Chương 3
Đêm đầu tiên nghỉ tại khu hồ Yamanaka, hai bố con cùng xem phim Rambo. Cuối tập một thì Shigehiko vẫn rơm rớm nước mắt xót xa: "Phim này hay, thật tiếc cho Rambo." Nhưng cậu tỏ ra khá bực bội khi xem tập hai, rồi tập ba, đặc biệt là đoạn kết tập ba, cậu tỏ rõ sự bực dọc: "Ôi trời, thật là quá trớn, ai đòi cưỡi ngựa thì làm sao đánh lại được trực thăng chuyên dụng, thật quá coi thường khán giả, thời hiện đại chứ có phải thời Tam Quốc hay đế chế Mông Cổ đâu." Khoảng hơn hai giờ đêm, có vẻ cậu muốn ở một mình nên nói muốn nghiên cứu máy tính rồi chui tọt vào phòng.
"Bố cứ đi uống rượu đi, thời buổi này không thông thạo máy tính thì không thể chịu được."
Aoyama xách chai cognac và một chiếc ly đi ra khỏi phòng. Toàn khách sạn chìm trong tĩnh lặng, phòng khách cạnh hành lang vẫn thấp thoáng ánh đèn. Không quá rộng rãi nhưng ghế sofa ngồi rất êm, mỗi bàn đều có sẵn đèn đọc sách. Trong thứ ánh sáng dìu dịu tỏa xuống cổ tay, gã thưởng thức hương vị cognac nóng bỏng trườn qua cổ họng, hết nghĩ về Yoko lại đến cuộc thi tuyển. Cho đến giờ, không biết bao nhiêu lần gã đã nghi rằng cái chết của Yoko là bước ngoặt mang tính quyết định đối với gã. Không hẳn nhờ đó mà gã đổi thay, và tất nhiên không phải điều gã mong chờ. Cuộc đời là vậy, đôi khi những điều không mong muốn vẫn cứ xảy ra, giống như tất cả những gì vẫn chắt chiu vun đắp bỗng sụp đổ tan tành chỉ trong một tích tắc, chẳng phải lỗi do ai cả, và nỗi đau phải gánh thì vượt quá ngưỡng chịu đựng của bản thân. Đó không phải là điều có thể dễ dàng chấp nhận, nên mọi người đều cố vẫy vùng thoát khỏi sự khốn khổ ấy. Chỉ có thời gian, thật nhiều thời gian mới xoa dịu được, nhất là những vết thương quá sâu thì đành phó mặc cho thời gian và buộc phải ép mình bằng lòng với từng ngày trôi qua. Cứ thế, sau vài tuần hoặc vài tháng, ta sẽ thấy dấu hiệu mình có thể vượt qua, và cứ thế vết thương lòng sẽ được hàn gắn. Nhưng cách này không hợp với trẻ con. Mấy tháng sau khi Yoko mất, Shigehiko cứ như bị mắc chứng cuồng loạn, chỉ mải miết kiếm tìm một điều gì đó. Cu cậu tham gia đến mấy khóa học tennis, chơi điện tử hoặc nghịch máy tính thâu đêm suốt sáng, rồi gây gổ đánh nhau, máu me đầy mặt đi về. Nhìn chẳng khác gì một kẻ tự hành xác, nhưng thực ra cu cậu đang quyết tâm đi tìm một thứ giúp cậu quên được nỗi đau. Phó mặc tất cả cho thời gian hàn gắn nỗi đau là hành động tự sát, là tạm thời chấp nhận cái chết. Điều này đối với trẻ con là không thể, cho nên Shigehiko giống như một kẻ cuồng loạn, cứ kiếm tìm bất kỳ điều gì khác để tự thoát khỏi nỗi đau chứ không chấp nhận thời gian, vấn đề ở đây không phải là cố tìm thấy hay không mà nằm ở hành động đi tìm, nó sẽ tạo ra khoảng cách xa dần nỗi đau. Không hẳn là học theo con trai nhưng Aoyama cũng đã tìm thấy cho mình một động lực như trong mơ đó là mời cho được nữ nhạc công chơi đàn organ ống. Không có việc đó, sẽ chẳng có gã ngày hôm nay. Yoko không chết thì cũng không thể có cái động lực ấy. Đó chính là lý do tại sao gã lại nghĩ cái chết của Yoko là bước ngoặt mang tính quyết định.
