Chương 7
Aoyama đưa Asami về bằng taxi. Hai người rời nhà hàng sau khi thong thả thưởng thức hết rượu vang đến rượu grappa và món tráng miệng. Lúc đó mới hơn mười một giờ đêm. Nếu mời nàng đi uống tiếp chắc nàng sẽ vui vẻ đi cùng nhưng Aoyama thấy quá mãn nguyện với bữa tối nên lại thôi. Gã đã quá bức xúc khi ở bên Asami thế này, nếu đi xa hơn nữa, gã sợ sẽ làm điều tội lỗi.
Trong taxi, hơi men của rượu vang và rượu grappa làm Aoyama muốn cầm lấy tay nàng nhưng cố nhịn sau một hồi dằn vặt. Gã tự nghĩ, một thằng đàn ông bốn mươi hai tuổi rồi mà còn lăn tăn chuyện có nắm tay phụ nữ hay không, thật kỳ quái làm sao.
"Hôm nào chúng ta lại đi ăn nhé," Aoyama hỏi khi Asami vừa bước xuống.
"Khi nào ạ ?" Nàng hỏi lại ngay như phản xạ tự nhiên, lộ rõ vẻ mừng vui, giống như lũ trẻ con khi bị lộ tẩy trò tinh nghịch, sắc mặt nàng đổi thay kỳ lạ, một thoáng bối rối, ngay sau đó là nụ cười như thể không sao kìm nén nổi niềm hạnh phúc sắp chìm dần lại cuộn trào lên đúng lúc. Những diễn biến ấy khiến toàn thân Aoyama ngứa ngáy.
"Tôi sẽ gọi."
Aoyama nói và Asami đáp nhỏ: "Em sẽ chờ."
***
"Xin lỗi nhé, tôi có làm phiền ông vào giờ này không ?" Aoyama gọi điện cho Yoshikawa khi ngồi trong taxi về nhà. Cơn phấn khích được một cô gái trẻ đẹp đến khó tin thổ lộ thiện cảm không hề thuyên giảm dù trên taxi gã chỉ còn lại một mình. Cơn phấn khích ngọt ngào như dòng máu nóng chảy trong cơ thể đã biến thành mật ong, khiến gã ủy mị đến lạ lùng. Mùi nước hoa từ thân thể nàng còn phảng phất lại khiến Aoyama nhớ lại cảnh gã sợ sệt, đấu tranh tư tưởng không dám nắm lấy tay nàng. Cơn phấn khích đó giúp gã khẳng định lại một lần nữa: bốn mươi hai tuổi, nhiều điều vẫn có thể xảy ra. Gã thấy mình bao dung, cảm thông với những gã trung niên khác mà chẳng biết vì sao, và đột nhiên muốn gọi điện cho ai đó ngay lập tức. Gã rút điện thoại từ trong túi, muốn chia sẻ cảm xúc lúc này cho tất cả những gã trung niên khác trên toàn thế giới, nhưng đương nhiên, gã chẳng có bạn nào khác như vậy ngoài Yoshikawa.
"Ông đang ngủ à ?"
"Gì thế, muộn thế này rồi."
Giọng Yoshikawa vẻ ngái ngủ, pha lẫn chút hơi men. Gã đã từng đến nhà Yoshikawa, phòng khách rộng chừng hơn hai mươi mét vuông, bày nhiều loại rượu Cordon Blue, chắc hẳn Yoshikawa vừa uống mấy thứ đó đây, gã phỏng chờ vợ con đi ngủ rồi lấy rượu và ly trong chiếc tủ đựng đầy cúp vàng các giải golf, rồi tự mình vào bếp lấy gì đó cắt pho mai nhâm nhi đọc báo, xem phim trước khi đi ngủ đây mà. Chà chà, đáng thương làm sao. Mình phải nói mới được. Nhất định phải bảo y rằng đến tầm này rồi vẫn chưa hết cơ hội, không được mất niềm tin, không được tự bằng lòng với nỗi buồn bên chiếc bên ly rượu mỗi khi màn đêm buông xuống.
"Thực ra là hôm nay tôi đã hẹn với cô ấy," gã nói, cố không bộc lộ hết cảm xúc.
"Tôi đã được nghe cái quá khứ nhạy cảm của cô ấy."
"Như thế nào ?"
"Tôi không thể nói cho ông cụ thể được, chuyện này quá riêng tư. Nói chung cô ấy là người đã có một tuổi thơ đầy bất hạnh, và rồi cô ấy đã vượt qua bằng chính khả năng của mình. Chắc ông không tài nào hiểu nổi đâu."
