← Quay lại trang sách

Chương 6

"Anh có lẽ sẽ nghĩ em là cô gái không ra gì, nhưng em đã chờ điện thoại của anh mãi."

Từng lời nói và từng câu chữ ấy như vỡ tan thành từng hạt nhỏ li ti, chui qua ống nghe, đến tai rồi vào sâu trong não bộ, bám chặt lấy toàn bộ hệ thần kinh gã. Tại sao lại nghe theo Yoshikawa, làm ngơ nàng tận hai tuần cơ chứ. Cô gái này đã mòn mỏi chờ điện thoại của gã. Sống lưng gã tê đi, gã cảm thấy một thứ gì đó thật ngọt ngào đang thẩm thấu dần vào trong cơ thể giống như khi đang uống thứ vang hay cognac hảo hạng. Hình ảnh Asami trong đêm thâu, một mình cô đang bó gối khắc khoải chờ đợi tiếng chuông điện thoại hiện lên khiến con tim gã nhức nhối.

"Tôi bận quá, mãi không có thời gian gọi điện," tiếng gã như bắn vọt ra từ vòm họng mà không cần rung dây thanh.

"Em biết ạ, em cũng nghĩ anh bận, hơn nữa, em cũng không hiểu gì về công việc của anh."

Aoyama mãi không tìm nổi ngôn từ. Giá như Asami ở ngay trước mắt, chắc chắn gã đã ôm chầm lấy bờ vai nàng.

"Thế dạo này cô khỏe chứ?" Câu này nhạt như nước ốc, gã thầm nghĩ.

"Dạ, em cũng bình thường."

"Xin lỗi vì không gọi được cho cô."

"Nói chuyện được thế này, em cũng thấy mãn nguyện lắm rồi."

Asami im lặng trong giây lát, gã nghe thấy hơi thở của nàng.

"Nếu được, anh lại gọi điện cho em nữa nhé."

"Cô cứ gọi đến công ty theo số trên danh thiếp tôi đã đưa."

"Thật chứ?"

"Thật, mà tạm quên chuyện đó đi, tôi mời cô đi ăn nhé."

"Ôi, thế thì thật tuyệt!"

"Buổi tối nào cô rảnh?"

"Tối thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu và Chủ nhật thì em không đi làm thêm."

"Thế thứ Tư tuần sau nhé?"

"Được ạ, em mong chờ ngày đó."

Sau khi cúp máy, Aoyama hít thở thật sâu mấy lần, gã thấy cơ gò má như dãn ra. Trong đầu gã, giọng nói và ngôn từ của Asami cứ âm vang mãi không nguôi.

***

"Dạo này bố có chuyện gì à?"

Shigehiko hỏi khi hai bố con đang ăn xíu mại tôm, món niku-jaga (món canh Nhật, nấu bằng thịt bò hoặc heo, với hành củ và khoai tây) và xúp rau do cô Rie nấu, cùng lúc đó xem giải bóng chày NBA giữa hai đội Chicago Bulls và Orlando Magic. Đó là buổi tối ngay trước ngày hẹn hò thứ hai với Asami.

"Chuyện gì là chuyện gì?"

Tay trái Aoyama đang nâng cốc bia, tay phải gã cầm đũa, mắt hướng về tivi, nhưng mãi mà cốc bia chẳng vơi đi phân nào, miếng xíu mại trên đầu đũa đã nguội ngắt chỉ chực rớt xuống, và ánh mắt gã cũng không hề dõi theo di chuyển của Michael Jordan hay One Penny Hardway. Gã đang ngẩn ngơ, đắm chìm trong suy tưởng về Asami.

"Chuyện gì nữa, bóng rổ thì không xem nhìn bố cứ như kẻ mất hồn."

"Thế à."

Tệ thật, gã chột dạ, gắp xíu mại bỏ vào miệng.

"Kỳ cục, tay thì gắp xíu mại mà mắt bố để đi đâu đâu. Bố đi khám đi."