Aoyama xem qua tờ Newsweek đặt trên chiếc bàn làm bằng gỗ tếch đã lau chùi sạch bóng. Có lẽ vị khách Mỹ nào đó bỏ quên chứ chủ khách sạn này không hay đặt sẵn tạp chí nước ngoài để tạo không khí. Một bức ảnh và bài báo về một thiếu niên vô gia cư người Mỹ hiện ra với dòng chú thích: 16 tuổi, chưa một lần hưởng trọn một cái ôm. Gã nhìn vào khuôn mặt đó một lúc lâu. Đó là khuôn mặt của một con người trưởng thành từ những nỗi đau. Một gương mặt không hề có dấu vết của thời gian, của chứng cuồng loạn hay động lực, chỉ có những nỗi đau hằn sâu.
Những loại người này nếu có sát sinh chắc cũng chẳng ghê tay. - Aoyama nghĩ.
"Bố tôi kinh doanh thua lỗ, chúng tôi buộc phải chuyển từ một ngôi nhà khang trang sang một căn hộ chưa đầy mười mét vuông. Dù nợ nần chồng chất nhưng vì trước đó, bố tôi chẳng mấy khi ở nhà nên tôi vẫn nhớ như in một niềm vui nho nhỏ khi cả gia đình được sum họp. Đấy là vào một ngày Tết, ngoài đường người người trưng diện, còn căn phòng của chúng tôi chẳng có gì ngoài bóng tối và giá lạnh. Chúng tôi cuộn tròn trong chăn, cùng xem một bộ phim từ ngày xưa. Đó là một bộ phim hài, thuộc loại gây cười nắc nẻ nhưng có phần kết xúc động. Cả gia đình, bố mẹ, anh chị tôi đều cười đến chảy nước mắt, và cuối cùng chúng tôi bật khóc, khóc vì ngập tràn trong sự mãn nguyện được ở bên nhau cả một khoảng thời gian dài. Và chính lúc đó, khát khao mãnh liệt được trở thành diễn viên, được xuất hiện trên màn ảnh đã trỗi dậy trong tôi..."
"Thế nào, ngạc nhiên chưa?" Yoshikawa nói, tay chồng xếp hồ sơ lên bàn tiếp khách. Yoshikawa hiện là trưởng phòng kinh doanh số 2, văn phòng này là nơi xưa kia hãng quảng cáo lớn nhất trong nước, công ty trước kia Aoyama làm việc, từng thuê.
"Hồ sơ lý lịch này, ảnh này, ngoài ra còn có cả bài tự giới thiệu nữa, quả là một ý tưởng tuyệt cú mèo, lạ là ở chỗ nó gợi cảm xúc nhiều hơn hình ảnh. Mà ông nhìn cái số lượng đăng ký này đi, rốt cuộc có đến tận bốn nghìn người. Tôi đã chọn sơ bộ một trăm cô vừa mắt nhất đây rồi, bây giờ phải chắt lọc thêm lần nữa để còn khoảng ba mươi người thôi. Ông xem cái nào được thì nhét vào tập này nhé."
"Xin mời," một nữ nhân viên trẻ mang đến một ly trà Nhật. Văn phòng không quá rộng rãi nhưng cũng có đủ bàn làm việc và một bộ ghế sofa, cửa sổ phía sau bàn làm việc toàn bằng kính, nhìn rõ quang cảnh khu phố Ginza. Ánh mắt gã dõi theo cô nhân viên trẻ đang rời khỏi phòng. Có một thợ ảnh gã quen biết qua công việc đã nói, phụ nữ cứ trên tầm bốn mươi tuổi thì cái hấp dẫn chuyển từ khuôn mặt và bộ ngực sang đôi chân. Aoyama cho rằng đôi chân là quan trọng. Có lẽ cũng đúng, người ta đã nói cái thay đổi tích cực của năm mươi năm sau chiến tranh được thể hiện một phần qua đôi chân người phụ nữ.
