Chương 2
Thôi, cứ để tôi lo hết cho, ông an tâm, tôi có bao giờ phản bội niềm tin của ông đâu. Có lẽ là hơi quá nhưng trong chuyện này, tôi là dân chuyên nghiệp rồi."
"Đi chỗ này, tôi có biết một quán rất đỉnh." Tối hôm đó, Yoshikawa tỏ ra phấn khích hơn thường lệ, chỉ ngồi lặng lẽ uống ở quán bar này không đủ độ. Bọn họ bắt taxi đến một hộp đêm ở Roppongi, nơi có những cô gái ăn mặc lả loi, sẵn sàng pha whisky mời khách. Nội thất bên trong mang phong cách Ý, những bộ sofa được ngăn cách bởi lớp kính mờ khắc hoa văn, xung quanh bày những chậu cây cảnh thuộc loại hiếm, tiếng nhạc Jazz lạnh lùng kiểu châu Âu vang khắp quán. Quán này chắc đắt cắt cổ đây, Aoyama thầm nghĩ, nhưng chẳng hiểu đỉnh ở chỗ nào. Quán khá đông, vài nhóm khách đang ngồi uống tại quầy bar, còn Yoshikawa được coi như thượng khách, được mời vào vào tận khu vực ghế sofa hình chữ L trong góc. Dẫn đường là một cậu xấp xỉ ba mươi, bộ dạng chưa từng thấy trong các nhà thổ hồi xưa, anh chàng bận bộ vest lụa màu nâu lục, xỏ khuyên cả tai lẫn mũi và miệng, nét mặt nom như tượng. "Xin vui lòng đợi khoảng mười lăm phút!", anh ta nói, đặt lên bàn một chai Ballantine's loại ba mươi năm, một âu đá, nước suối và vài cái ly, rồi bỏ đi. Quán đông thế này, chắc cũng phải tầm mười lăm phút thì đám gái phục vụ mới đến được, nghĩ vậy gã quay sang hỏi: "Này, Yoshikawa, quán này sang trọng, yên tĩnh đấy, nhưng sao ông có thể nói là đỉnh nhỉ?"
"Đơn giản thế này. Đám con gái chúng nó không ngu đâu. Trừ những đứa còn bám trụ tại các câu lạc bộ đã hoang tàn ở khu Ginza hồi nền kinh tế bong bóng sụp đổ, lũ đó rặt một đám ngu ngốc điển hình, cái đám vừa chân ướt chân ráo từ vũ trường ra. Ý ông nói lúc nãy, cứ phải luyện tập cái gì đó là được đúng không nào? Lũ con gái ở đây xinh đẹp này, rồi hát, nhảy, làm được đủ các trò nữa nhưng không có đứa nào đóng phim sex hay chụp ảnh khiêu dâm cả, giữ mình như thế khó hơn bình thường rất nhiều. Này, ông có biết dạo này có càng nhiều lũ con gái được gắn mác nữ diễn viên không? Đâu đâu cũng thấy nữ diễn viên nhưng nhìn mặt lạ hoắc, lượng phim xuất xưởng so với ngày xưa không hơn là mấy mà số nữ diễn viên phải tăng đến hàng nghìn lần. Với tôi thì như vậy quá bất thường, nhưng chắc chắn lại có ích cho ông."
"Tôi sẽ lo cho ông," Yoshikawa nhắc lại. Aoyama cũng đã vài lần tổ chức thi tuyển chọn người mẫu cho các băng quảng cáo. Cứ nhìn hơn chục cô người mẫu mặc đồ tắm xếp hàng dài trong studio là gã nhớ đến những từ kiểu như "buôn người", "chợ đấu giá nô lệ". Dĩ nhiên không phải nô lệ nhưng rõ ràng đó là họ muốn bán thân mình nên mới làm như vậy. Mua bán, xét cho cùng là gốc rễ của mọi hành vi xã hội, thứ được bán lẫn thứ được mua đều là hàng hóa cả. Nhưng chẳng lẽ mượn cớ tổ chức thi tuyển chỉ vì mục đích cá nhân là kiếm vợ?
