← Quay lại trang sách

Chương 4 .

Những giấc mơ quay cuồng, những giấc mơ bằng các ngôn ngữ lạ lùng, những giấc mơ về quê nhà, và cái chết. Những mảnh vụn vô nghĩa tuôn ra thành những thoáng ý thức chớp nhoáng, nhòe nhoẹt và không đáng tin cậy, do bộ áo bị chấn động mạnh của tôi tạo ra. Một phụ nữ không có khuôn mặt thổi bụi vào mắt tôi. Cảm giác ấy bị ngập tràn trong nước ấm. Giọng nói của Emma trấn an tôi rằng mọi thứ sẽ ổn, họ là bạn, chúng tôi an toàn. Rồi bóng tối sâu thẳm, không nộng mị trong không biết bao nhiêu giờ.

Lần kế tiếp tôi tỉnh dậy, tôi biết mình không phải đang mơ. Tôi đang nằm trên một chiếc giường cho một căn phòng nhỏ. Ánh sáng yếu ớt lọt vào từ sau một tấm màn cửa sổ được kéo xuống. Vậy là ban ngày. Nhưng là ngày nào?

Tôi mặc một chiếc áo ngủ, không phải bộ đồ dính máu của tôi lúc trước, và đôi mắt tôi sạch quang không còn dính bụi đất. Ai đó đã chăm sóc tôi. Thêm nữa: dù mệt rũ, tôi gần như không cảm thấy đau. Vai tôi đã hết nhói buốt, đầu cũng vậy. Tôi không dám chắc như thế có nghĩa là gì.

Tôi cố ngồi dậy. Tôi đành phải dừng lại giờ chừng và chống người trên hai khuỷu tay. Một bình thủy tinh đựng nước được đặt trên một mặt bàn đầu giường. Trong góc phòng ngủ tủ quần áo bằng gỗ kềnh càng. Ở một góc khác - tôi chớp mắt vào dụi mắt để đảm bảo chắc chắn - phải, có một người đàn ông đang ngủ trên một chiếc ghế. Đầu óc tôi vận hành ì ạch, tới nỗi tôi thậm chí còn chẳng giật mình; tôi chỉ đơn giản nghĩ, kì thật. Và người này đúng là thế: quả thực ông ta trung kỳ lạ đến mức tôi phải cố đánh vật trong giây lát để xem mình đang nhìn thấy cái gì. Ông ta trông như thế là một người cấu tạo từ hai nửa: một nửa mái tóc ông ta được chải xuôi xuống bóng mượt, trong khi nửa còn lại như bị bò liếm tung lên bù xù; nửa khuôn mặt ông ta rậm rì râu, nửa còn lại được cạo nhẵn nhụi. Ngay cả quần áo của ông ta ( quần, cái áo len nhàu nhĩ, cổ áo xếp đăng ten kiểu thời Elizabeth) cũng nửa hiện đại, nửa cổ xưa.

" Xin chào?" Tôi dò hỏi.

Người đàn ông hét lên, giật mình mạnh tới mức ông ta lăn nhào khỏi ghế và rơi bịch xuống sàn. "Ôi, trời! Ôi, Chúa ơi!" Ông ta leo trở lại lên ghế, mắt mở to, hai bàn tay run rẩy. " Cậu tỉnh rồi!"

"Xin lỗi, tôi không cố ý làm ông sợ... "

"À, không, đó hoàn toàn là lỗi của tôi." Ông ta nói, vuốt phẳng phiu quần áo lại và chỉnh ngay ngắn tay cổ áo xếp đăng ten. " Làm ơn đừng nói với ai là tôi đã ngủ quên khi trông cậu đấy nhé!"

"Ông là ai?" Tôi hỏi. " Tôi đang ở đâu?" Đầu óc tôi nhanh chóng tỉnh táo ra, và khi ấy, nó đầy ắp câu hỏi. "Và Emma đâu rồi?"