Dù vậy, gã nhìn đống hồ sơ của một trăm người chất ngất trên bàn và nghĩ, đã đành là lẽ tất nhiên nhưng chuyện này đúng là phân biệt đối xử. Có hơn bốn nghìn bộ hồ sơ đăng ký mà trên bàn chỉ còn một trăm bộ "vừa mắt", ba nghìn chín trăm bộ khác vẫn nằm nguyên trong thùng các tông, bị lãng quên nơi góc phòng. Trong một trăm người lại chọn ra ba mươi người. Ôi trời, tuyển chọn...
"Từ tuần sau sẽ bắt đầu phỏng vấn, chắc mất khoảng hai ngày thôi, phòng ốc tôi lo rồi, lịch làm việc của ông thế nào, sắp xếp được không?"
"Liệu có làm phim được không?"
"Cái đó chưa biết. Kịch bản có rồi đấy, tôi đảo mắt qua rồi nhưng tệ kinh người, nhà tài trợ cũng chưa tìm được. Ông cũng biết đấy, cái quan trọng nhất ở đây là tiền và kịch bản chứ không phải diễn viên hay đạo diễn."
"Tức là không thể?"
"Ơ kìa, mục đích trên hết chẳng phải là tìm đối tượng kết hôn cho ông à? Hay là, sao, ông đừng có nói bây giờ mới thấy lương tâm cắn rứt đấy nhá, Aoyama! Lúc này chỉ còn nước tiến lên mà thôi. Ông với tôi đã làm gì sai nào? Tìm vị hôn thê, tìm vợ cho ông, tìm người mà ông sẽ chăm sóc suốt cuộc đời còn lại. Nếu chỉ là nhân tình nhân ngãi thì đó mới là tội lỗi."
"Tội lỗi?" Gã thì thầm không để Yoshikawa nghe thấy, bắt đầu xem hồ sơ và ảnh để chọn ra ba mươi người.
"Anh đúng là thứ không trung thực gì cả, ý tôi không phải là qua chỉnh sửa, mà chỉ cần thay đổi góc chụp, gia giảm nguồn sáng đi một chút thì quạ cũng hóa thành công, và ngược lại cũng có. Ông xem có cô nào chỉ cần hơi muốn gặp thôi cũng được, nhét vào trong tập hồ sơ này nhé."
Yoshikawa nói vậy, Aoyama gật đầu và bắt đầu xem ảnh của cả một trăm cô. Hầu hết các cô đều xinh xắn. Gã ưu tiên những ai có ghi trong lý lịch là có kinh nghiệm thực tế về âm nhạc cổ điển hay vũ ballet. Bài tự giới thiệu rất dài dòng nhưng tất cả đều ngộ nhận rằng mình hợp với nghề diễn viên, chính nghề diễn viên sẽ phát huy tối đa khả năng của mình, mình sinh ra là để trở thành diễn viên, rồi kết một câu: xin cho em một cơ hội. Aoyama thực sự ngạc nhiên, họ đã diễn bao giờ đâu mà dám nghĩ là mình thích hợp. Chẳng qua các cô gái ấy chỉ bất mãn với hiện tại. Không phải họ thực sự muốn làm diễn viên, họ chỉ muốn có một cuộc sống hoàn toàn khác mà thôi. Làm sao lấy kiểu đó làm người bầu bạn suốt đời cơ chứ, nghĩ thôi đã thấy phi lý. Trong số đó quả là có những cô xinh mê tơi, nhiều cô có trình độ về âm nhạc cổ điển, múa ballet, ngôn ngữ học cũng tương đối. Tuy nhiên, cứ thấy cô nào viết rằng "tôi muốn trở thành diễn viên" là gã lại thấy bản thân cô ta có gì đó kỳ quặc, nếu thế thì kế hoạch này ngay từ đầu đã là sai lầm. Aoyama lật giở đống hồ sơ một cách thờ ơ với những ý nghĩ như thế lởn vởn trong đầu, thế rồi gã bắt gặp một cái tên: Yamasaki Asami, địa chỉ tại Nakano, Tokyo, 24 tuổi, cao 1met.., cân nặng... kg, số đo ba vòng: 82-54-86. Có hai năm kinh nghiệm tại công ty XNK, nay đã nghỉ việc. Bố mẹ vẫn khỏe. Sở thích: âm nhạc và khiêu vũ. Từng có mười hai năm học và biểu diễn ballet. Tài lẻ: khiêu vũ, chơi piano và làm kẹo.