"Ê, rượu thì không uống, cứ im re mãi thế, hay ông không thích cái ý tưởng thi tuyển tuyệt diệu của tôi?"
"Đâu có," tay đưa lên miệng ly Ballantine's ba mươi năm đã pha loãng, gã đáp. "Nhưng tôi vẫn thấy lo lo."
"Nhưng để biến mong muốn của ông thành hiện thực thì chỉ có cách duy nhất đó, hay ông lo chuyện tiền bạc?"
"Tiền thì xoay được thôi, cái chính là công tư lẫn lộn..."
"Ừ nhỉ. Nhưng tôi cũng không đần độn đến mức tổ chức tuyển chọn chỉ vì mục đích tìm vợ cho ông đâu, làm thế khác gì lừa đảo."
"Lừa đảo?"
"Bây giờ giả dụ ra thông báo: tìm vợ hai cho anh Aoyama Shigeharu, ông có dám mơ được đến chục cô đạt đủ tiêu chuẩn của ông không?"
"Dĩ nhiên là không."
"Bởi thế. Nhưng cũng không thể tự bịa đặt ra một bộ phim, không làm mà vẫn tuyển diễn viên, việc đó mới là lừa đảo. Ý tôi là thế này, trước tiên sẽ lập dự án hẳn hoi, một câu chuyện tình lãng mạn, trong đó, xem nào, chọn nữ nhân vật chính tầm tuổi khá rộng từ khoảng hơn hai mươi đến hơn ba mươi, đã từng kinh qua môn gì đó. Đấy, tuyển chọn bằng câu chuyện như thế."
"Ông định làm phim thật à?"
"Chưa cần quyết định vội. Một năm cũng phải có vài chục dự án phim chết yểu vì thiếu kinh phí đấy thôi, số lượng phim thực hiện được có khi còn ít hơn."
"Thế thì vẫn là lừa đảo chứ khác gì?"
"Khác chứ. Một đằng là bịa ra một bộ phim mà không có ý thực hiện ngay từ đầu, một đằng lên kế hoạch tỉ mỉ đến tận chân răng, chuẩn bị cả phần kinh phí, diễn viên phụ, viết cả kịch bản nữa rồi mới tuyển chọn, hai việc hoàn toàn khác nhau mà."
"Tức là vẫn có khả năng sẽ làm phim thật chứ?"
"Khả năng làm là thấp. Mà điện ảnh kỳ lạ là ở chỗ, cứ thoáng thoáng một chút, chờ vận may đến bất ngờ, thế có khi tính hiện thực lại cao."
"Thật không?"
"Đùa đấy. Nhưng cứ cố chấp như thế cũng không được. Chừng nào mà hệ thống ngành giải trí ở cái nước này không thay đổi, dù cố chấp hay toan tính đến mấy cũng không làm được phim."
"Thế tôi sẽ lấy nữ diễn viên chính à?"
"Ông không thích sao?"
"Thế này nhá, nếu là một chuyện tình lãng mạn thì cô nàng sẽ làm những trò lãng mạn với một thằng khác trong phim, huỵch toẹt ra, tôi không thích chính là cái trò đấy. Rồi cô nàng sẽ trở thành một diễn viên thực thụ. Làm sao tôi sống được một cuộc sống bình dị với một diễn viên cơ chứ. Tôi hoang mang lắm. Có thể hơi thành kiến nhưng theo tôi, nữ diễn viên là loại không giống người tẹo nào."