"Phải, vâng!" Người đàn ông nói, nom có vẻ bối rối. " Tôi có thể không phải là thành viên được trang bị tốt nhất trong nhà để trả lời... các câu hỏi..."

Ông ta thì thào những lời này, đôi lông mày nhướng lên, như thể các câu hỏi bị cấm đoán. "Nhưng!" Ông ta chỉ vào tôi. "Cậu là Jacob." Ông ta chỉ vào chính mình. "Tôi là Nim." Ông ta khoát tay thành vòng tròn. " Và đây là nhà của ông Bentham. Ông ấy rất háo hức được gặp cậu. Thật ra, tôi cần báo cho ông biết ngay khi cậu tỉnh dậy.

Tôi đẩy hai khuỷu tay nhổm lên để ngồi thằng người dậy, nỗ lực gần như khiến tôi kiệt sức. "Tôi không quan tâm tới những việc đó. Tôi muốn gặp Emma."

" Tất nhiên rồi. Bạn cậu..."

Ông ta vẫy vẫy hai bàn tay như những cái cánh nhó trong khi đôi mắt ông ta liếc từ bên lọ qua bên kia, cứ như thế ông ta có thể tìm thấy Emma trong một góc phòng.

" Tôi muốn gặp cô ấy. Ngay lập tức."

" Tên tôi là Nim!" Ông ta eo éo. "Và tôi cần phải báo... đúng vậy, theo chỉ thị nghiêm ngặt..."

Một ý nghĩ hoảng hốt len vào trong đầu tôi - rằng Sharon, vốn là một kẻ hám lợi, đã cứu chúng tôi coi đám người kia chỉ để bán dần chúng tôi đi.

"Emma!" Tôi cuối cùng cũng hét lên được. "Cậu ở đâu?"

Nim đờ ra và buông mình xuống ghế - tôi nghĩ tôi đã làm ông ta sợ đến ngẩn người.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên thình thịch dưới hành lang. Một người đàn ông mặc áo choàng trắng hối hả lao vào phòng. "Cậu tỉnh dậy rồi!" Ông ta thốt lên. Tôi chỉ có thể đoán ông ta là bác sĩ.

" Tôi muốn gặp Emma." Tôi nói. Tôi cố vung chân xuống khỏi giường, nhưng chúng có vẻ nặng trịch như những khúc gỗ.

Ông bác sĩ hối hả tới bên tôi, ấn tôi nằm xuống đệm. "Đừng nỗ lực quá sức, cậu chưa hồi phục đâu!"

Bác sĩ ra lệnh cho Nim đi tìm ông Bentham. Nim chạy ra ngoài, lao qua khung cửa ra ngoài hành lang. Rồi Emma xuất hiện ngoài cửa, thởhổn hển và rạng rỡ, mái tóc cô buông xuôi trên chiếc váy trắng sạch sẽ.

"Jacob?"

Thấy bộ dạng của cô, một nguồn sức mạnh mới lan ra trong tôi và tôi ngồi dậy, gạt ông bác sĩ sang bên.

"Emma!"

" Cậu tỉnh rồi!" Cô nói, chạy tới bên tôi.

"Cẩn thận với cậu ấy đấy, cậu ấy còn yếu lắm!" Ông bác sĩ cảnh báo.

Kìm mình lại, Emma ôm nay tôi thật dịu dàng, rồi ngồi xuống mép giường bên cạnh tôi. " Tớ rất xin lỗi đã không có mặt ở đây khi cậu tỉnh lại. Họ nói cậu sẽ còn mất tình nhiều giờ nữa..."

"Được rồi." tôi nói. "Nhưng chúng ta đang ở đâu? Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"

Emma liếc nhìn ông bác sĩ. Ông ta đang ghi chép vào một cuốn sổ tay nhỏ, nhưng rõ ràng có lắng nghe. Emma quay lưng về phía ông ta và hạ giọng. " Chúng ta đang ở trong nhà một người giàu có ở Đồng Ma. Một nơi kín đáo. Sharon mang chúng ta tới đây một ngày rưỡi trước."