Yoshikawa im lặng không nói gì.
"Này, ông có nghe không đấy ?"
"Vẫn đang nghe đây."
Giọng Yoshikawa có vẻ không vui, làm cái cảm xúc đang đến độ cao trào của gã đâm lụi đi. Mà sao y không vui vẻ thật lòng với mình nhỉ. Có một nhà báo nổi tiếng đã viết rằng khóc cười không phải là cái khả năng sẵn có của con người. Cuộc sống tẻ nhạt cùng cực sẽ làm mất đi khả năng đó. Có cảm xúc cũng như có khả năng biểu lộ tình cảm phong phú là có một thứ đặc ân của tạo hóa.
"Ừ, tôi đã rất xúc động vì cô ấy."
"Thế thì tốt."
Hình như Yoshikawa không chỉ không vui, có chuyện gì tồi tệ lắm đã xảy ra với y chăng.
"Ông có chuyện gì à ?"
Không có tiếng trả lời. Thôi vậy, gã phân vân.
"Thế tôi gọi cho ông sau vậy !"
"Không, không có gì, tôi thấy ông đang vui nên không muốn nói ra chuyện buồn thôi. Mẹ tôi, ông gặp rồi đúng không, bà ấy..."
Lẽ nào mẹ Yoshikawa đã mất, trời ạ, mình gọi điện để chia sẻ cái hạnh phúc đỉnh điểm của mình lại đúng lúc y rơi trong vực sâu khốn khổ.
"Không lẽ cụ..."
"Không phải thế. Thực ra cũng liệu trước rồi, cụ càng ngày càng lú lẫn, cụ vừa mới bị ngã cầu thang xong, đôi khi tôi nghĩ thà cụ đi luôn cho thanh thản. Chuyện như thế này mệt mỏi quá."
"Chết, xin lỗi nhé, thế mà tôi cứ huyên thuyên chuyện vừa rồi."
"Không sao đâu, tôi cũng sẽ thấy đỡ hơn, nhưng mà mệt mỏi thật. Tôi vẫn biết khi bệnh lú lẫn trầm trọng hơn thì bệnh nhân sẽ biến thành con người khác nhưng đấy lại là mẹ mình. Vất vả nhất là vợ tôi, giá mà trước kia tôi cho cụ vào nhà dưỡng lão có khi lại hay. Cứ chần chừ mãi, thoắt một cái đã bảy năm trời. Tôi thật không phải với vợ mình. Cô ấy cứ tự trách rồi khóc mãi. Cô ấy với mẹ tôi giao tiếp với nhau theo cái cách mà tôi chẳng thể hiểu được. Chẳng phải mẹ đẻ mà cô ấy còn lo lắng cho bà hơn cả tôi."
"Thế cụ bị nặng không ?"
"Ừ, vợ tôi đang ở trong viện rồi. Chân cụ lủng lẳng ra đấy, cổ chân bị gãy hẳn, trước vốn dĩ đã yếu rồi. Không như ở thanh niên, xương có gẫy thì cũng lại liền chứ với người già theo như bác sĩ nói thì giống như người ta lấy búa đập vào than củi, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, không bao giờ liền lại được như xưa. Tôi đang nghĩ sắp tới cho cụ vào khu dưỡng lão thôi. Trong lúc này mà lại tìm đến rượu, tôi đúng là thằng bỏ đi."
"Đừng nói thế."
"Bây giờ có những khu dưỡng lão đầy đủ mọi trang thiết bị, ông biết chứ ?"
"À, tôi cũng có xem qua mấy tờ rơi."
"Hơi đắt một tý nhưng không đến nỗi không trả được. Xin lỗi nhé, bắt ông phải nghe những chuyện không ra đâu vào đâu này."
"Đừng thế chứ."
"Tôi phát ghen với ông đấy. Cùng hơn bốn mươi tuổi mà số phận khác xa nhau nhỉ, ông vừa hẹn hò với một cô hai tư tuổi cơ mà."
Aoyama chẳng nói được câu nào. Người bạn thân nhất đã tạo cơ hội cho gã gặp Asami đang trong tình cảnh thê thảm. Gã muốn tìm một câu an ủi nhưng cảm giác phấn khích của cuộc hẹn hò vẫn chưa nguôi, chẳng thể nào đồng cảm với một người đang ủ rũ.