"Bệnh tật gì mà khám, mày không phải lo."

"Người bị bệnh ấy chẳng bao giờ biết mình có bệnh đâu. Nhìn bố ngơ ngơ ngẩn ngẩn như nhân vật trong phim Awakengs của Robert De Niro hay Ram Man của Dustin Hoffman. Kiểu này bệnh là chắc rồi, não sẽ bị gặm rỗ như miếng bọt biển chẳng hạn, nghe nói nhiều loại bệnh lắm."

"Như bọt biển?"

"Chắc thế, kiểu bệnh mất trí ở người già ý, đúng rồi, có một loại virus gọi là prion, nó sẽ gặm rỗ não và chẳng mấy chốc bộ não sẽ biến thành một cục đá bọt hay như miếng bọt biển ấy, khủng khiếp lắm."

"Mày biết rõ gớm."

"Đã bảo con thích sinh học mà. Bố đi viện đi cho nhanh."

"Thế bệnh mất trí đến viện là khỏi chắc?" "Bệnh đấy y học bây giờ vẫn đầu hàng." "Thế thì có đi khám cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì."

"Nhưng con không thích, làm sao con lúc nào cũng kè kè bên cạnh được khi mà bố giống như Leonard hay Rain Man, con lại vừa vào cấp III, bận lắm đấy chứ."

Vẻ mặt trầm trọng của Shigehiko làm gã phì cười. Nhấp một ngụm bia, gã nghĩ xem có nên nói cho Shigehiko biết hay không. Trước sau gì cũng phải nói. Trên tivi, đội Bulls đang dẫn điểm mỗi lúc một xa. Với mái tóc nhuộm màu xanh lục, Dennis Rodman vừa thực hiện pha bắt bóng bật bảng, còn Michael Jordan nhanh như cắt thâm nhập phần sân đối phương thu hút ba hậu vệ, anh chuyền bóng và Scottie Pippen tung người làm một cú úp rổ ngoạn mục. Chẳng chóng thì trầy, cần phải nói thông báo cho cu cậu biết là chiếc bàn ăn này sẽ có thêm Asami, biết đâu bây giờ lại là cơ hội tốt. Không nói bây giờ, đến phải nói dối cu cậu về cuộc hẹn ngày mai mất. "Chuyện nghiêm túc đây này," gã bắt đầu kể nhưng nói tránh là gặp gỡ trong công việc, tuyệt nhiên không nói gì về cuộc thi tuyển. Shigehiko tỏ vẻ nghiêm túc, bỏ đũa lắng nghe.

"Cô ấy bao nhiêu tuổi?" Sau khi nghe gần hết, Shigehiko hỏi.

"Hai tư."

"Trẻ thế!"

"Ừ, trẻ."

"Gần tuổi con hơn là tuổi bố rồi, liệu có ổn không đấy, mà chắc cô ấy xinh lắm?"

"Có ổn không là sao?"

"Là bố có bị lừa hay không."

"Ôi giời, mới quen thôi, mai mời cô ấy đi ăn mới là lần gặp thứ ba."

"Liệu có dân xã hội đen nào bảo kê không đấy? Con gái bây giờ đáng sợ lắm, đến lũ con gái ở lớp, con còn chẳng theo kịp, lũ con gái tầm mười lăm tuổi giờ cái gì cũng biết tuốt, khác xa cái thời của bố rồi."

"Mày nghĩ bố trông không ngon lành à?"

"Không phải thế, mà bố giờ lẫn rồi. Ngay lũ con gái lớp con ý, cứ gọi là ranh ma, toàn một lũ lõi đời cả, nhiều thứ con cũng còn chẳng hiểu ra làm sao. Có đứa trên con một khóa, bị đuổi học thẳng cổ rồi đấy, vừa lộ ra là đã từng đi làm ở các câu lạc bộ SM. Còn con ấy à, con sẽ chọn một mỹ nữ thuần tính người Kazakhstan."

"Kazakhstan?"