"Chỉ thế thôi sao?" tôi vừa nói vừa quan sát khuôn mặt Emma. Làn da của cô nhẵn nhụi một cách hoàn hảo, những vết rách đã mờ thành những đường mảnh màu trắng. " Trông cậu gần như bình phục hoàn toàn rồi!"

" Tớ chỉ có bị vài vết xước và bầm dập..."

"Không thể nào." Tôi nói. "Tôi nhớ những gì xảy ra ở đó."

"Cô đã bị gãy một xương sườn và trật khớp một bên vai." Ông bác sĩ chen vào.

" Ở đây họ có một phụ nữ." Emma nói. "Một người chữa bách bệnh. Cơ thể bà ấy tạo ra một loại bụi rất mạnh."

"Và một cơn chấn động kép." Ông bác sĩ nói nốt. "Bất kể thế nào cuối cùng chúng tôi vẫn xử lý được. Nhưng cậu, chàng trai - khi tới đây thì cậu đã gần chết."

Tôi sờ lên ngực, lên bụng, tất cả những nơi tôi đã bị đòn dữ dội. Tôi nhức cánh tay phải lên và quay khớp vai. Không vấn đề gì. "Cứ như thế tớ có một cánh tay mới vậy." Tôi ngỡ ngàng nói.

" May mà cậu không cần tới một cái đầu mới." Một giọng nói khác vang lên - Sharon, đang cúi khom xuống để chui cả người qua khung cửa. "Đúng ra, thật xấu hổ là họ đã không cho cậu một cái đầu mới, vì có vẻ cay đầu hiện tại của cậu thì đầy những mạt cưa. Biến mất như thế, chạy cuồng lên trong khi không có chút manh mối nào xem của cậu đang đi đâu - ấy là sau tất cả những lời tôi đã cảnh cáo về Đồng Ma! Lúc đó cô cậu nghĩ gì vậy hả?" Ông ta đứng sừng sững trên Emma và tôi, khua khua ngón tay trắng dài của mình.

Tôi nhăn nhở cười với ông ta. "Xin chào, Sharon. Thật vui được gặp lại ông."

"Phải, ha ha, giờ mọi thứ màu hồng rồi tất cả đều tươi vui, nhưng các người thiếu chút nữa đã làm chính mình bị giết ngoài đó đấy!"

" Chúng tôi thật may mắn." Emma nói.

"Phải, may mắn vì tôi đã có ở đó! May mắn vì mấy cậu em họ chuyên đóng giá treo cổ của tôi lại rảnh tối đó và tôi đã có thể gặp được họ trước khi họ uống quá nhiều bia tại Rạch ở quán Nôi Và Quan Tài! Tiện đây cũng nói luôn là họ không làm việc không công đâu. Tôi thêm tiền thuê nhà vào chi phí của các người, cùng cái thuyền bị hư hại của tôi!"

"Được rồi, được rồi!" tôi nói. "Nhất trí, được chứ?"

"Lúc đó các người nghĩ gì thế hả?" Ông ta nhắc lại, hơi thở kinh khủng của ông ca tụ lại trên đầu chúng tôi như một đám mây.

Thế rồi tôi lại nghĩ tới chuyện này, những gì tôi đã nghĩ lúc đó, và có vẻ tôi đã quên mất. "Rằng ông là một kẻ thô lỗ không đáng tin cậy!" Tôi đáp trả. "Với ông chỉ có mỗi chuyện tiền, và rất có thể ông sẽ bán chúng tôi làm nô lệ cay khi gặp cơ hội đầu tiên! Phải." Tôi nói. "Chúng tôi nghĩ tới điều đó. Chúng tôi biết tất cả những chuyện ám muội đám người đặc biệt các người dính dáng vào quanh đây, Và nếu dù chỉ một phút có nghĩ rằng chúng tôi tin là ông" - tôi chỉ vào Sharon - " hay bất cứ ai trong các người" - tôi chỉ và ông bác sĩ, " đang giúp chúng tôi thuần túy vì lòng tốt, thì các người thật ngốc! Vì thế, nói cho chúng tôi xem các người muốn gì ở chúng tôi, không thì để chúng tôi đi, vì chúng tôi, chúng tôi có..."