"À, đúng rồi;" giọng Yoshikawa đột nhiên thay đổi, "Mà thôi, không có gì, cũng chẳng có gì đâu," nói xong Yoshikawa lại yên lặng, thở dài.
"Gì thế ?"
"Không, không có gì."
"Đừng như thế."
"Chẳng có gì thú vị đâu, chuyện mấy em trong quán rượu đồn thổi ấy mà, tình cờ lọt vào tai tôi thôi, cũng không tin được."
"Ông nói đi xem nào, đừng có úp úp mở mở thế."
"Về lão đạo diễn Shibata đấy, nói đến chuyện chân cẳng tôi mới nhớ ra."
Chân ? Nghe đến tên Shibata, tay sát gái khét tiếng trong giới đã từng gián tiếp đỡ đầu cho Asami, cảm xúc trong gã lắng xuống. Chắc hẳn cái lão tên là Shibata đấy từng đi ăn đi uống với nàng rồi, chỉ nghĩ thế mà gã đã sôi sục. Cái ngữ ấy hằng đêm vẫn ngồi nhậu nhẹt với những cô xinh đẹp như Asami, thì tay chân sờ soạng ngay chứ chẳng lăn tăn liệu có nên cầm tay hay không như mình. Lão đấy mà ở đây, mình xiên cho một phát chết tươi, gã bực bội nghĩ thầm.
"Nghe nói lão cứt đấy thuộc dạng con nhà nòi, gia đình lão đã khéo léo định giấu nhẹm vụ đó đi nhưng vẫn có tin đồn lão đã bị kẻ nào đó cắt đứt chân. Bàn chân lão đứt lìa từ phần dưới mắt cá, lão bị sốc, đứng tim mà chết. Tóm lại là kẻ nào đó đã giết lão, nhưng cũng chỉ là mấy em trong quán rượu đồn, chắc không phải vụ Jason, (kẻ giết người hàng loạt trong bộ phim kinh dị Thứ sáu ngày 13), tôi cũng không buồn xác minh lại."
Ôi giời, tưởng chuyện gì, gã thấy an tâm. Lão Shibata ấy đáng phải trả giá như vậy. Niềm phấn khích và lòng ghen tuông, cộng thêm với hơi men nữa, Aoyama không thể nghĩ ra điều gì khác. Tự lúc nào gã đã quên khuấy chuyện cậu thanh niên ngồi trên xe lăn gặp trong quán cà phê. Đó là điều lẽ ra gã phải nhớ lại.
***
"Ơ, hóa ra là bố à, con Gang nó sủa, con tưởng trộm."
Vừa mở cửa, Aoyama đã thấy Shigehiko mặc bộ pyjama đứng đó, tay lăm lăm con dao găm.
"Làm cái gì thế, đứt tay như chơi đấy." Đó là con dao găm khổng lồ, lưỡi dao dài gần ba mươi centimet.
"Chính bố mua về còn gì nữa, ở Singapore hay Hồng Kông nhỉ ?"
"Ừ, phải rồi."
Aoyama nhớ lại. Khoảng mười năm trước trong chuyến đi du lịch đến vùng Đông Nam Á, gã đã mua chỉ vì tò mò tại khu chợ ngoài trời ở Manila. Yoko phát cáu khi gã rước về thứ nguy hiểm đến vậy, liền tịch thu luôn, rồi gã cũng quên béng mất
"Tìm thấy nó ở đâu đấy ?"
Gã lấy chai Evian mát lịm trong tủ lạnh phòng bếp, mang ra phòng khách ngồi uống. Bếp và phòng khách được cách ngăn bởi quầy bar. Phòng khách khá rộng, khoảng gần ba mươi mét vuông, bày cả một bộ ghế sofa Tây Ban Nha mà vẫn còn thừa nhiều chỗ, ngoài ra còn một chiếc tivi màn hình 27 inch, một bộ dàn audio và kệ tủ bày ly với các loại rượu tây.
"Gần đây con mới thấy nó."
Shigehike cất con dao găm to bản đó vào trong chiếc hộp làm bằng nhựa cứng.
"Đang hỏi là nó ở đâu cơ mà."
"Trong kệ rượu," Shigehiko hất hàm chỉ về phía chiếc kệ tủ làm bằng gỗ gụ màu nâu sẫm.
"Thế mà bố không biết."
"Chỗ để mấy loại vang đắt tiền ý, nằm tít ở trong. Đúng kiểu của mẹ."
Chiếc kệ tủ làm bằng gỗ gụ có ngăn chứa với hai cánh cửa có khóa mở sang hai bên.
