← Quay lại trang sách

Chương 43-2 Vô Tự Bia

“Ối ối ối… Tiểu thư Anna của tôi ơi…” Tiểu Mộc không hề già đi nên nhìn ai cũng tưởng như người ta vẫn đang dừng lại ở thời thiếu nam thiếu nữ: “Tôi muốn nhanh chóng về Lạc Dương tìm hai anh em Tường Lỗ và Liên Phàm”Tần Bắc Dương cao giọng nói: “Tiểu Mộc, tôi hỏi anh mấy câu!” “Ối ối… Hỏi đi” Thấy thú trấn mộ Tần Bắc Dương, Tiểu Mộc run bắn cả người, khoanh chân ngồi dưới Vô Tự Bia. Tần Bắc Dương đi tới trước tấm bia nguy nga sừng sững: “Anh có biết, vì sao hơn một nhìn năm qua, lăng Càn chưa từng bị trộm không?” “Bởi vì lăng Càn vốn không có cửa mộ” Ánh mắt Tiểu Mộc trở nên lạnh lùng, càng giống với tuổi thật của hắn: “Nói cách khác, cửa mộ của lăng Càn cách phần thân lăng mộ cực kỳ xa xôi – Bạch Lộc Nguyên mới là cửa mộ của lăng Càn. Nhớ năm xưa, quan tài của Võ Tắc Thiên được hạ táng tại lăng mộ mê cung Bạch Lộc Nguyên, đường hầm xuyên qua cánh cửa phong ấn, xuyên qua lòng đất dưới thành Trường An, xuyên qua vùng đất trung tâm đồng bằng Quan Trung và sông Vị Thủy, cuối cùng dẫn tới địa cung lăng Càn” Kết luận của khảo cổ học lịch sử, ngoại trừ chữ viết và hiện vật rõ ràng, rất nhiều thời điểm người ta cần phải suy luận dựa trên những điều kiện đã biết. Tiểu Mộc thân là vua trộm mộ, cho nên cũng có năng lực này. Tần Bắc Dương lẳng lặng gật đầu. Anh nhớ tới ảo ảnh triều Đường trong thế giới dưới lòng đất, những điều mắt thấy tại nghe khi nhập vào người tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ, rồi tự đưa ra suy luận của riêng mình… Theo di nguyện của Võ Tắc Thiên, thiếu niên Tần Mục Dã của tộc Thợ mộ họ tần đã biến Nữ hoàng thành thú trấn mộ. Thân thể của bà lão hơn tám mươi tuổi đã chết, nhưng trái tim thiếu nữ vẫn còn đó, biến thành Thiên Tử Trấn Mộ. Bà vẫn nhớ cháu trai của mình, quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ chính là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của bà. Sau khi Thiên Tử Trấn Mộ hoàn công, Tần Mục Dã và Lý Thuần Phong rời khỏi địa cung. Lý Thuần Phong để lại phong ấn ngôi sao năm cánh, khóa chặt đường hầm nối liền với lăng Càn. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Mộc. Vì sao tên trộm mộ trường sinh bất lão này lại có thể gỡ xuống phong ấn của Lý Thuần Phong? Tựa như hắn có thể đi qua hầm mộ của lăng mộ mê cung Bạch Lộc Nguyên một cách bình an vô sự? Đó có lẽ là một câu chuyện dài. “Hưng Thịnh, tôi lại muốn hỏi anh” Tần Bắc Dương ngoảnh đầu nhìn Lý Hưng Thịnh: “Anh nói xem, vì sao tổ tiên người Trung Quốc lại phải xây dựng phần mộ thật lớn?” “Khi chết cũng như khi sống?” “Mộ phần là trạm trung chuyển nối liền giữa sinh mệnh và cái chết, cổ nhân tin rằng tiến vào phần mộ dưới lòng đất là có thể đi tới nơi khởi nguồn của văn minh” “Giống như người Ai Cập cổ đại xây dựng Kim Tự Tháp?” “Có lẽ văn minh không bắt nguồn từ dưới lòng đất, càng không bắt nguồn từ sao trời, mà khởi nguồn từ chính địa cầu” Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, nhớ tới thế giới sâu mấy nghìn trượng dưới lòng đất, thiên đường cuối cùng của các thần thú, hành trình kỹ vĩ tráng lệ mà Tần Bắc Dương và Cửu Sắc cùng trải qua, đây là chốn về và là nơi lánh nạn tốt nhất của nhân loại. Tiến sĩ Cambridge Lý Hưng Thịnh chợt hiểu ra gì đó: “Chẳng lẽ là thuyết trái đất rỗng?” “Chúng ta tới từ lòng đất, rồi chắc chắn sẽ trở lại với lòng đất” Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhìn thẳng vào vầng mặt trời sáng