"Nghe nói có nhiều cô đẹp cả người lẫn nết."

"Mày nghĩ lắm chuyện gớm."

"Lúc trước con nói rồi còn gì, lớp con toàn đứa ma chê quỷ hờn, bố chẳng bảo người đẹp bây giờ hiếm như bọ cánh cứng hay bọ có sừng là gì?"

"À..."

"Đẹp cả người lẫn nết hiếm có khó tìm gấp trăm lần loài bọ cánh cứng chứ. Như loài mèo Iriomote, sa giông hay loài cò quăm Nhật Bản ý, đại loại thế."

Trên tivi, đội Magic bắt đầu phản công, Hardway liên tiếp thực hiện ba cú ném xa thành công.

"Rồi sẽ cho ông gặp," Aoyama nói.

"Bố cứ để con xử lý," Shigehiko không ngớt vẻ nghiêm nghị, "Chắc chắn con hiểu rõ cô ta hơn, gần tuổi là một chuyện, cái chính là bố bây giờ lẫn rồi."

Nơi hẹn vẫn là quán cà phê hôm trước, thời gian là sáu giờ chiều. Aoyama đến sớm hai mươi phút, và nàng cũng đến trước giờ hẹn năm phút. Mái tóc buộc gọn gàng phía sau lưng, chiếc áo cao cổ làm bằng chất len mềm mại, chiếc quần chẽn mịn màng, và chiếc áo khoác da vắt trên tay. Ôi chao, hoàn hảo đến từng chi tiết, thứ thời trang khơi gợi cả màn đêm. Và thế là ý thức của Aoyama lại tung bay, dù trong đầu gã vẫn cố nhớ những gì đã suy tính tối qua sau khi nói chuyện với Shigehiko: tìm cách dò hỏi gia cảnh nàng. Aoyama quyết định phải hỏi trước khi ăn tối, trước khi ngấm hơi men. Không thể có chuyện sau lưng nàng là bọn xã hội đen được, mà nếu thế thì cũng không thiếu người có khả năng lo êm thấm chuyện đó, như Yoshikawa và vài chiến hữu của gã chuyên trị những vụ này. Chỉ có điều, gã đã thực sự cảm nhận về tuổi tác của mình đúng như Shigehiko nói. Người khác nhìn vào là thấy ngay, và ngay cả bản thân gã cũng dễ thấy gã đang si mê vì nàng. Nàng đã mòn mỏi đợi chờ tiếng chuông điện thoại, khoác trên người những bộ đồ chỉn chu mỗi khi hò hẹn, trao cho gã những nụ cười bất tận. Không lẽ nào nàng đang lừa dối mình! Nhưng có khả năng nàng có dụng ý khác, tức là nàng coi mình là một người để tâm sự, để dựa dẫm chứ không phải vì mình là một thằng đàn ông.

Aoyama đã có phần tĩnh tâm với những suy nghĩ này từ hôm qua.

"Tôi gọi bia rồi, cô Asami uống gì?"

Asami bước tới, hơi cúi đầu, mỉm cười bẽn lẽn, dáng vẻ như thể nàng xấu hổ vì vui mừng quá đỗi.

Chao ôi, Aoyama nghĩ, nếu là đang diễn thì cô gái này quả là một thiên tài.

"Dạ, em cũng thế," nàng nói rồi lại hơi cúi xuống, khe khẽ lắc đầu rồi tủm tỉm cười.

"Cô sao thế?" Aoyama hỏi trong khi ngất ngây với nụ cười ngát hương.

"Em chẳng dám mơ ước lại được gặp anh như thế này, em vui quá... Em xin lỗi, em không thể kiềm chế nổi."

Bia đã được mang đến, khẽ chạm cốc và Aoyama quyết đinh phơi bày tất cả những gì gã đã nghiền ngẫm suốt mấy ngày nay.