Một cơn kiệt sức đột ngột đè trĩu xuống. Ánh mắt tôi trở nên chao đảo.

"Có những việc quan trọng hơn để..."

Tôi lắc đầu, cố đứng dậy, song căn phòng đã bắt đầu quay cuồng. Emma nắm lấy cánh tay tôi, ông bác sĩ nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống gối. " Chúng tôi đang giúp cậu vì ông Bentham yêu cầu chúng tôi làm thế." Ông ta nói ngắn gọn. " Còn chuyện ông ta muốn gì ở cậu, cậu sẽ phải tự hỏi ông ta."

" Như tôi vẫn nói, quý ông thì đó có thể hôn m..."

Emma áp một bàn tay nên miệng tôi. "Jacob lúc này không thể làm chủ được bản thân." Cô nói. " Tôi chắc chắn điều cậu ấy muốn nói là cảm ơn vì đã cứu chúng tôi. Chúng tôi mắc nợ các vị."

"Cả cái đó nữa." Tôi ú ớ qua các ngón tay cô.

Tôi đang tức giận và sợ hãi, nhưng có thật sự hạnh phúc vì còn sống - và được thấy Emma lành lặn, bình phục. Khi tôi nghĩ về điều đó, mọi sự hung hăng đều rỉ sạch ra ngoài, và trong tôi tràn ngập cảm giác biết ơn thuần túy. Tôi nhắm mắt lại để ngăn căn phòng quay cuồng và lắng nghe họ thì thầm về tôi.

"Cậu ta có vấn đề." Ông bác sĩ nói. "Không thể cho phép cậu ta gặp ông Bentham thế này được."

"Cậu ta đang bị quẫn." Sharon nói. " Nếu cô gái và tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ta, tôi tin chắc có thể làm cậu ta bình tâm lại. Chúng tôi có thể sử dụng riêng căn phòng chứ?"

Ông Bác sĩ miễn cưỡng rời đi. Khi ông ta đã đi khỏi, tôi mở mắt ra và nhìn chăm chú vào Emma, cô đang nhìn xuống tôi.

"Addison đâu?" Tôi hỏi.

"Nó qua cầu rồi." Cô nói.

"Phải." Tôi nói, cũng đã nhớ lại. "Cậu có nghe được tin gì từ nó không? Nó đã quay lại chưa?"

"Không." cô khẽ nói. "Nó vẫn chưa quay lại."

Tôi ngẫm nghĩ xem điều đó có thể nghĩa là gì - chuyện gì đã có thể xảy ra với con chó - song tôi không thể chịu nổi ý nghĩ đó. "Chúng ta đã hứa sẽ đi theo nó." tôi nói. " Nếu nó có thể qua được, thì chúng ta cũng vậy."

"Con hồn rỗng dưới cầu có thể đã không bận tâm tới chuyện một con chó băng qua." Sharon chen vào. " Nhưng cô cậu thì nó sẽ lôi tuột xuống và ném thẳng vào dòng nước sôi."

"Đi đi." Tôi nói với ông ta. " Tôi muốn nói chuyện riêng với Emma."

"Tại sao? Để cô cậu có thể trèo qua cửa sổ và chạy đi làm nữa à?"

" Chúng tôi sẽ không đi đâu cả." Emma nói. "Jacob thậm chí còn không thể ra khỏi giường."

Sharon không lay chuyển. " tôi sẽ ngồi ở góc này và ngẫm nghĩ về chuyện làm ăn của mình." Ông ta nói. "Đây là đề nghị tốt nhất của tôi đấy." Ông ta tới ngồi xuống cái ghế có một bên tay vịn của Nim rồi bắt đầu huýt sáo và làm vệ sinh móng tay.