chói, trong lòng thầm nói: “Lúc bạn nhìn lên sao trời, có thể nào cúi xuống nhìn dưới chân?” Mọi người nghỉ ngơi một đêm dưới Vô Tự Bia, sáng sớm hôm sau mới từ biệt mỗi người một ngả. Tiền Khoa một mình lái máy bay trở về, anh ta phải về Học viện Hàng không Trung ương Kiến Kiều để bảo vệ bầu trời Thượng Hải. Tiểu Quận vương dẫn theo kỵ binh Mông Cổ tiến về phía Đông, vượt qua Hoàng Hà, ngược dòng Phần Thủy mà lên, đến Thái Nguyên thăm hỏi Diêm Tích Sơn, trợ giúp phòng thủ cứ điểm quan trọng của Nương Tử Quan. Trước lúc từ biệt, Lý Hưng Thịnh dành tặng Tần Bắc Dương vài lời: “Ai nói không có gì mặc, hai ta khoác chung tấm áo*” Anh ta phải trở lại phòng thí nghiệm Cambridge, phát hiện của anh ta có thể thay đổi lịch sử nhân loại. *Kinh Thi – Tần Phong – Vô Y, miêu tả sĩ khí của quân Tần trước lúc xuất chinh. Cuối cùng Tiểu Mộc cũng có thể quay về Lạc Dương tìm kiếm hai đứa trẻ mất tích. Bí mật của tên vua trộm mộ này vẫn chưa có lời giải, câu chuyện của hắn sẽ còn kéo dài cả một thế kỷ, thậm chí còn kéo dài sang thế kỷ sau. Âu Dương Anna quyết định vượt nghìn trùng dương tới nước Mỹ, cô muốn bán tài sản mua được ở New York và San Francisco trong thời kỳ “Đại suy thoái” để mua vũ khí và trang bị cho quân đội Trung Quốc. Cô muốn dẫn con gái đi cùng nhưng lại bị Tần Cửu Sắc cự tuyệt. Cô nhóc này nằng nặc đòi theo Diệp Khắc Nan tới Thượng Hải, dấn thân vào cuộc chiến Tùng Hỗ sắp bùng nổ. Diệp Khắc Nan cũng khuyên một đứa trẻ như cô nên theo mẹ sang Mỹ, rời khỏi Trung Quốc binh đao khói lửa. Nhưng Cửu Sắc nói mình là truyền nhân của tộc Thợ mộ, mang theo kỹ nghệ ba nghìn năm của gia tộc, sao có thể bỏ mặc tổ quốc loạn lạc lầm than? Trong lúc hai mẹ con đang mâu thuẫn giằng co thì Tần Bắc Dương đột nhiên lên tiếng: “Cửu Sắc, ba đồng ý cho con theo Thám trưởng Diệp tới Thượng Hải. Giống như hai mươi tám năm trước, Thám trưởng Diệp dẫn ba rời khỏi Thiên Tân tới địa cung Tây lăng nhà Thanh, từ ngày đó, ba cũng bắt đầu trưởng thành. Từ hôm nay trở đi, con cũng phải trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất” Lời của Tần Bắc Dương khiến Anna không cách nào cự tuyệt. Mấy ngày nay, Cửu Sắc luôn quấn lấy Diệp Khắc Nan, không phải chơi bời đùa giỡn thì lại đòi kể chuyện tra án. Âu Dương Anna là người từng trải, đã sớm nhìn thấu tâm tư của con gái, lòng thầm nghĩ lại là một đoạn nghiệt duyên! Anna chỉ đành đồng ý, nhưng cô phải cùng Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan tới Thượng Hải thì mới yên tâm. Trước khi đi, Âu Dương Anna đặt chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái lên môi mình, ngây ngốc nhìn Tần Bắc Dương, như thể anh vẫn là thợ thủ công trẻ tuổi hai mươi năm trước, còn cô vẫn là thiên kim tiểu thư trên núi Đạt Ma trên biển. Cô rất muốn ôm người đàn ông này thêm một cái. Đáng tiếc anh đã không còn là “người” đó nữa. Mặt trời lại nhô cao. Mọi người đều đã đi xa, chỉ còn lại thú trấn mộ Tần Bắc Dương đứng trơ trọi trước Vô Tự Bia, dưới phần mộ của Võ Tắc Thiên. Phần đời còn lại, anh sẽ trải qua một vòng luân hồi đằng đẵng vô tận, một mình đi qua lịch sử Trung Quốc bom rơi đạn lạc, đi qua thế kỷ hai mươi biến hóa khôn lường. Tần Bắc Dương bắt đầu một hành trình vô tận, một âm thanh văng vẳng bên tai: “Ngươi có biết ngươi là ai? “Thú trấn mộ Tần Bắc Dương” “Ngươi có biết ngươi từ đâu tới không?” “Tôi tới từ địa cung” “Ngươi có biết ngươi phải đi đâu không?” “Tôi phải đi tới ngày mai”