"Tôi chọn một quán ăn Pháp, quán đó khá nổi tiếng nên lúc nào cũng đông. Tôi đặt lúc bảy giờ ba mươi. Chắc cô chịu được đến lúc đó chứ?"

"Vâng, tất nhiên rồi."

"Cô Asami này, song thân cô vẫn khỏe chứ?"

Nghe hỏi vậy, nụ cười trên gương mặt Asami tắt ngấm, bờ môi run rẩy. Gương mặt nàng làm gã nhớ lại lời Yoshikawa:

... Đúng như ông nghĩ, chuyện về lão giám đốc âm nhạc Shibata, cũng như chuyện cô ta chuyển nhà mà bây giờ không rõ địa chỉ, chắc không có nghĩa lý gì với ông chứ gì. Chắc chắn là thế rồi. Tuy nhiên tôi thấy không ổn. Này nhé, ông biết không ổn ở chỗ nào không? Trước mắt, cho đến bây giờ chưa có một ai biết gì về cô nàng tên là Yamasaki Asami cả...

Hãy còn quá sớm để cho những dối trá bị phanh phui, mình còn chưa được hôn nàng, à mà ngay cả đến một cái cầm tay cũng chưa nốt. Chỉ với một từ song thân mà nàng đã lúng túng thế sao, có lẽ nào mình đã bị lừa một cú ngoạn mục?

"Với anh Aoyama, em không muốn giấu giếm bất cứ điều gì, em sẽ nói tất cả."

Asami nói, vẻ mặt biến sắc. Gã đã sẵn sàng chuẩn bị nghe. Nhịp tim gã đập nhanh dữ dội, đến mức tưởng như nhìn thấy được điều ấy qua lớp áo vest, mọi cảnh vật xung quanh gã trở nên nhạt nhòa.

"Lúc nhỏ, em không nhớ gì nữa, sau khi bố mẹ em ly dị, em được gửi sang nhà cậu. Và ở đó, tất cả những gì còn nằm trong ký ức của em là những tháng ngày bị ngược đãi. Nghe nói vợ cậu em cũng đã từng bị như vậy.

Những gì em sắp nói thực sự là một câu chuyện đầy tối tăm bất hạnh, nó sẽ làm anh khó chịu, nhưng tất cả là sự thật, mong anh hãy lắng nghe. Đã có lần em bị viêm phổi khi ông ta dìm em vào bồn tắm giữa mùa đông giá lạnh; rồi ông ta còn đập đầu em vào cửa kính, lấy mảnh vỡ cứa cổ em; đẩy em ngã lăn từ trên cầu thang xuống đến nỗi khớp vai mềm nhũn ra. Hồi đó em thương tật khắp người. Rồi lúc em vào tiểu học, bác sĩ đã bảo em cứ thế này thì sẽ chết mất thôi, và em chuyển sang ở với mẹ. Lúc đó, mẹ em đã tái giá, ở chỗ mẹ em, tức là em phải gọi người lấy mẹ em là bố dượng ạ, nhưng đến tận bây giờ em cũng không thể nghĩ ông ta là bố dượng mình. Nói thế có vẻ tệ bạc nhưng em cũng chẳng biết phải làm sao."

Asami ngừng lại một chút, cảm giác như nàng chờ cho nạp lại đủ nguồn năng lượng để tiếp tục câu chuyện. Những gì nàng kể là những gì Aoyama không ngờ tới, gã thấy nhịp tim ngày càng trở nên gấp gáp.