"Cái đó không phải là thành kiến đâu, sự thật trần trụi nó thế. Trên đời này bói đâu ra đứa diễn viên nào có tư cách bình thường. Cái loại đấy mà có thì tôi cũng đến trọc đầu, tôi xin nhét dưa chuột vào lỗ đít, trồng cây chuối mà đi vòng quanh đảo Mururoa! Nhất định đối tượng của ông không phải là nữ diễn viên chính rồi. Nghĩ đi chứ, giả như ông chọn cô nàng nhé, ông sẽ giải thích thế nào khi không làm được phim? Giải thích thế quái nào được. Mà phim thì khả năng chết yểu rành rành ra đấy, liệu ông có dám nói thật với vợ tương lai của ông, người đang sung sướng vì được đóng phim, rằng kế hoạch làm phim đó tiêu tùng rồi không? Ông mà nói thì tình yêu tan vỡ ngay. Dám cá là tình yêu có mãnh liệt đến mấy, piu một cái là mất dạng vào hư không. Không thể là diễn viên chính được, mà tôi cũng không nhắm vào những cô lọt vào vòng cuối. Tôi sẽ duyệt qua hồ sơ thế nào đó, chọn cho qua vòng đầu, rồi sau đó xem cô nào có vẻ không thể thành diễn viên được nhưng mà mặt mũi xinh xắn, nói chuyện có duyên, cho vào vòng hai. Tôi định chọn típ như thế thôi. Trước giờ ông chỉ làm phim quảng cáo nên không biết đâu, trong cái típ đấy nhá, báu vật lung linh tỏa sáng hơi bị nhiều! Nếu tổ chức thi tuyển mà có một nghìn cô tham gia thì bét ra cũng phải được tầm mười cô. Phải là típ người mà dẫn đi đâu cũng có 90 phần trăm đàn ông đờ đẫn ngoái nhìn; học lực thì không quan trọng lắm nhưng cũng sẽ có cô tốt nghiệp trường danh tiếng mà người thường phải ngước mắt thán phục; rồi có cả hiểu biết, lại thành thục múa ballet hay piano nên dáng vẻ thì yêu kiều mà không hỗn láo. Ôi trời, giá mà con trẻ đi hoa hai mươi tuổi, à mà không, trẻ hơn hai mươi tuổi thì tiền cũng không, địa vị cũng không, thôi thì tôi sẽ gả cho con trai tôi vậy. Tôi đang nói về típ người tôi nghĩ ra đấy, ông có hiểu không?" Vừa tự pha cho mình một ly whisky, Yoshikawa hồ hởi nói một hơi.
Kết cục thì cũng là lừa gạt những cô gái đó chứ khác gì, Aoyama nghĩ thầm nhưng không nói ra. Trong đầu gã vội liên tưởng tới cảnh trong vòng vây của mười thiên sứ, cô nào cũng xinh tươi, thông minh, gia giáo, thông thạo nghệ thuật cổ điển. Thằng nào nghĩ thế mà chẳng sướng. Tất nhiên là trừ những kẻ có vấn đề về hoóc môn hay thần kinh.
Sự cảnh giác mang tính khắc kỷ của Aoyama đã đầu hàng trước sức tưởng tượng của thằng đàn ông. Aoyama không biết rằng sau này chính điều đó đã khiến nảy sinh bao rắc rối và những nỗi khiếp đảm kinh hoàng, hủy hoại mọi mơ tưởng của gã.
"Này, chắc ông thấy lạ lùng vì tại sao những cô gần như là lý tưởng của giống đực, tôi lại không cho lọt vào vòng cuối không? Giải thích cái này dài dòng lắm, tôi thì muốn nói thêm về những thứ khác nên sẽ giải thích cực ngắn thôi, chung quy như thế này, về cơ bản đàn bà mà phải diễn xuất là bất hạnh rồi. Thế đàn ông có bất hạnh không? Câu trả lời là không, thường thôi! Trên phương diện nào đó, việc diễn xuất cũng sẽ là hàng hóa trong xã hội tư bản, không thể khác được. Tức là buộc phải có cạnh tranh. Mà đàn bà thì ít tính cạnh tranh, đứa nào có máu cạnh tranh thì đương nhiên sẽ khốn khổ. Mà thôi, cái ông muốn nghe hơn là tôi sẽ tổ chức như thế nào đúng không?"
