thần thoại. Giờ khắc này, Tần Bắc Dương chỉ còn lại đầu và mình, hơi thở thoi thóp hỏi: “Anh… đang… ở… đâu…” “Tô Châu…” Người ta thường nói “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, mà nơi này vừa không phải thiên đường, vừa không phải nhân gian, mà là địa ngục. Trong lúc Tần Bắc Dương hôn mê, Âu Dương Anna từng chạy tới vùng ngoại ô đào một ngôi mộ cổ thời Minh, đào lên một cỗ quan tài hoàn chỉnh, ném đi hài cốt và vật bồi táng, vận chuyển tới bệnh viện rồi bỏ Tần Bắc Dương vào đó, bác sĩ và y tá đều tưởng cô đang định đưa tang cho người chết. Anna thuê một chiếc xe tải, đưa Tần Bắc Dương trong quan tài tới ngoài thành Tô Châu. Nơi ở của Tần Bắc Dương đã bại lộ, Liên minh Thợ thủ công hoặc người Nhật Bản có thể tới giết anh, huống chi Thượng Hải vẫn chìm trong khói lửa “Biến loạn 28 tháng 1”. Âu Dương Anna ở dưới chân núi Hổ Khâu, tìm được một phần mộ quý tộc thời Xuân Thu Chiến Quốc. Cô và Lý Hưng Thịnh cùng nhau mở lăng mộ, rửa sạch địa cung hai nghìn năm trăm năm, phát hiện mấy chục thanh kiếm cổ bằng đồng, sau đó đặt cả quan tài triều Minh và Tần Bắc Dương vào trong đó. Anna ở lại Hổ Khâu, hằng ngày chui vào mộ cổ chăm sóc Tần Bắc Dương. Đây là ngày thứ 101 sau khi anh bị thương nặng và hôn mê. “Nơi… này… là… mộ… cổ…” Tần Bắc Dương đoán ra được, khứu giác dần khôi phục, anh ngửi được mùi hương của mấy nghìn năm trước. Mũi anh có thể nhận ra triều đại cụ thể, chủ nhân ngôi mộ là nam hay nữ, già hay trẻ? Thậm chí trong đầu còn tự động phác họa ra tướng mạo của chủ nhân ngôi mộ khi còn sống. “Ừ, anh sẽ sống mà” “Người… khác… đâu… Viễn… Sơn… Đâu…” “Haizz, sao người đầu tiên anh nhớ tới lại là anh ta?” Âu Dương Anna kiên nhẫn trả lời: “Trong đợt oanh tạc thứ hai, Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh nhảy xuống sông Hoàng Phố. Bọn họ vốn định kéo cả anh xuống nước, nhưng anh lại bướng bỉnh như trâu, cứ đứng yên bất động. May mà hai người bọn họ chỉ bị thương nhẹ. Tiền Khoa và Caproni bị thương nặng, nhưng vẫn còn sống, vừa ra viện hai ngày trước” Thảm họa đêm hôm đó, duy chỉ có Anna như được trời cao phù hộ, gần như không chút thương tích. “Mặc… Giả… Thiên… Công… thì… sao…” Tần Bắc Dương cảm thấy cách nói của mình giống như Từ Phúc trong mộ cổ tại Yoshino Nhật Bản. “Tiêu rồi” Âu Dương Anna trả lời ngắn gọn. Cô nhắm mắt lại, nhớ tới Lục Gia Chủy – Phố Đông nay đã thành một đống đổ nát hoang tàn, khói bụi và mùi khét mãi vẫn chưa tan. Giấc mộng Mặc Giả mười năm, lại trở về điểm xuất phát, về với thời khắc Tần Bắc Dương băng qua Hoàng Phố, mời mọi người uống rượu giữa gió tuyết Lục Gia Chủy mười năm trước. Tiền Khoa bị thương nặng nhưng vẫn muốn gây dựng lại, Lý Hưng Thịnh khuyên anh ta từ bỏ, đây là điều không thể nào. Trung Quốc về sau có thể sẽ chiến loạn liên miên. Nhật Bản đã chiếm ba tỉnh miền Đông, hiện giờ lại ra tay với Thượng Hải, cho dù có thể sống sót qua trận chiến này, nhưng ai biết lần sau sẽ là khi nào? Tần Bắc Dương chớp mắt hai cái, như có nước mắt chực trào trên khóe mắt. “Cửu… Sắc… đâu…” Nghe tới “Cửu Sắc”, phản ứng đầu tiên của Anna là nhớ tới con gái của mình. Cô vừa định nói Cửu Sắc vẫn khỏe thì sực nhớ ra “Cửu Sắc” mà Tần Bắc Dương luôn nhớ tới là thú trấn mộ. “Cửu Sắc… em không biết” Một ngày sau khi Mặc Giả Thiên Công hủy diệt, Âu Dương Anna đã bỏ một số tiền lớn thuê vài tên thợ lặn lặn xuống sông Hoàng Phố tìm kiếm tung tích của Cửu Sắc. Thợ lặn vớt được hài cốt của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, linh thạch đã chìm trong đất bùn dưới đáy sông. Còn Cửu Sắc, thú trấn mộ ấu kỳ lân của Tần Bắc Dương, ngay cả một sợi lông cũng không vớt được. Thứ duy nhất còn lại của Tần Bắc Dương là Đường đao ba thước và cung chữ thập nước Nga. “Là… anh… hại… chết… Cửu… Sắc…” Tần Bắc Dương lòng như dao cắt, nước mắt nghẹn suốt nửa ngày bỗng trào ra. Anh biết, nếu không có ca phẫu thuật này, nếu nó không bị mổ bụng trên bàn phẫu thuật thì với sự thông minh nhanh nhẹn của Cửu Sắc, nó đã thoát chết từ lâu. “Em tin rằng Cửu Sắc còn sống” Âu Dương Anna tin rằng chỉ cần con gái Cửu Sắc bình an, thú trấn mộ Cửu Sắc nhất định cũng bình an. “Nhưng… “ Tần Bắc Dương nhìn Anna trên quan tài, cuối cùng trên mặt cũng có biểu cảm: “Nhưng… vì… sao… anh… còn… sống…” “Bởi vì anh còn có Cửu Sắc”