"Kể từ đó, em không còn phải chịu những nỗi đau về thể chất nhưng bố dượng em đã nói thẳng với em: tao ghét cái mặt mày, nhìn thấy mày làm tao ăn cơm mất ngon, thấy mày là tao điên đến mức muốn giết mày ngay, cái mùi của mày cũng thật khó chịu, cút sang phòng khác đi. Vậy là đến ăn uống em cũng sang phòng riêng, đi học về là em vào ngay phòng riêng, ngủ cũng ở phòng riêng. Em không thể nào thản nhiên được và em nhớ mình đã nghĩ đời là thế. Cuộc sống là thế, mẹ em không hề che chở em, và cũng chưa bao giờ em nhận được một lời xin lỗi của mẹ vì điều đó. Bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy thật lạ kỳ, việc mẹ không nói lời xin lỗi chính là mẹ đã cứu vớt em. Chính nhờ điều đó mà, thế nào nhỉ, em đã mạnh mẽ hơn, em phải trở nên mạnh mẽ hơn. Giả như mẹ em nói rằng mẹ xin lỗi, thì có lẽ em còn khốn khổ gấp nhiều lần. Em không biết tại sao lại thế. Gần đây em cũng thi thoảng đi uống nước với mẹ em. Ngày xưa, mẹ em nghiện rượu, có lần bà tâm sự trong một lần gặp em, rằng mẹ của mẹ, tức là bà ngoại em, cũng là người nghiện rượu, nghe nói bà ly hôn những bảy lần, và mẹ muốn sống một cuộc đời khác đi nhưng chẳng thể nào làm được."

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của Asami, Aoyama tưởng chừng lồng ngực nàng bị bóp nghẹt. Không phải ví von gì, thực sự áp lực của chiếc áo nịt hay cái gì đó sau lần áo kia đang đè nặng lên ngực nàng. Asami mím môi ngăn dòng nước mắt đang tuôn trào, nàng lại tiếp tục kể.

"Như mẹ em nói, bà đã tưởng tượng rằng phải sống khác với bố mẹ mình nhưng không đủ sức thực hiện. Bà nói rằng, không phải ai cũng biết cách yêu thương người khác, và khuyên em hãy gắng làm sao có được cái khả năng ấy, tuy nhiên làm thế nào để có được thì mẹ cũng không biết. Mẹ em cũng nói rằng cho đến giờ, những người sống mạnh mẽ và bao dung mà mẹ đã gặp đều là những người có sự nghiệp trong tay. Còn bố dượng em là người chân hơi bị dị tật, em luôn tỏ ra nhanh nhẹn hơn. Chính vì thế mà từ nhỏ có lần mẹ em đã bảo có lẽ ông ta ghét em lắm."

Những lời tâm sự của nàng tạm thời đã dứt. Aoyama lén hít thở sâu mấy lần, cố không để nàng biết. Hóa ra là vậy, Aoyama tự thấy an tâm phần nào. Chắc hẳn mẹ và bố dượng nàng đã sống ở khu căn hộ Suginami, trên hộ khẩu thì vẫn là bố mẹ nàng nhưng thực sự nàng chưa hề có bố. Chính vì thế nàng không hề hay biết họ đã chuyển nhà. Đối với nàng, chuyện đó muốn ra sao cũng được...

"Và em đã nói dối anh ở lần gặp trước. Chuyện gia đình em chỉ đi đến các quán mì Soba hay các quán ăn gia đình đều là giả dối. Gia đình em chưa bao giờ cùng nhau đi đâu cả. Như em vừa nói, bố dượng em bị tật ở chân nên việc đi ra ngoài là điều không dễ dàng và em nói chung cũng chưa bao giờ cùng ăn với họ cả. Với mẹ em thì cũng có vài lần. Em may mắn đã được anh để ý, và lại là lần hẹn đầu tiên, thế mà em đã nói dối, đó là điều không thể tha thứ. Hãy nói cho em biết nếu như em không nên ở đây nữa."

Asami nhìn xoáy vào gã, nàng đang dùng hết ý chí ngăn những giọt lệ chực trào dâng. Aoyama cuống cuồng tìm lời nên nói:

"Xin em đừng đi."

Không màu mè, gã chọn cách truyền đạt một cách trung thực.

"Tôi mong chờ mãi mới đến ngày hẹn hôm nay. Dù có nghe câu chuyện vừa rồi thì cũng không có gì thay đổi."

Nghe Aoyama nói vậy, Asami gật đầu và nàng khe khẽ khóc.