"Ừ!" Aoyama gật đầu, uống hết nửa cốc, đảo mắt nhìn quanh trước khi nghe Yoshikawa nói tiếp. Gái ở đây không nhiều lắm song đứa nào đứa nấy đều thuộc hàng ngon mắt ngay cả khi bật đèn sáng trưng. Quần áo, trang điểm không cầu kỳ và không đứa nào mặc đồ rẻ tiền như kiểu hiệu Channel. Khách khứa cũng không phải cái đám đặc trưng với kiểu đầu húi cua nhìn như người Armani mà thoáng qua ai cũng biết là lãnh đạo của các tập đoàn lớn hay các tay buôn bất động sản phất lên nhất thời ngày trước. Nhiều hơn cả là cánh thuộc giới âm nhạc hoặc các ngành liên quan đến máy tính. Cả hai loại người này đều giàu nứt đố đổ vách mà trông khá trầm lặng. Trầm lặng theo nghĩa là họ không biết cách quậy phá hơn là biết tiết chế. Aoyama ngắm đám con gái phục vụ kính cẩn ngồi bên các vị khách trầm tư, với cách nhìn gã đã lãng quên từ sau khi Yoko mất, gã không nhận ra rằng, đó là cái nhìn bản năng của giống đực.
"Tùy cách làm chứ tổ chức thi tuyển thì có nhiều tiền mấy cũng không đủ. Để đặt một trang quảng cáo trong các tạp chí như Asahi Buổi chiều, Pia hay Tokyo Walker thì cũng tốn đến hàng triệu yên, hơn nữa, những trang quảng cáo có hiệu quả thực sự thường đã kín trước nửa năm. Báo hay tạp chí cũng được nhưng không hợp với mục đích lần này. Rồi cái mới nhất là mạng diễn đàn nội bộ thì cũng vứt đi. Giả sử có một trăm cô vào, trong một trăm cô đấy, ông có nghĩ ông muốn lấy làm vợ, hoặc làm người yêu một người thích các phương tiện truyền thông như mạng nội bộ, Internet hay email, những thứ mà toàn cái lũ vô công rồi nghề, ế chỏng ế chơ bu vào? Tôi nghĩ đến phương tiện truyền thông giản dị hơn, đó là đài FM. Không phải kênh J-wave hay Hamaraji, lũ choai choai mới nghe loại đấy. Mà là Kênh 1 đài FM Tokyo. Tôi biết tay Yokoda giữ trọng trách ở đó, tay này thuộc loại ngu hết phần người khác nhưng được cái đối với tôi, chưa bao giờ dám lên mặt vì tôi từng giúp tìm cho hàng loạt nhà tài trợ khi chiếc ghế của hắn lung lay dữ dội. Mà so với tivi thì đài FM rẻ hơn. Chỉ cần phán rằng thời của radio là từ đây, nhoằng một cái là tôi có thể đánh lừa được 30 đến 40 nhà tài trợ ngon ơ. Tôi sẽ bảo Yokoda chèn hẳn vào một chương trình phát thường xuyên. Làm chương trình cho Yokoda hầu hết là các công ty hoạch định vừa và nhỏ mà bên tôi bắt thóp hết rồi, nhà tài trợ thì toàn tôi tìm về, phòng quảng cáo thì rặt một lũ óc bã đậu, phỉnh nịnh một chút thì có bảo cứt là vàng trắng chúng nó cũng răm rắp nghe theo. Kế hoạch lên chương trình mới cho mùa thu kín mất rồi nhưng nếu tôi bảo Yokoda làm hẳn một chương trình định kỳ phát liền ba tháng với chủ đề đại loại như: "Ngôi sao màn bạc của chúng tôi, giờ phút này nàng đang ở đâu," đố tay đó dám nói không với