"Em đã nghỉ việc và đang định chuyển hẳn sang Tây Ban Nha, nơi em vẫn hằng ao ước, thì em biết đến chương trình này qua đài radio. Em không rõ mình có hợp với nghề diễn viên, thậm chí có đăng ký thế này cũng chưa chắc được nhận. Nhưng em bị cuốn hút bởi chính cốt truyện về một vũ nữ ballet bị đau cột sống. Sự thực là em cũng tập múa ballet từ nhỏ, cho đến năm mười tám tuổi thì bị đau cột sống. Em không hy vọng trở thành prima ballerina (nữ diễn viên múa chính trong các vở ballet) nhưng khi đó em đang nỗ lực chuẩn bị đi du học tại London, vậy mà... Mọi thứ trước mắt em tối sầm lại. Phải mất đến vài năm em mới gượng dậy nổi. Những ước ao mãnh liệt nhất của cuộc đời, vào một ngày đột nhiên tan thành mây khói. Theo khía cạnh nào đó, không quá khi nghĩ rằng điều đó cũng giống như việc chấp nhận cái chết Đó là điều duy nhất em thấu hiểu, việc ta đang sống tức là ta đang ngày ngày tiến dần đến cái chết. Và em quyết định đăng ký tham gia..."
Aoyama ngắm ảnh và đọc bài tự giới thiệu của Asami không biết bao nhiêu lần. Đầu nàng hơi cúi thấp, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào ống kính, mái tóc ngắn gọn gàng, sống mũi cao và đôi môi đầy khêu gợi. Chao ôi, có cái gì đó giống Yoko đến kỳ lạ.
Rốt cuộc, danh sách phỏng vấn dài thêm thành ba mươi mốt người.
Trở lại văn phòng, Aoyama đã tìm cách thuyết phục đám nhân viên. Đương nhiên gã chỉ nói về cuộc tuyển chọn diễn viên chứ không đả động gì đến việc tìm kiếm vị hôn thê cho mình. "Có anh đồng nghiệp cũ nhờ vả, tôi đã cho mượn bản thảo, nếu thành công đương nhiên sẽ được gắn mác nhà-sản-xuất, hoàn toàn không có rủi ro, thậm chí còn được nhận thù lao bản thảo, và tôi định sẽ đàm phán thêm cả về tiền bản quyền phim nữa."
Ngay cả lúc thuyết phục đám nhân viên, đến khi về nhà rồi dắt con Gang đi dạo, hình ảnh Asami cứ lởn vởn trong đầu. Bản thân Aoyama cũng không dám tin, rằng gã đã lựa chọn chỉ Yamasaki Asami mà thôi. Chẳng phải bởi ánh mắt tràn đầy sức sống, chẳng phải vì dung mạo yêu kiều, cũng không phải qua cái lý lịch đã từng chơi nhạc cổ điển và múa ballet, mà chính là vì nàng đã viết: "Theo khía cạnh nào đó, không quá khi nghĩ rằng điều đó cũng giống như việc chấp nhận cái chết."
Con Gang luôn thích khịt ngửi đủ thứ, đúng bản tính của loài chó săn thỏ. Thời gian để ngửi thậm chí còn nhiều hơn đi dạo. Thường thì Aoyama sẽ giật cổ kéo đi mỗi khi phát ngán vì nó cứ hít hít ngửi ngửi, nhưng hôm nay thì ngược lại, con Gang giật xích như hối thúc "đi nào, đi nào" trong khi gã vẫn đang chìm đắm về Asami, phiêu diêu đến những cảnh phong tình...