Emma đỡ tôi ngồi dậy, và chúng tôi tựa trán vào nhau rồi thì thầm trao đổi. Trong chốc lát, tôi chìm đắm trong cảm giác gần gũi của cô tới mức mọi câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi tan biến, chỉ còn cảm nhận được bàn tay cô áp lên mặt tôi, vuốt má tôi, hàm tôi.

"Cậu làm tớ sợ quá." Emma nói. "Tớ đã nghĩ tớ mất cậu thật rồi."

"Tớ ổn cả." Tôi nói. Tôi biết mình không hề ổn, song để người khác lo lắng vì mình như thế làm tôi thấy ngượng.

"Cậu không ổn. Không hề. Cậu cần xin lỗi ông bác sĩ."

"Tớ biết. Tớ chỉ hơi kích động. Và tớ xin lỗi nếu đã làm cậu sợ."

Cô gật đầu rồi nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt cô thoáng lướt về phía bức tường, và khi quay lại nhìn tôi, một vẻ cứng rắn mới mẻ đã len lỏi trong mắt cô.

" Tớ thích nghĩ là tớ mạnh mẽ." Cô nói. "Nghĩ rằng lý do hiện tại tớ được tự do ở đây thay vì Bronwyn, Millard hay Enoch là vì tớ đủ mạnh mẽ để người khác trông cậy vào. Rằng tớ vẫn luôn là người có thể dành được bất cứ điều gì. Như thể có một bộ phận cảm ứng nỗi đau trong người thợ không được bật lên vậy. Tôi có thể chặn đứng những thứ kinh khủng bên ngoài và tiếp tục sống với chúng, làm những gì cần phải làm." Bàn tay cô lần đi bên trên tấm chăn tìm tới bàn tay tôi. Các ngón tay chúng tôi tự động đan vào nhau. "Nhưng khi tớ nghĩ về cậu - về vẻ mặt cậu khi họ nhất cậu lên của mặt đất, sau khi đám người đó..."

Cô buông ra một hơi thở run rẩy và lắc đầu, như thế để xua đi kí ức. "Tớ đã suy sụp."

"Cả tớ cũng thế." Tôi nói, nhớ lại cảm giác đau đớn tôi cảm thấy mỗi khi chứng kiến Emma bị đau, nỗi kinh hoàng siết chặt lấy tôi mỗi khi con gặp nguy hiểm. "Cả tôi cũng thế." Tôi siết chặt bàn tay cô và tìm thêm điều gì đó để nói, nhưng cô là người lên tiếng trước.

" Tớ cần cậu nói với tớ một điều."

"Bất cứ điều gì." Tôi nói.

Tôi méo mó ở một nụ cười. Emma không cười. "Cậu không được chết." Cô nói. " Nếu tớ mất cậu, những gì còn lại chẳng đáng một xu."

Tôi đưa cánh tay ôm chầm lấy cô, kéo cô kề sát lại. " Tớ sẽ cố hết sức."

"Như thế chưa đủ." Cô thì thầm. " Hứa với tớ đi."

"Được. Tớ sẽ không chết."

"Nói là 'tớ hứa'. "

"Tớ hứa. Cậu cũng phải hứa."

"Tớ hứa." Cô nói.

"A." Sharon nói dửng dưng từ góc phòng. "Những lời dối trá ngọt ngào của những kẻ đang yêu..."

Chúng tôi tách ra. "Ông không được nghe!" Tôi nói.

"Đủ lâu rồi đấy." Ông ta nói, kéo cái ghế của mình kêu rầm rĩ lên qua sàn và kê nó vào cạnh giường. "Chúng ta có những việc quan trọng cần thảo luận. Cụ thể là lời xin lỗi cậu nợ tôi."

"Vì điều gì?" Tôi khó chịu hỏi.

"Xúc phạm phẩm cách và danh tiếng của tôi."