tôi. Người dẫn chuyện ở đây phải là nữ rồi, kịch bản có thằng chuyên viết ở công ty tôi lo, đạo diễn thì ai cũng thế cả, thông báo thi vòng một giao cho nhóm chương trình. Tiêu đề là gì nhỉ, ờ, ngôi sao màn bạc tương lai, ông thấy thế nào? Nhạc nền chủ yếu sẽ pha trộn cả kim lẫn cổ. Thời gian phát vào buổi sáng nhưng muộn một chút, phải nhắm trước tiên vào đám sinh viên chứ gái văn phòng thì vứt, gái văn phòng không phải đối tượng của chúng ta. Không phải vì trong đám này không có mỹ nhân mà vì những đứa chơi thân với đồng nghiệp thì sau này khó lừa phỉnh lắm. Ấy ấy, ông đừng có hiểu lầm vội, ý tôi là khả năng thúc đẩy kế sách của chúng ta sẽ giảm đi chứ không phải là lừa đảo ai. Các tiểu thư nhà giàu cành vàng lá ngọc thì cũng lắm tật. Gọi là lá ngọc cành vàng thì chắc chẳng có cô nào chịu nấu nướng hay dọn dẹp nhà cửa. Nhưng chính trong đám này lại ẩn giấu những kho báu tuyệt nhất cho chúng ta. Những cô nàng kiểu này thường hay dậy muộn, đó là quãng thời gian chán chường nhất, tỉnh dậy, tắm rửa xong thì cũng quá sớm để đi xem phim, nghe nhạc hay hẹn hò, tivi cũng toàn chương trình vớ vẩn. Cơ thể lúc đó vẫn chưa tỉnh hẳn, cô nàng sẽ tự hỏi, hay là mình nghe chương trình ngôi sao màn bạc tương lai nhỉ, rất nhẹ nhàng, nàng với tay bật đài radio hoặc dàn nhạc hi-fi lên, chỉnh kênh FM đúng tần số, hệt như đang dùng tay mân mê đầu vú khi thủ dâm. Rồi một giọng nữ trầm phát ra từ đài radio. Ông cứ thử tưởng tượng xem những thứ mờ ảo đó lãng mạn đến mức nào. Trước khi có vai diễn đầu tiên, Hepbum hay Vivian Lee rồi Julia Roberts hàng ngày sống ra sao? Cũng giống như các bạn bây giờ, họ đã sống những tháng ngày bình thường trước khi trở thành ngôi sao, mà không hề biết sẽ đến một ngày chính họ sẽ tỏa sáng trên màn ảnh. Những ngôi sao màn bạc tương lai đang sống như các bạn thôi. À mà không, những ngôi sao màn bạc tương lai chính là các bạn..."
Kỳ nghỉ hè của Shigehiko sắp chấm dứt. Một mùa hè nóng đến chảy mỡ. Cu cậu không mấy khi ở nhà, lúc thì đi du lịch, lúc thì đến ngủ ở khu học xá của câu lạc bộ trượt tuyết, khi thì lại về bên nhà ngoại. Trước và sau lễ hội Obon, Aoyama hầu như chẳng được nghỉ ngơi vì hàng mớ bài thuyết trình quan trọng về phim quảng cáo nối tiếp nhau, vẫn như mọi năm, Aoyama quyết định hai bố con đi nghỉ tại một khách sạn lâu đời, xinh xắn nằm gần hồ Yamanaka. Thời còn làm ở hãng quảng cáo, sau lần đến chụp ảnh quảng cáo cho loại rượu nhập khẩu từ châu Âu, gã đâm ra thích cái không gian tĩnh mịch, riêng tư ở đó và năm nào cũng dẫn gia đình đến nghỉ.
Lúc đầu chỉ có hai người, Aoyama và Yoko, rồi sau đó có thêm nhóc Shigehiko trên xe cút kít, bảy năm nay thì chỉ còn hai bố con, Shigehiko lớn nhanh như thổi.