Sau bữa tối, Shigehiko thu mình trong phòng nghịch máy tính, tiếng bàn phím lách cách và tiếng bíp bíp của máy tính vang ra tận phòng khách, nơi Aoyama đang ngồi uống cognac. Dọn dẹp nhà bếp xong, dường như cũng muốn hưởng thụ chút thời gian thư giãn, Asami xuất hiện với một chiếc ly trên tay, nhón lấy mấy viên đá, nàng mỉm cười ngồi xuống bên gã, nũng nịu: "Em cũng muốn uống."
"Cho đá vào thế này có được không, rượu mạnh phải uống nguyên chất chứ thế này có khi mất ngon anh nhỉ?"
"Không đâu, rượu ngon thì uống kiểu gì cũng ngon, có pha coca uống vẫn cứ vào."
"Shigehiko hình như chấp nhận em rồi anh ạ, em thấy hạnh phúc lắm. Nghĩ lại lúc mình mới mười lăm tuổi chắc tâm lý cũng phức tạp, vậy mà nó gọi em là mẹ rất tự nhiên.".
"Thực ra chính nó là người khơi chuyện tái hôn với anh đấy."
"Anh đùa à!"
"Không đâu, thật mà. Chính nó thúc anh đấy chứ. Nó là thằng đã chịu thiệt thòi nhiều nên lớn lên có vẻ rất biết quan tâm đến người khác. À mà anh nói bao lần rồi đấy thôi, khi tham gia thi tuyển, em đã viết câu chấp nhận cái chết ấy, thực tế anh và nó đều đã từng trải nghiệm nên chúng ta hiểu nhau rất tự nhiên và nhanh chóng, chẳng cần phải giải thích bằng lời. Đúng thế không nào?"
Asami búng nhẹ vào ly cognac, khe khẽ gật đầu...
Aoyama đang mơ màng thì con Gang đột nhiên giật xích, lôi gã trở về với thực tại. Nó cố nhào sang bên đường, nơi có một cô nàng chó xù đang đi qua. "Hôm nay có chuyện quái quỷ gì vậy?" Con Gang ngơ ngác nhìn gã như muốn hỏi. Lúc ấy Aoyama mới nhận ra trên môi gã thoáng một nụ cười. Chỉ cần những ý nghĩ về Asami thôi cũng đủ làm các cơ mặt giãn ra thư thái.
Aoyama vẫn chưa biết gì về cô gái có tên Asami.
"Này, phiền cô nói người tiếp theo chờ một lát nhé, nghỉ giải lao năm phút." Yoshikawa nói với cô nhân viên trẻ tuổi. Căn phòng lạnh lẽo, nơi đây ngày xưa Aoyama đã từng tổ chức bao cuộc họp. Ngày đầu tiên bắt đầu từ một giờ chiều, đã phỏng vấn được bảy cô tất cả. Cứ mười phút một cô, cô nào đến sớm hơn giờ đã hẹn cho chờ ngay ngoài hành lang trước phòng họp nơi có đặt sẵn hai chiếc ghế. Nữ nhân viên trẻ phụ trách hướng dẫn sẽ mời lần lượt từng người một.
"Những lúc như thế này, phải làm cho họ thấy căng thẳng vào." Yoshikawa ý kiến. Cô nhân viên trẻ xinh nhất phòng kinh doanh số 2 phụ trách việc hướng dẫn, một tay nhân viên cấp dưới Yoshikawa chụp ảnh tại chỗ và quay video, phỏng vấn chỉ có hai người: Yoshikawa với Aoyama.
"Tay Yokoda cũng muốn tham gia nhưng tôi từ chối rồi, tôi biết ông không thích có người lạ," Yoshikawa nói trước khi bắt đầu phỏng vấn, y đưa cho Aoyama danh sách các ứng cử viên. Gã chỉ để mắt đến tên Yamasaki Asami, số thứ tự 17, thời gian dự kiến là ba giờ năm mươi phút chiều, còn các cô khác, gã không sao thích được.
"Ê, ông phải hỏi cái gì đi chứ, hỏi chiếu lệ cũng được."
Cô nào cũng căng thẳng đến mức chân tay run lẩy bẩy, cúi gằm mặt bước vào. Trước khi ngồi xuống, kiểu gì cũng lại cúi mình chào một lần nữa. Dường như cô nào cũng cố tình như vậy nhưng Yoshikawa vẫn lạnh lùng, hỏi những câu mang tính nghiệp vụ.