"Từng nói tôi nói đều đúng." Tôi nói. "Cái Vòng này đầy ắp những tên khốn kiếp và những thứ ghê rợn, và ông đúng là một kẻ thua lỗ hám tiền."

"Và không có lấy một nhúm nhỏ cảm thông cho cảnh ngộ của chính đồng bào mình." Emma nói thêm. "Cho dù, một lần nữa, Cảm ơn ông vì đã cứu chúng tôi."

"Cứ ở trong cái khu này thì con người sẽ học được cách hành động vì lợi ích của bản thân." Sharon nói. "Ai cũng có một câu chuyện. Một cảnh ngộ. Ai cũng muốn thứ gì đó từ ta, và họ gần như luôn nói dối. Vì thế, phải, tôi luôn vì mình và bị thôi thúc bởi lại ít và không hề thấy hối lỗi. Nhưng tôi vô cùng bất bình khi cậu ám chỉ rằng tôi có thể làm ăn với kẻ nào đó buôn bán thân xác người đặc biệt. Tôi tư lợi, không có nghĩa tôi là một kẻ khốn kiếp với quả tim đen kịt."

"Và làm sao chúng tôi có thể biết được điều đó?" Tôi hỏi. "Chúng tôi đã phải cầu xin và mua chuộc để ông không bỏ chúng tôi lại bến thuyền, nhớ chứ?"

Ông ta nhún vai. "Đó là trước khi tôi nhận ra cậu là ai."

Tôi liếc mắt nhìn Emma, rồi chỉ vào ngực mình. "Tôi là ai ư?"

"Cậu, chàng trai. Ông Bentham đã chờ một thời gian dài để nói chuyện với cậu. Kể từ ngày đầu tiên tôi chống sào đi chở thuyền - hơn bốn mươi năm trước. Bentham đảm bảo cho tôi được ra vào Đồng Ma an toàn nhớ tôi hứa để mắt tìm cậu trong khi tôi làm việc đó. Tôi cần đưa cậu tới gặp ông ấy. Và bây giờ, cuối cùng tôi cũng làm được những gì từng thỏa thuận."

"Ông hẳn đã nhầm tôi với ai đó." tôi nói. "Tôi chẳng là ai cả."

"Ông ấy nói cậu có thể nói chuyện với hồn rỗng. Cậu biết bao nhiêu người đặc biệt có thể làm việc đó?"

"Nhưng cậu ấy mới mười sáu tuổi." Emma nói. "Tuổi thật là mười sáu. Vì thế làm sao có thể..."

"Đó là lý do vì sao tôi mất một thời gian mới hiểu ra tất cả." Sharon nói. "Tôi đã phải đích thân tới gặp ông Bentham về chuyện đó, cũng chính là nơi tôi đã tới khi hai cô cậu chạy mất. Cậu không khớp với mô tả, cậu thấy đấy. Suốt những năm qua tôi đã luôn tìm kiếm một ông lão."

"Một ông lão." Tôi nói.

"Phải."

"Người có thể nói chuyện với hồn rỗng."

"Như tôi đã nói."

Emma nắm chặt hơn lấy bàn tay tôi, và chúng tôi đưa mắt nhìn nhau - không, không thể nào - rồi tôi vung hai chân xuống khỏi giường, được thôi thúc bởi một nguồn năng lượng mới. " Tôi muốn nói chuyện với ông Bentham này. Ngay lập tức."

"Ông ấy sẽ gặp cậu khi ông ấy sẵn sàng." Sharon nói.

"Không." Tôi nói. "Ngay bây giờ."

Và thất tình cờ, đúng khoảnh khắc đó vang lên một tiếng gõ cửa. Sharon mở cửa ra và thấy Nim. "Ông Bentham sẽ dùng trà cùng các vị khách của chúng ta sau một giờ nữa." Ông ta nói. " trong thư viện."

"Chúng tôi không thể đợi được một giờ." Tôi nói. "Chúng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi."

Nghe tới đó, Nim trở nên hơi đỏ mặt và phùng hai má ra. "Lãng phí ư?"