Khách sạn nằm trong rừng cách hồ Yamanaka hơn mười phút đi ô tô, đó không phải là nơi cao sang khác biệt, đồ ăn cũng không độc đáo, đón tiếp khách quen chẳng khác khách vãng lai là mấy. Giữa lưng chừng ngọn đồi thoai thoải, nơi mà từ đó phóng được tầm mắt ra phía hồ và núi Phú Sĩ, mọc lên một tòa nhà làm bằng vật liệu tự nhiên và thạch cao, hòa tan vào cánh rừng rậm bao quanh. Ở đó có hai sân quần vợt cứng, có hai mươi phòng ngủ nhưng chẳng bao giờ đầy khách, phòng nào cũng khá rộng rãi với không gian riêng. Không giống như các khách sạn mini vùng cao nguyên, những nơi mà khách trọ dẫu chẳng muốn nhưng cứ phải đụng nhau chan chát.
Đương nhiên, noi đây đã khắc sâu không biết bao nhiêu kỷ niệm với Yoko. Trước và sau khi Yoko mất, đặc biệt là trước khi có Shigehiko, hàng năm hai người vẫn đi du lịch và điểm dừng chân mặc định không nơi nào khác chính là khách sạn xinh xắn này. Ban đầu gã và vợ đi bằng chiếc xe hiệu BlueBird mượn của bạn bè. Khi gã mua trả góp ba mươi đợt cho chiếc xe đầu tiên của hai người, một chiếc xe cũ hiệu Audi, nhu cầu lớn nhất chỉ là phóng dọc theo đường quốc lộ để đến khách sạn này mỗi độ cuối hè. Rồi gã chuyển sang xe Audi đời mới, xe Mercedes 190 nhưng sau khi Yoko mất thì gã đã chọn một chiếc xe nội địa tầm tầm.
Mùa hè năm Yoko vĩnh viễn ra đi, Aoyama vẫn quyết định đến đây sau một hồi đấu tranh tư tưởng. Tất cả vẫn còn in sâu trong tâm trí gã. Năm ấy, Shigehiko mới học những năm đầu tiểu học. Người quản lý khách sạn, một người thích nhạc Schumann, đã hỏi "Cô ấy đến sau à?" khi mở cửa ghế phụ mà không thấy ai ngồi đó. "Mẹ cháu mất rồi," giọng Shigehiko trong ữẻo lạ thường. Aoyama thấy tiếng ve sầu và tiếng chim hót lảnh lót vang vọng hơn trong khoảng không se lạnh, chẳng bao giờ lại được nhìn Yoko đúng trên bãi xe trải đầy sỏi đá này nữa. Trước kia, mỗi khi Yoko đưa đôi chân trong những đôi giày nhiều màu sắc đặt xuống khu đất này, cô vẫn thường nói theo phản xạ "Cứ đến đây là biết mùa hè sắp qua." Chẳng bao giờ được nghe lại giọng nói ấy, chẳng bao giờ được nhìn lại đôi chân thơn thả bước đi trên mặt sân đầy sỏi đá kia nữa. Gã dần phải chấp nhận tất cả những điều đó. Chấp nhận cái chết của người mình thương yêu là chấp nhập từng điều cụ thể như thế. Lần đầu tiên gã biết đến điều này. Liệu một chú nhóc tám tuổi có chấp nhận được điều đó không, Aoyama như bị bóp nghẹt trong mối âu lo này trong suốt bốn ngày hai bố con chơi tennis. Kỹ thuật cả hai lúc đó còn rất tệ, không duy trì được đường bóng nào dài hơi nhưng Shigehiko không một lần đòi nghỉ. Chú nhóc tám tuổi đó biết rằng ngoài tennis ra, không còn trò chơi nào khác.