- Cô tên gì?
- Bao tuổi?
- Cao bao nhiêu?
- Đã từng làm gì liên quan đến phim ảnh hay truyền hình chưa?
- Thời gian rảnh rỗi hay làm gì?
- Cô có hay đi sàn nhảy?
- Gần đây cô có xem phim nào hay?
- Nữ diễn viên yêu thích? Cô mơ ước trở thành người như thế nào?
- Nếu có một triệu yên trong tay, cô sẽ làm gì?
- Cái áo đó hiệu gì?
- Điều gì khiến cô thấy tự hào về bản thân nhất?
- Thỉnh thoảng cô có đi ăn thịt nướng không?
- Cười thử cái xem nào.
- Đứng lên đi thử xem nào.
- Nếu trúng tuyển mà bạn trai cô phản đối thì sao?
- Cho tôi biết bố cô làm nghề gì đưọc không?
- Cô có thích đọc sách không? Thích tác giả nào nhất?
- Có đọc báo không? Cô thường đọc phần nào trước?
- Cô thích đến đất nước nào nhất?
- Cô thích nuôi chó hơn hay mèo?
- Cô ghét kiểu đàn ông nào nhất?
- Cô hay nghe loại nhạc nào?
- Cô thích Eagles hay Stones?
- Nhạc cổ điển thì sao?
- Có biết đến The Three Tenors không?
- Cô thích ai nhất trong số Carreras, Domingo và Pavarotti?
- Giấc mơ nào gần đây cô vẫn còn nhớ?
- Cô đã bao giờ bị bóng đè?
- Cô có quan tâm đến UFO?
- Cô có thấy mình xinh đẹp?
- Lúc nhỏ cô thích sau này làm nghề gì?
- Cô nghĩ thế nào về ngoại tình và hôn nhân?
- Đến quán sushi, cô hay ăn món gì trước?
- Đã bao giờ cô có ý định làm ở những khu đèn đỏ?
- Đã bao giờ cô muốn thử làm dịch vụ giải trí cho người lớn?
- Đã bao giờ cô muốn thử dùng ma túy?
"Tại sao ông cứ bắt tôi phải hỏi mãi thế, lúc nước sôi lửa bỏng thế này đừng có nói là ông mất hết hứng thú rồi chứ?"
Thấy y có vẻ cáu, Aoyama đành phải nói rõ chuyện về Yamasaki Asami.
"Thua ông đấy!" Yoshikawa nhăn nhó. Y với lấy lý lịch và bài giới thiệu của Asami, đọc chăm chú.
"Chừng này chưa đủ nói lên điều gì, chỉ có vậy mà quyết định ngay thì mạo hiểm quá."
"Tôi biết, nhưng tôi không thấy hứng thú với cô nào khác, biết làm sao được."
"Trực giác à? Có câu: Cứ tin vào trực giác, vũ trụ sẽ dẫn lối cho ngươi!"
"Câu đấy của ai vậy?"
"Biết thế quái nào được. Nhưng ông phải tìm hiểu nhiều thông tin nữa, phải nói chuyện với các cô khác nữa chứ, mục đích của chúng ta chính là thế cơ mà."
Yoshikawa cố tình nói tránh không cho tay phụ trách chụp ảnh và quay video hiểu ra vấn đề. Mục đích của cuộc tuyển chọn chỉ có hai người biết.
"Ờ mà cô nàng Asami này có gì đó hấp dẫn ghê," giọng Yoshikawa hơi bỡn cợt.
"Yoshikawa, tôi hiểu và đang nói chuyện nghiêm túc đấy," Aoyama hơi bực mình.
"Mẹ kiếp, tôi cũng đang nghiêm túc đây, ảnh thì đúng là chẳng biết thế nào, nhưng quyết định chỉ qua vài câu đó thì tôi không phục."
"Tôi nghĩ ngôn từ có sức thuyết phục nhất định. Nếu là ngôn từ mượn của người khác thì biết ngay, đúng không?"