"Ý Jacob," Emma nói. " là chúng tôi có một cuộc gặp rất gấp nữa ở một nơi khác tại Đồng Ma và đã bị muộn giờ rồi."

"Ông Bentham nhất định muốn gặp các vị một cách đàng hoàng." Nim nói. "Như ông ấy vẫn luôn nói, ngày nào mà người ta không có thời gian dành cho các nghi thức nữa, coi như thế giới của chúng ta cũng lụi tàn. Nhân nói đến chuyện này, tôi cần đảm bảo chắc chắn là các vị mặc đồ nghiêm chỉnh."

Ông ta tới chỗ tủ quần áo và mở những cánh tủ nặng nề ra. Bên trong có vài hàng quần áo treo. "Các vị có thể chọn tùy thích."

Emma kéo ra một chiếc váy xếp li và bĩu môi. "Thật sai trái. Chơi trò mặc diện và uống trà trong khi bạn bè và các Chủ Vòng của chúng ta đang bị ép buộc phải chịu đựng không biết những gì nữa."

"Chúng ta đang làm vì họ." Tôi nói. "Chúng ta chỉ phải nhập vai cho tới khi Bentham nói cho chúng ta những gì ông ta biết. Điều đó có thể quan trọng."

"Hoặc ông ta có thể chỉ là một ông già cô đơn."

"Đừng nói về ông Bentham như thế." Nim nói, khuôn mặt ông ta cau lại. "Ông Bentham là một vị thánh, một người khổng lồ giữa con người."

"Ồ, bình tĩnh nào." Sharon nói. Ông ta bước tới bên cửa sổ, kéo mở rèm che ra, để thứ ánh sáng ban ngày yếu ớt, vàng vọt chui vào phòng. "Dậy mặc đồ vào!" Ông ta nói với chúng tôi. "Hai cô cậu có hẹn đấy."

Tôi hất chân ra, và Emma giúp tôi xuống giường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, đôi chân tôi đứng vững dưới sức nặng của cơ thể. Tôi liếc nhìn ra cửa sổ xuống một con phố vắng tanh bị màn tối vàng ệch phủ kín, rồi sau đó, được Emma đỡ lấy cánh tay, tôi bước tới chỗ tủ quần áo về lấy ra một bộ đồ thay. Tôi tìm được một bộ đồ treo trên một chiếc móc có gắn tên tôi.

"Cho chúng tôi một chút riêng tư để thay đồ được không?" Tôi nói.

Sharon nhìn Nim và nhún vai. Hai bàn tay Nim vỗ vào nhau. "Như thế là không thích đáng."

"À, họ ổn cả mà." Sharon phẩy tay nói. "Không trò khỉ vớ vẩn gì hết, được chứ hả?"

Emma đỏ bừng. "Tôi không hiểu ý ông là gì nữa."

" Tất nhiên là cô sẽ không hiểu." Ông ta tống Nim ra khỏi phòng, rồi dừng lại trên ngưỡng cửa. "Tôi có thể tin tưởng cô cậu sẽ không trốn đi lần nữa chứ?"

"Sao chúng tôi phải làm thế chứ?" Tôi nói. " Chúng tôi muốn gặp ông Bên."

" Chúng tôi sẽ không đi đâu cả." Emma nói. "Nhưng sao ông vẫn còn ở đây?"

"Ông Bentham bảo tôi để mắt tới cô cậu."

Tôi tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là Sharon sẽ chặn chúng tôi nếu chúng tôi tìm cách rời đi hay không.

"Ông hẳn phải là không cần một ân huệ lớn lao." Tôi nói.

"Khổng lồ." Ông ta nói. " Tôi nói ông ta mạng sống của mình." Rồi cúi người gần như gập làm đôi, ông ta loay hoay chui ra ngoài hành lang.

* * *

"Cậu thay đồ ở đằng kia." Emma nói, hất hàm về phía một phòng tắm nhỏ thông sang. "Tớ sẽ thay đồ ở đây. Và đừng có nhìn lén cho tới khi tớ gõ cửa."