"Không biết ở nhà, con Gang có ngoan với cô Rie không nhỉ?", ngồi bên ghế phụ, Shigehiko hỏi. Dọc đường quốc lộ vào những ngày thường cuối tháng Tám, xe cộ thưa thớt, bầu trời không một gợn mây, đi qua hồ Sagami là có thể nhìn thấy đường viền của ngọn Phú Sĩ không còn tuyết bao phủ.
"Cô ấy cho nó ăn hàng ngày mà nó cũng chẳng quấn mấy."
Con Gang thuộc giống chó săn thỏ, gã mua nó năm năm trước tại một cửa hàng thú nuôi gần nhà. Trước đó gã nuôi giống chó chồn, khi Yoko còn sống thì nuôi giống chó xù Ê-cốt. Hồi đó Shigehiko mới mười tuổi, chính cu cậu đã chọn con chó nhưng sau đó lại đâm ra lười chăm sóc. Ngày hai bữa đương nhiên là cô Rie cho ăn, dẫn nó đi dạo cũng thường là Aoyama đảm trách. Ấy thế mà Shigehiko vẫn nghĩ nó là của mình, cái tên Gang cũng là do cu cậu đặt.
"Không đâu, nó vẫn chơi đùa với cô ấy ở trong vườn đấy thôi."
Giữ tay lái, Aoyama trả lời Shigehiko với tâm tư phức tạp nhưng đầy sảng khoái. Sau khi gã thổ lộ ý định tái hôn, Yoshikawa đã nóng lòng bắt tay ngay vào chuẩn bị nhiệt tình đến mức khó tin đó chỉ là vì tình bạn. Gã nhớ lại lời Yoshikawa: "Chương trình ngon lành rồi, kế hoạch đã có chân tay của tôi lo, tiêu đề sẽ là Ngôi sao Màn bạc Tương lai, hê hê, chết cười, phát thanh viên sẽ là một ca sĩ nhạc Jazz gần ba mươi tuổi, cô ta khá ăn khách và vừa từ Mỹ về, ý định giới thiệu từng phần cốt truyện của phim cũng được duyệt rồi, hơi bị nhiều người nghe luôn. Mới đầu định nhờ tay Yokoda tác động hộ nhưng tỷ lệ người nghe hóa ra lại cao, mình còn được cảm ơn ngược lại. Đám thanh niên phòng tôi có nhiều đứa thích làm phim nên đứa nào đứa nấy nhảy cẫng lên, mấy công ty phân phối lớn và khách hàng ngày nào cũng thăm hỏi, tay viết kịch bản cũng đã bắt đầu rồi. Nhưng nguy một nỗi là nếu tôi cứ chạy phăng phăng thế này thì về sau ông khó tham gia vào được, nên tôi đang phanh đám thanh niên ấy lại. Này, ông có nhớ bên ông có cái phim tài liệu khá lạ mà hợp tác sản xuất với một hãng truyền hình Đức không? Câu chuyện về một vũ nữ ballet mắc chứng đau cột sống với một nhà đỡ đầu trung niên và một chàng trai có dấu hiệu tự kỷ ấy. Tôi lấy đó làm cốt truyện được đấy nhỉ? Nếu được thế, đưang nhiên ông sẽ tham gia với tư cách một nhà sản xuất, biết đâu ông lại vừa tìm được cô ưng ý nhất, lại làm được cả phim, rồi tiền cứ thế chảy vào ấy chứ. Thế thì tội lỗi quá nhỉ. Này, chương trình mới phát có ba lần thôi nhưng đừng có giật mình nhé, hơn hai nghìn người đăng ký rồi đấy. Trước mắt có nghìn người mong muốn là vợ ông đấy, nghe rõ chưa? Chắc mình để tầm tuổi rộng quá nên cá cắn câu mới nhiều thế. Làm phim ấy, cứ phải có mục đích cá nhân như vậy có khi mới suôn sẻ."
"Con Gang trông thế thôi, nó nhạy cảm lắm đấy, không biết thế nào chứ nó thuộc loại nhút nhát, có phải ai nó cũng quấn quýt đâu. Mà cô Rie thỉnh thoảng cũng vô tâm, hồi xưa cô ấy vẫn hay làm vỡ những cái cốc quý mẹ thích đấy."