"Biết rồi, tôi cũng sẽ để ý cô ấy," Yoshikawa hạ thấp giọng. "Nhưng xin ông đấy, ông hỏi cái gì đi, tôi đã mất bao công sức chuẩn bị cả chương trình FM, rồi còn phòng họp này nữa."
Tôi biết rồi, Aoyama đáp.
Có đủ các thành phần. Có cô tốt nghiệp khoa Văn học Pháp tại trường Đại học Công lập, từng sống và làm việc ba năm ở Paris trong nhóm phụ trách sản phẩm của một công ty thưong mại, rồi trở về Nhật theo đuổi nghề thiết kế thời trang, sau đó sang Los Angeles mở cửa hàng, sống thêm ba năm ở Malibu, nhưng bây giờ cô chán ngán tất cả, chuyển sang vẽ truyện tranh. Cô này hai mươi tám tuổi, vận một bộ đồ vải lanh dùng các màu nguyên theo kiểu thời trang Ma rốc, dáng dấp chẳng khác gì người mẫu. Cô cũng đã từng kinh qua nhạc cổ điển và múa ballet. Rồi cô nói, rằng vai nhạy cảm thế này, chỉ cô mới diễn được. Kiểu này không chơi được rồi, Aoyama thầm nghĩ. Có một cô hai mươi ba tuổi, đã từng đóng trên ba mươi bộ phim khiêu dâm, hai lần tự tử không thành, ba lần vào viện tâm thần, giờ cô đang làm giáo viên dạy Yoga, ngay từ lúc bước vào cô đã cố trưng vết sẹo bên cổ tay trái như khoe báu vật. Có vài cô còn xuất hiện cùng tay quản lý. Có một tay quản lý vừa vào đã quỳ rạp xuống chào, miệng van vỉ: "Kính mong các ngài giúp đỡ, vân mệnh của chúng tôi đặt hết cả vào cuộc tuyển chọn này." Có cô tự nhận có sức mạnh siêu nhiên, tiên đoán kiếp sau của hai người, theo cô ta thì Yoshikawa là loài sóc biết bay, còn gã sẽ là một họa sĩ chết yểu. Cũng có mấy cô đòi khiêu vũ, trong đó có cô còn tự thoát y, gã định ngăn lại nhưng Yoshikawa vẫn phẩy tay bảo tiếp tục. "Aa, dễ chịu quá!" Cô ta buông một câu sau khi cởi sạch quần áo, rồi bỏ về. Có cô chưa đầy hai mươi tuổi mà vừa vào là tằng tằng kể hết đời sống tình dục của mình.
Trên ba mươi tuổi cũng có vài cô, trong số đó có cô lặn lội bay từ Hokkaidô tới. Em là nữ hoàng tại các sàn nhảy ở Sapporo, cô ta huênh hoang, từ nhỏ đám đàn ông đã phải cung phụng em, đó là điều đương nhiên thôi, em muốn là một cô gái tốt nên dù lũ đàn ông trên sàn nhảy có bu vào cũng chưa kẻ nào động được đến em, vì sao ư, vì em là diễn viên, tất nhiên các anh chưa nhận em nhưng trong tâm thức em đã là diễn viên rồi. Có cô thì sắp bị chồng bỏ vì bị bắt quả tang ngoại tình nên đâm ra muốn làm diễn viên. Có cô từng chụp ảnh khỏa thân trên các tạp chí Mkini nhưng chưa bao giờ thấy cảm giác thỏa mãn, chỉ có làm diễn viên mới được, cô ta nói rồi tự trút bỏ xiêm y, khoe bộ áo tắm dù chẳng ai yêu cầu. Có cô còn vác cả cassette đến và bật băng lên hát, rồi có cả nữ hộ lý, cả nhà thơ, ca sĩ, có cô còn cặp kè với lão già bảy mươi tuổi, có cả bảo mẫu, cô thì là con lai da đen, rồi cả cô chơi baton-twirling (một môn thể thao giống với thể dục nhịp điệu, người chơi thao tác với 1 hay nhiều chiếc cán bằng điện thoại), vận động viên thể dục nhịp điệu cũng có...
Thế rồi, đúng ba giờ năm mươi phút, Yamasaki Asami bước vào.