Aoyama cứ đi công tác châu Âu là lại xách về nhét vào đấy một, hai chai, giờ có đến mười mấy chai các loại Chateau d’Yquem, Romanee Conti hay Chateau Margaux...
"Cái gì mà kiểu của mẹ mày chứ ?"
"Thì đấy, mẹ có vứt cái gì đi đâu. Có cáu lên mẹ cũng chẳng vứt cái gì đi bao giờ."
Shigehiko nói cứ như Yoko vẫn còn hiển hiện nơi đây. Quả là thế thật, Aoyama gật đầu cười. Gã đang nghĩ đến gương mặt Yoko trong tư thế nhìn nghiêng, chắc Shigehiko cũng vậy, gã nhủ thầm.
"Mà...," Shigehiko nói tiếp, "để ở chỗ toàn vang đắt tiền nên con dao chẳng bị gỉ chút nào, hầu như không bị ẩm."
"Mày tìm được lúc nào thế ?"
"Khoảng nửa năm trước, khi lũ bạn con đến chơi, bố nhớ không ?"
Ở lớp Shigehiko thuộc loại khá được mến mộ nên bạn bè rất hay đến chơi. Aoyama không mấy quan tâm nhưng cô Rie thì mừng rơn, lần nào cũng nấu bao nhiêu là cơm cà ri, cơm nắm, rồi cả mì Ý nữa.
"Có một thằng cực sành về rượu vang." "Cái gì ? Mới lớp mười mà sành rượu vang ?"
"Vâng, gọi là cái gì nhỉ, người chuyên về rượu vang Ý ?"
"Chắc là Sommelier (Chuyên gia nếm và chọn rượu vang)."
"Đúng rồi, nó ước mơ trở thành như thế, giờ nó đang theo học cái đó, thế nên nó đòi xem tủ rượu."
"Mới mười lăm tuổi đầu mà dám quyết định ngay thế à ?"
"Chứ sao, bây giờ nhiều đứa như thế lắm."
"Ngoài cái đấy không còn gì khác nữa à, chưa gì đã quyết định thế, liệu có nên com cháo gì không."
"Bố không hiểu cái gì hết."
"Bố không hiểu cái gì hả ?"
"Chứ còn gì. Cái thời yên ả của bố xa lắm rồi. Thế giới này đến thối um cả lên rồi."
"Ai chẳng biết."
"Ở cái nước này, học xong ra đời toàn một lũ vứt đi, đứa nào có đầu óc một chút thì học xong cấp III thôi cũng đủ rồi. Chọn nghề rượu vang cũng được chứ sao, cũng là một cách để tu tâm dưỡng tính. Còn nhiều nghề khác nữa như phần mềm, đồ họa. Nghề về máy tính nhiều lắm, mà đã thích thì nên học càng sớm càng tốt."
"Thế mày định sao ?"
"Con định chờ một thời gian nữa. Sinh học và hóa học là hai môn tủ của con nhưng ngành sinh hóa hay sinh học phân tử nước ta vẫn chưa ra đâu vào đâu."
Shigehiko nói, tay lại nhét con dao găm vào tít trong ngăn chứa rượu vang, khóa lại rồi giấu chìa khóa dưới chai Armagnac bày ở ngăn trên.
"Này, lỡ có cãi vã cũng cấm dùng con dao đó, nghe chưa."
Vừa nghe thế, Shigehiko đã làm bộ cầu trời khấn phật như trêu ngươi.
"Mà dẫu có trộm đi chăng nữa, cứ dứ dứ con dao như thế, có khi chính mình lại nguy hiểm đấy."
"Biết rồi khổ lắm nói mãi. Lúc có một mình mà con Gang nó sủa thì cũng phải ra vẻ một chút chứ, nghe nói gần đây trộm cắp như ranh ấy."
Nhìn đồng hồ đã gần một giờ đêm. Aoyama thấy hơi áy náy vì để Shigehiko phải chờ trong khi bản thân thì đi vui thú với Asami.
"Bố sẽ gắng về sớm", uống cạn chai Evian, gã nói.
"À, vụ đấy thế nào rồi ?" Shigehiko hỏi khi đang lên tầng hai.
"Cái gì thế nào ?"
"Vụ hẹn hò ấy."
"Cô ấy khá bất hạnh. Hỏi kỹ ra mới biết, hồi nhỏ cô ấy từng bị ngược đãi, rồi lớn lên học múa ballet và nhờ có ballet mà cô ấy vượt qua tất cả. Việc chưa từng được nuông chiều giúp cô ấy trở thành người mạnh mẽ."