"Chỉ có một điều tôi vẫn chưa hiểu."

Chờ cho nàng ngừng khóc hẳn rồi mới ra khỏi quán cà phê, sau đó gã hỏi tiếp khi đang ngồi trên taxi đi tới nhà hàng.

"Anh hỏi đi, bất cứ điều gì, bây giờ có chết em cũng không dám nói dối."

Hình như Asami thấy nhẹ nhõm hẳn sau khi thú nhận tất cả, nàng ngồi hơi ngả người về phía gã. Kỳ lạ thay, Aoyama cũng thấy mọi căng thẳng đã tiêu tan. Có lẽ là vì đã được chia sẻ những điều thật quan trọng, gã nghĩ vậy.

"Trường hợp của em, nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ là điển hình cho cái gọi là ngược đãi trẻ em. Theo hiểu biết của tôi, những người nào trải qua quá khứ trắc trở nhường ấy, thường rất vụng về khi tiếp xúc với người khác. Không biết diễn đạt thế nào nhưng tôi thấy những người bị xâm hại một cách toàn diện như thế, nhiều nguy cơ trở thành căm ghét mọi thứ. Tôi đã đọc ở một cuốn sách nào đó, có người đã từng bị ngược đãi, khi lớn lên, người đó có cách hành xử theo một cách vô thức là làm sao cho mọi người căm ghét mình, và thấy yên tâm với việc bị mọi người ghét bỏ. Tôi lờ mờ hiểu được điều đó. Nhưng với em, không hề có chuyện đó, nói thế nào nhỉ, ở em không đâu còn bóng dáng của sự ngược đãi."

Nàng khẽ gật đầu mấy lần rồi xích lại gần gã hơn, em vui lắm, lời thì thầm nhẹ như làn gió thoảng. Ngay trước mắt là cặp mi dài khép chặt, cơ thể gã run lên với cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.

"Em nghĩ đó là nhờ múa ballet."

Sau khi đến nhà hàng, ngồi vào ghế người bồi bàn kéo ra mời, và nhấp một ngụm Campari Orange, Asami nói vậy nhưng trong tích tắc Aoyama không hiểu nàng nói gì. Đây là quán ăn chuyên đồ Tuskana (một kiểu ẩm thực Ý) nổi tiếng, nằm trên con đường tương đối yên tĩnh ngay gần khu Roppongi tính từ ngã tư Nishiazabu. Quán nổi tiếng nhưng không có trong sách du lịch cũng như các tạp chí dành cho giới trẻ. Từ trang trí nội thất đến dịch vụ đều chu đáo, không có khách nào bước vào mà nghĩ rằng mình nhầm chỗ cả. Có lẽ chỉ với tấm thảm thêu hình thành phố Florence thế kỷ 17 - một niềm tự hào của chủ quán - và những hoa văn tuyệt tác khắc trên những tấm kính mờ được sắp xếp hoàn hảo cách ngăn từng chiếc bàn, cũng đủ khiến các vị khách mới đặt chân đến lần đầu tiên thấy khấp khởi hồi hộp. Thêm vào đó, cửa hàng cũng không quá rộng rãi, khách đến lần đầu mà không có người giới thiệu thì đến đặt bàn cũng không được. "Xin mời quý khách gọi đồ uống", người phục vụ mời. Asami mắt long lanh, ngước nhìn Aoyama như muốn hỏi chắc chắn đây là gọi đồ uống khai vị, rồi nàng gọi ly cocktail Campari Orange với giọng nói vô cùng dễ thương. Aoyama gọi món tủ Carpaccio của nhà hàng, ba đĩa nhỏ mì Ỷ các loại, bíp tết loại T-Bone, và loại vang Ý Barbaresco năm 1989. Sau đó, Asami lại tiếp tục câu chuyện.

