← Quay lại trang sách

Chương 43-1 Vô Tự Bia

Ba ngày sauThú trấn mộ Tần Bắc Dương vừa đi vừa lẩm nhẩm “mahasattva”, xuất phát từ Bạch Lộc Nguyên, vòng qua tường thành Tây An, băng qua vùng đất Quan Trung, vượt mấy trăm dặm, đi tới lăng Càn của Đường Cao Tông Lý Trị và Võ Tắc Thiên. Giữa hai ngọn núi kế nhau, Tư Mã Đạo thẳng tắp dẫn tới Lăng Sơn nguy nga hùng vĩ, phía trước là kỵ sĩ không đầu và “61 bức tượng phiên thần”. Tần Bắc Dương cải trang thành thợ thủ công nông thôn, toàn thần bọc kín mít để che giấu thân thể và tứ chi sắt thép, dưới nắng hè chói chang trông có vẻ chẳng giống ai. Đằng sau anh, Âu Dương Anna, Tần Cửu Sắc, Diệp Khắc Nan, Tiểu Mộc ngồi trên một chiếc xe ngựa, đều đang ngẩng đầu lên nhìn tòa lăng mộ chí cao vô thượng này. Phía Đông Nam bốc lên bụi vàng ngùn ngụt, mấy trăm con tuấn mã lao vùn vụt tới. Phần lớn đều mặc áo choàng của dân vùng biên giới phía Bắc, sau lưng còn có súng kỵ binh và cung tên, chẳng lẽ lại có kẻ đến trộm mộ? Trinh thám Diệp Khắc Nan rút súng ra, bảo mẹ con Anna và Cửu Sắc tìm nơi ẩn nấp, Tần Bắc Dương cũng đặt mũi tên lên cung chữ thập rồi giơ ngang trước ngực. Thủ lĩnh của đối phương là ba người cưỡi ba con ngựa, bọn họ đi tới trước mặt Tần Bắc Dương, ghìm chặt dây cương, vó ngựa giương cao. Người đầu tiên mặc áo choàng Mông Cổ màu xanh ngọc làm bằng tơ lụa, người Bắc tướng Nam, rõ ràng là hậu duệ gia tộc Hoàng Kim của Thành Cát Tư Hãn, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La – Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi. Người thứ hai mặc đồ lao động, quần yếm, đeo mắt kính, với dòng chữ “Học viện Hàng không trung ương Kiến Kiều” in trên ngực áo, từng là tổng giám đốc nhà máy Mặc Giả Thiên Công, truyền nhân của Tiền thị Hồ Châu – Tiền Khoa. Người thứ ba là một người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ Tây Dương với vẻ ngoài bảnh bao và đôi mắt sáng, Tiến sĩ Vật lý lý thuyết tại Đại học Cambridge, cũng là đời sau của Lý Thuần Phong Đại Đường, con trai của thấy phong thủy ngự dụng hoàng gia triều Thanh – Lý Hưng Thịnh. Đằng sau bọn họ là một đoàn xe ngựa Mông Cổ chở vũ trang hạng nặng, lặn lội đường xa tới đây, chiến mã khò khè khịt mũi, đi ở giữa đoàn người. “Tần Bắc Dương!” Tiểu Quận vương là người đầu tiên xoay người xuống ngựa, vừa mới chạy được hai bước đã ngã nhào một cái, lại bò dậy rồi nhào vào lòng Tần Bắc Dương, cảm giác như đụng vào một tấm sắt, trên trán cũng nổi lên hai cục u to tướng. Tiểu Quận vương ôm Tần Bắc Dương cười ha hả: “Ôi mẹ ơi, nhiều năm không gặp, sao mà cơ bắp của cậu lại chắc nịch thế này! Hay là luyện thành Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam rồi?” Lý Hưng Thịnh và Tiền Khoa cũng xuống ngựa chạy tới ôm chầm lấy Tần Bắc Dương, như những