Đang đi lên cầu thang, nghe những gì Aoyama nói, Shigehiko dừng lại như nghĩ ngọi điều gì.
"Sao thế ?? Gã hỏi.
Shigehiko khẽ nghiêng đầu, vẻ đăm chiêu, nói không hiểu về ballet rồi bước tiếp lên cầu thang: "Không dễ dàng vượt qua thế đâu."
Cái thằng, thế mà được, gã nghĩ. Rồi lại tự nhủ rằng cứ cho cả hai gặp nhau rồi sẽ hiểu thôi.
"Ngủ ngon !" Gã nói.
"Ngủ ngon !" Trước khi vào phòng, Shigehiko đáp vọng lại. Chỉ nghe không thì sẽ lầm tưởng đó là giọng của người đã trưởng thành.
***
Thời khắc chuyển từ mùa thu sang mùa đông là lúc chương trình Ngôi sao màn bạc tương lai trên sóng FM sắp đến hồi kết thúc như đã định. "Chỉ cần nói một câu khi chương trình kết thúc rằng: do vấn đề kịch bản mà kế hoạch sẽ chậm lại một thời gian, thế là ổn."
Yoshikawa phán. "Năm nào chẳng có hàng chục phim chết yểu, cứ vô tư đi, mà chúng ta không phải đạo diễn chuyên nghiệp nên chẳng liên quan gì đến uy tín cả. Hai tuần nữa đến ma nó mới thèm nhớ chuyện này."
Tâm trạng Yoshikawa đã khá hơn sau khi chuyển bà cụ vào một khu dưỡng lão với hệ thống chăm sóc hoàn hảo ở phía Tây Tokyo.
"Dù sao vẫn còn một thử thách cho ông đấy. Ông phải thú nhận với cô nàng Asami xinh đẹp đó. Chỉ ông mới nói được với cô nàng rằng cái bộ phim ấy chính thức bốc hơi rồi. Mà này, ông đã làm gì chưa đấy ? Ông chưa thú nhận với cô nàng mà đã này nọ rồi thì cũng gay đấy, dù cô nàng có tốt đến mức nào đi chăng nữa."
Aoyama còn chưa một lần cầm tay Yamasaki Asami.
Khoảng hai tháng vừa qua, cứ cách hai tuần họ lại gặp nhau một lần, lại nói những chuyện như lần hò hẹn đầu tiên. Nhưng gã tin chắc rằng nàng rất vui vì điều đó, và niềm phấn khích mỗi khi gặp nàng cũng chưa bao giờ vơi.
Vẫn là giọng nói thánh thót như dây đàn, Asami nhấc ống nghe, rồi xuất hiện nơi hò hẹn với trang phục mới và kiểu đầu vừa sửa sang. Aoyama đưa nàng đi khắp các nhà hàng, khui một hai chai vang thượng hạng. Câu chuyện giữa hai người chẳng bao giờ có hồi kết. Asami thường nói về múa ballet, còn Aoyama hay thuật lại những trải nghiệm tận nước Đức xa xôi.
Tuy nhiên, buổi phát thanh cuối cùng của chương trình Ngôi sao màn bạc tương lai ngày một gần, Aoyama bắt đầu cảm thấy sức ép khi phải nói ra việc làm phim đã tan thành mây khói. Có cả những điều khác nữa phải kể cho nàng nghe. Đó là chuyện cá nhân. Aoyama cứ chần chừ bỏ qua các cơ hội nói về việc vợ gã đã chết bảy năm trước, và hiện đang sống với một thằng con trai mười lăm tuổi. Asami cũng hết sức giữ ý tránh đề cập đến những vấn đề riêng tư của gã. Tuần sau chương trình sẽ thực sự kết thúc. Đó là một đêm hạ tuần tháng Mười một, những chiếc lá khô bắt đầu tung bay khắp Tokyo, Aoyama quyết định sẽ tự thú với nàng.
Lần này gã chọn quán bar trong một khách sạn cao tầng khu Nishi-Shinjuku làm nơi hò hẹn và định sẽ nói chuyện về bộ phim trước khi dùng bữa.
Để lấy bình tĩnh, Aoyama đến sớm gần hai mươi phút và ngồi trước ở khu quầy bar. Quán này được giới thiệu trên cả tạp chí, nổi tiếng vì bán rượu champagne lẻ từng ly, nhưng vẫn sớm nên khách khứa hơi thưa thớt. Cô phục vụ quen nói có thể sắp xếp bàn riêng nhưng gã vẫn chọn quầy bar. Gã sợ phải nhìn thẳng vào nàng để nói chuyện.