"Ta đi có ba ngày thôi, rồi đâu có đó mà."
Trước khi đi, Shigehiko đã nhét vào vali một đầu video xách tay loại 18 inch, thuê hơn chục bộ phim về chiến tranh, định đến khách sạn hai bố con sẽ cùng xem. Trong ô tô đang vang lên giai điệu của nhóm The Beatles. Gã thích nghe nhạc cổ điển còn Shigehiko lại thích Komuro Tetsuya thời anh ta còn trong nhóm TMN, cuối cùng hai bố con thỏa hiệp là nghe The Beatles. Giai điệu chuyển sang bài "AU you need is love", Shigehiko chuyển đề tài từ chuyện chú chó Gang sang chiến tranh Việt Nam, còn Aoyama vừa lái xe, vừa miên man nghĩ về hai nghìn cô gái. Không tưởng tượng nổi là đến tận hai nghìn người, gã phấn chấn như thể đang được chào đón bởi những cơ hội vô tiền khoáng hậu. Gã cảm thấy tâm trạng mình khác một trời một vực so với mùa hè năm Yoko mất khi gã cố kìm nén không để Shigehiko thấy những giọt nước mắt chực tuôn trào. Dẫu nỗi đau có khủng khiếp đến đâu, sớm muộn rồi cũng sẽ được giải thoát, có khi những cơ hội mới lại nhất loạt ùa về. Đó là lẽ tất nhiên vậy mà đối với gã lại thật mới mẻ và dễ chịu. Đến nơi rồi, gã sẽ đăng ký phòng, rồi làm một trận ba séc với Shigehiko, rồi thả mình trong chiếc bồn tắm làm bằng gỗ bách, thưởng thức món vi cá mập, bào ngư tuyệt hảo tại nhà hàng Trung Hoa ở ven hồ, rồi sẽ về xem phim Hamburger Hill, Platoon, Rambo, và tiếp tục nghĩ về hai nghìn cô gái đó. Đơn giản vậy thôi, chao ôi là sảng khoái.
"Bố ơi, quân Việt Cộng mạnh đến thế cơ à, con không hiểu lắm."
"Trong rừng thì Việt Cộng là vô địch."
"Green Beret (lực lượng đặc biệt mũ xanh thuộc quân đội Mỹ) cũng không phải là đối thủ. Spetsnaz (tên một đội đặc nhiệm Nga) chắc cũng phải chào thua."
"Spetsnaz có đánh nhau với Việt Cộng đâu."
"Nhưng có đánh chắc cũng không lại được nhỉ."
"À ừ, trong rừng thì chắc không ai là đối thủ của Việt Cộng cả."
"Mấy cái kiểu bẫy như bẫy chông ấy thật ghê gớm."
"Ừ, họ cắm chông tre nhọn hoắt ở dưới hố sâu. Có loại bẫy mà giẫm một cái là cả bàn chông nhảy dựng lên đâm thẳng vào ngực."
"Chông còn được tẩm cả thuốc độc hoặc phân nữa."
"Ờ, có phải đạn dược hay máy bay trực thăng đâu, đồ miễn phí đấy."
"Kinh khủng, chắc họ lấy mẫu phân nào bẩn nhất, nhiều vi trùng nhất nhỉ."
Đĩa nhạc The Beatles vừa hết, Aoyama bật radio dò kênh đài FM Tokyo. Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Cái gì thế, radio mà cũng nghe, Shigehiko ngạc nhiên. "Bây giờ bạn đang ở nơi đâu, những điều khó tin rồi sẽ tới, hãy dũng cảm một chút thôi..." Sau khi trở về gã sẽ bắt đầu duyệt hồ sơ ngay. Những hai nghìn người, gã lẩm bẩm, cố gắng không để Shigehiko nghe thấy.