người bạn thời tiểu học tụ hội sau mười năm xa cách. Diệp Khắc Nan, Âu Dương Anna, Cửu Sắc cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa, đây không phải oan gia ngõ hẹp mà là anh hùng hội tụ. Chỉ có Tiểu Mộc vẫn còn ngồi sau xe ngựa, đang muốn tìm cơ hội đánh xe rời đi. Anna hỏi tiểu Quận vương và Lý Hưng Thịnh sao lại muốn tới lăng Càn? Tiểu Quận vương nhìn Diệp Khắc Nan với vẻ nghi hoặc: “Không phải Thám trưởng Diệp đánh điện báo cho tôi à? Lăng Càn đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?” Mấy ngày trước, Diệp Khắc Nan và thiếu nữ Cửu Sắc cùng thú trấn mộ Cửu Sắc đi ngang qua Lạc Dương, phát hiện Học Viện Trộm Mộ trên núi Bắc Mang bị sát hại và đốt cháy, vua trộm mộ Tiểu Mộc bặt vô âm tín. Diệp Khắc Nan suy đoán lăng Càn hoặc Bạch Lộc Nguyên sắp có kiếp nạn lớn. Huống chi lại có tin tức Tề Viễn Sơn nay đã là chư hầu Quân Trung. Hai mươi năm trước Diệp Khắc Nan đã nhìn ra Tề Viễn Sơn là kẻ ăn ở hai lòng. Dù sao cũng là trinh thám kinh thành, anh không kinh động quan viên bản địa và cục cảnh sát địa phương mà đánh điện báo tới Thượng Hải và Ngạc Nhĩ Đa Tư. Trước nói về Thượng Hải, nghe nói Bắc Bình xảy ra “sự kiện ngày 7 tháng 7”, Lý Hưng Thịnh vội vàng từ Anh quốc trở về Thượng Hải. Anh dâng lên thành quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm Cambridge cho Chính phủ Quốc Dân. Nhưng chính phủ Quốc Dân lại là một đám ngu xuẩn có mắt không tròng, coi thường vũ khí mà Lý Hưng Thịnh dâng lên, còn tưởng anh ta đang đùa, một vật nhỏ bé như vậy sao có thể quét sạch ngàn quân? Một trận định càn khôn lại càng không thể. Lý Hưng Thịnh nhận được điện báo của Diệp Khắc Nan, muốn ngồi xe lửa tới Lạc Dương rồi chuyển sang cưỡi ngựa tới Tây An, nhưng Hoa Bắc chiến sự căng thẳng, tuyến đường sắt Lũng Hải đã bị gián đoạn. Lúc ấy, Lý Hưng Thịnh chợt nhớ tới Tiền Khoa. Năm năm trước, sau khi Mặc Giả Thiên Công bị Nhật Bản oanh tạc, Tiền Khoa đã gia nhập không quân Trung Quốc, làm công việc thiết kế và cải tiến máy bay chiến đấu tại Học viện Hàng không Trung ương Kiến Kiều. Lý Hưng Thịnh từ Thượng Hải tới Hàng Châu, nói rõ mục đích với Tiền Khoa – lăng Càn hoặc Bạch Lộc Nguyên gặp nạn, bạn bè lâu năm không thể khoanh tay đứng nhìn. Sau một hồi do dự, Tiền Khoa đã lái chiếc máy bay hạng nhẹ do chính mình cải tạo chở Lý Hưng Thịnh tới Tây An. Anh ta nói chuyến này vừa đi vừa về phải mất nhiều nhất bảy ngày, bởi vì gió ở Thượng Hải rất mạnh, sợ là quân Nhật lại sắp gây chuyện, Thường Khải Thân đã có kế hoạch cho trận chiến Tùng Hỗ. Tiền Khoa phải nhanh chóng trở về Học viện Hàng không Kiến Kiều tham gia chiến đấu. Hai người bay ngàn dặm trên không trung, có dừng lại ba lần để bổ sung nhiên liệu, cuối cùng hạ cánh tại sân bay Tây An. Lý Hưng Thịnh và