"Lạ nhỉ, hôm nay lại hẹn ở Shinjuku à."
Asami xuất hiện trong chiếc đầm ngắn màu đen và đôi bốt cao, vẫn như mọi khi, nàng khiến tất cả các gã đàn ông trong quán phải ngoái nhìn.
"Ở Higashi-Nagano có một quán ăn Nhật khá đặc biệt, chủ trước kia từng là geisha, ở đó phục vụ các món kuruwa của thời Edo. Thỉnh thoảng thay đổi không khí chút cũng hay."
Thật tuyệt, nàng mỉm cười.
"Lúc nào cũng được thưởng thức những món ngon, em tăng cân mất rồi."
Aoyama gọi Dom Perignon loại Rosé, cụng ly rồi bắt đầu nói chuyện.
"Hôm nay, tôi phải báo trước với em một tin hơi buồn."
Gã nói, nhìn thăm dò thái độ Asami. Tay nàng khựng lại ngay lúc đang nâng ly lên miệng.
"Tin gì thế ạ ?"
Một thoáng lo âu bao trùm cả gương mặt nghiêng nghiêng của nàng. Hết nhìn nàng, gã lại nhìn ly rượu, cố gắng không run rẩy, và bắt đầu nói đúng như lời Yoshikawa dặn.
"À ừ, chuyện về đợt thi tuyển mà em đã tham dự đó."
Vừa nghe đến đó, nàng thở phào một tiếng, nâng ly rượu lên uống hết gần nửa, rồi lại nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
"Sao em lại cười ?" Aoyama hỏi, gã thấy người như nhẹ nhõm hẳn đi.
"Đâu, em có cười đâu ạ, anh cứ nói tiếp đi."
"Em vừa cười đấy thôi."
"Ơ thế ạ."
"Ừ, đúng thế mà. Chuyện này chẳng hay ho gì lắm, em cười thế tôi lại thấy khó nói."
"Nhưng mà chuyện về bộ phim đúng không ạ ?"
"Đúng thế."
"Anh đã chọn người khác làm nhân vật chính phải không ạ ?" vẻ mặt nàng vẫn không ngớt mừng vui.
"Không phải thế. Có người đã lo viết kịch bản rồi nhưng nhà tài trợ lại lắc đầu với cái kịch bản gốc đó. Nhà biên kịch đó khá nổi tiếng nên ông ta đã tự ái, bỏ luôn không làm từ khoảng hai tuần trước rồi."
"Thế bên anh phải thuê biên kịch khác ạ ?"
"Không, một trong những điều kiện của công ty phân phối là phải có nhà biên kịch đó. Lần này hai bên nhà tài trợ và công ty phân phối rối nhẹm lên. Tôi không thông thạo lắm, nhưng làm phim chỉ cần thiếu một trong hai thứ, hoặc là tiền, hoặc là kế hoạch phân phối thì tuyệt đối không làm được. Thế nên thành bong bóng cả rồi. Tuần sau sẽ có thông báo hoãn nhưng cứ coi như kế hoạch này đã chìm trong bóng tối."
Aoyama nói rồi nhìn Asami. Kỳ lạ thật, nàng cứ cười mãi thôi, rồi nàng nói ra điều không tin nổi.
"Đáng tiếc thật, nhưng em lại thấy vui mừng khó tả, chết, đúng là em bất lịch sự quá."
"Vì sao ?"
"Dạ, em xin lỗi, công việc của anh Aoyama vất vả là thế mà em lại..."
"Sao em lại thấy vui mừng chứ ?"
"Vâng, trong bài giới thiệu em cũng đã ghi, em không tin chắc sẽ được chọn. Và rồi, nếu người khác thủ vai chính, thì anh sẽ gặp cô ta khi làm việc đúng không ạ ? Em không hề muốn điều đó xảy ra. Và việc bộ phim đó không còn nữa làm em cảm thấy vui mừng. Hơn nữa em cứ nghĩ là có chuyện gì ghê gớm hơn, như em không thể hoặc ít được gặp anh nữa."
Nàng nói rồi nâng ly lên. Keng ! Hai chiếc ly mỏng mảnh chạm vào nhau vang lên thứ âm thanh sắc gọn. Aoyama thấy mình vừa trút bỏ được một gánh nặng trên vai.