"Em thực sự rất vui vì vừa rồi anh nói là không thấy em như người đã từng bị ngược đãi. Trong taxi em cứ tự hỏi tại sao lại như vậy nhưng quả thật, em cũng không hiểu nổi. Thể rồi khi bước vào nhà hàng này, em đã quên khuấy đi mất bởi nơi này đẹp quá."

Nói đến đấy, Asami ngừng một chút, và lại mỉm cười. Một nụ cười hoàn hảo với ý nghĩa biến kẻ đang ngắm nhìn thành nô lệ cho thứ ma lực của mình.

"Có khi do cái tính hay quên đến cẩu thả như thế này khiến em chẳng bao giờ thấy cuộc đời ảm đạm. Rồi khi ngồi xuống chiếc bàn này, với chiếc khăn trải bàn này, cái chân nến này, cái khăn ăn này, rồi cái này nữa, những hoa văn xinh xắn trên những tấm kính mờ này, chùm nho này, những chú chim con con này, những đường cong hình nhạc cụ này, chắc hẳn chúng đều được khắc bằng tay vì các tấm kính ngăn đều có hoa văn khác nhau."

"Ừ cũng có lẽ được khắc bằng tay."

"Chắc chắn là thế. Cảm giác rất ấm cúng. Và nó làm lóe lên câu trả lời cho nghi vấn mà em đã trót quên. Đó chính là múa ballet."

"Ra thế, hóa ra đó chính là thứ đã xóa tan bóng dáng sự ngược đãi."

"Vâng. Hình như là từ năm lớp bốn, em sống trong căn hộ chật hẹp ở Suginami. Ngay gần đấy có một bà lão già lắm rồi và cô con gái của bà dạy múa ballet trong một căn phòng bé tí, học phí cũng rẻ lắm. Mẹ em bảo: Con học thử không? Cũng chẳng hiểu thế nào, em nhỏ người nhưng lại dai sức, học được một năm thì bà giáo già đó khuyên em nên chuyển sang chỗ nào lớn hơn mà học, rồi viết giấy giới thiệu cho em, và em vào học ở một trong những trung tâm múa ballet lớn hàng đầu Nhật Bản tại Minami-Aoyama với tư cách là một học sinh đặc biệt. Chẳng biết diễn tả thế nào, cứ mỗi khi gạt mồ hôi, em lại có cảm giác như thấy được ngay trước mắt những điều khó chịu và các ý nghĩ đáng ghét cùng trôi ra ngoài. Gương trong sàn tập rất lớn. Toàn thân em đều phản chiếu trong đó, cứ mỗi khi nhìn xem cơ thể mình múa có thật uyển chuyển không với những par mới, à, chắc anh cũng biết rồi nhỉ, par tức là bước nhảy ấy, em lại thấy tâm hồn mình như tươi mới. Đó là khi mình đã đồng hóa dù chỉ một chút vào những điều đẹp đẽ, những hình ảnh đẹp đẽ. Chính vì thế, chắc chắn bằng cách đó em đã rũ bỏ được mọi ký ức đáng ghét."

Nắp chai Barbaresco được khui ra, tỏa ra mùi thơm đặc trưng, người hầu rượu mời Aoyama thử, gã vừa nâng cốc, vừa phải cố nén nước mắt. Rồi người hầu rượu quay đi sau khi món Carpaccio được bưng ra, trả lại không gian chỉ hai người. "Quả thật!", khó khăn lắm gã cũng chỉ thốt lên được như vậy.

"Em thật tuyệt vời," gã nói thêm.

Rồi hai người nâng cốc và Asami khẽ đặt tay nàng lên bàn tay kia của gã.

"Em xin lỗi, liệu anh có hiểu cho em không? Em thực sự vui mừng. Em chỉ biết cố gắng với múa ballet, chứ chẳng có ai là người tâm sự. Khi em bị đau cột sống thì cũng có người muốn tới gần nhưng chẳng ai thực lòng che chở em cả. Không biết em có gây phiền phức cho anh không, nhưng anh là người đầu tiên em tâm sự những chuyện này, và cả chuyện về bố dượng em..."