Tiền Khoa rời thành tới Bạch Lộc Nguyên, xuất hiện lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường xuất hiện hàng trăm hàng nghìn ngôi mộ mới. Người dân trên núi nói gần đây đã xảy ra một trận đại chiến, thi thể của vô số binh lính bị bỏ lại nơi này vào lúc rạng sáng, để tránh dịch bệnh lây lan, bọn họ đã đem đi chôn cất. Lý Hưng Thịnh cẩn thận quan sát lăng mộ, không tìm thấy dấu vết đào trộm. Anh ta cũng không biết đường vào mộ nằm dưới cây đại thụ mọc cong. Bọn họ phán đoán Bạch Lộc Nguyên đã thoát được kiếp nạn trộm mộ, tiếp theo có lẽ là lăng Càn? Lý Hưng Thịnh cùng Tiền Khoa chuyển sang cưỡi ngựa, vội vã tới lăng Càn. Lại nói tới Ngạc Nhĩ Đa Tư trên thảo nguyên Mông Cổ. Thiếp Mộc Nhi vốn đã tập hợp một đội kỵ binh Mông Cổ tinh nhuệ, chuẩn bị tới Trường Thành chống lại Nhật Bản. Sau khi nhận được điện báo của Diệp Khắc Nan, anh ta quyết định xuôi Nam tới Thiểm Tây, xuyên qua cao nguyên Hoàng Thổ và biên giới Thiểm – Cam – Ninh, đến thăm hầm trú ẩn dưới núi Bảo Tháp, ngang qua lăng mộ của Hoàng đế thủy tổ Hoa Hạ, đi tới Đế lăng vĩ đại nhất triều Đường. Vừa tới ngoài huyện Càn, tiểu Quận vương đã tình cờ gặp được Lý Hưng Thịnh và Tiền Khoa. Ba anh em hội tụ, không kìm được thổn thức, lập tức đi thẳng tới lăng Càn, chuẩn bị cho một trận đại chiến, không ngờ giữa đường lại gặp được Tần Bắc Dương. Lại càng không ngờ Tần Bắc Dương đã trở thành thú trấn mộ. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương đối mặt với lăng Càn nguy nga hùng vĩ. Người đàn ông này ngẩng cao đầu, dưới sự hộ tống của Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Tiền Khoa, đi xuyên qua Tư Mã Đạo chính giữa lăng Càn, đi vào giữa “Thuật Khánh Ký Bi” của Đường Cao Tông và Vô Tự Bia của Võ Tắc Thiên. Ánh nắng chói chang chiếu xuống Vô Tự Bia, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều thấy được chữ viết dày đặc trên tấm bia, từng chữ đều lấp lánh ánh vàng, thể chữ Vương Hi Chi mà Võ Tắc Thiên thích nhất. Nhưng ánh sáng rực rỡ đó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, nháy mắt đã hóa thành vô hình. Cửu Sắc mười bảy tuổi dụi mắt mấy cái, lớn mật đưa tay sờ vào tấm bia, nhưng một chữ cũng không sờ được. Trên Vô Tự Bia viết cái gì? Chỉ có một mình Tần Bắc Dương biết rõ, nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra. “Đây là một giấc mộng sao?” Lý Hưng Thịnh đi quanh Vô Tự Bia một vòng: “Hay là một câu chuyện xa xưa?” “Đó là một câu chuyện xa xưa, không phải mộng” Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhìn Ông Trọng, người đá, ngựa đá, văn thần võ tướng trước Thần Đạo dẫn vào lăng Càn, kiên quyết bảo vệ bí mật của Trung Quốc. Âu Dương Anna tóm lấy Tiểu Mộc, vừa nhéo lỗ tai hắn vừa nói: “Cái đồ xấu xa hèn hạ, lại muốn chạy trốn?”