"Được rồiii." Tôi nói, làm ra vẻ phóng đại sự thất vọng của mình để che giấu nó. Mặc dù không thể phủ nhận rằng Emma mặc đồ lót là một viễn cảnh hấp dẫn, tất cả những nguy hiểm đe dọa tính mạng chúng tôi phải trải qua gần đây đã làm cho phần đó trong bộ não vị thành niên của tôi rơi vào một kiểu đông sâu. Tuy nhiên, thêm vài cái hôn hẳn hoi nữa là bản năng cơ bản thân của tôi có thể bắt đầu trỗi dậy.

Nhưng dẫu sao đi nữa.

Tôi giam mình trong phòng tắm, cả căn phòng sáng lóa gạch men trắng và những ống khói bằng sắt nặng nề, cúi người qua chậu rửa để quan sát mình trong một chiếc gương tráng bạc.

Tôi là một mớ nhàu nhĩ.

Khuôn mặt tôi sưng phồng, chằng chịt những đường ửng hồng phẫn nộ, những vết bầm này đang lành nhanh nhưng vẫn hằn rõ đó, nhắc nhở tôi về mỗi cú đòn tôi phải chịu. Thân mình tôi là một bản đồ những vết bầm tím, không đau đớn nhưng thật xấu xí. Máu đã đóng két thành những nếp khó rửa sạch ở tai tôi. Nhìn thấy nó là tôi chóng mặt, và tôi phải bấu chặt lấy chậu rửa để đứng thẳng người. Đột nhiên những hồi ức kinh khủng sống dậy: những nắm đấm và bàn chân nện vào tôi, mặt đất ập tới thật nhanh.

Trước đây chưa bao giờ có ai tìm cách giết tôi bằng tay trần. Đây là một điều mới mẻ, khác nhiều so với việc bị hồn rỗng săn đuổi, lúc ấy tôi chỉ hành động theo bản năng. Nó cũng khác với việc bị bắn: những viên đạn là một cách giết người nhanh chóng, bâng quơ. Song sử dụng đôi bàn tay của bạn - việc này đòi hỏi nỗ lực. Yêu cầu sự căm thù. Thật lạ lùng và ghê tởm khi biết được rằng một sự căm thù tới vậy đã được nhằm vào tôi. Những người đặc biệt thậm chí không hề biết tên tôi, trong một khoảnh khắc điên loạn tập thể, đã đủ căm thù tôi để cố nện bay sự sống ra khỏi tôi với nắm đấm của họ. Tôi cảm thấy ê chề, ít nhiều bị hại nhục mất tính người vì hành động đó, dù tôi không thể hiểu chính xác tại sao. Đó là một điều tôi cần phải ngẫm tới, Nếu một ngày tôi có được đủ thời gian xa xỉ để ngẫm nghĩ tới những việc như thế.

Tôi mở vòi nước để rửa mặt. Các đường ống rung lên rên rỉ, nhưng sau một tràng ầm ĩ vang rền, chúng chỉ ộc ra một thứ nước nâu nâu chảy nhát gừng. Quý ông Bentham này có thể rất giàu, song chẳng mức độ xa xỉ nào có thể bảo vệ ông ta tránh khỏi hiện thực ở cái chốn địa ngục ông ta đang sống.

Làm thế nào ông ta lại lưu lạc tới đây chứ?

Còn đáng tò mò hơn nữa: làm thế nào ông ta lại biết, hay nghe nói, về ông nội tôi? Chắc chắn đó là người Sharon đã nhắc tới khi ông ta nói Bentham tìm kiếm một ông già có thể nói chuyện với hồn rỗng. Có lẽ ông nội tôi đã gặp Bentham trong những năm ông tham gia chiến tranh, sau khi ông rời khỏi nhà cô Peregrine nhưng chưa tới Mỹ. Đó là một thời kỳ đã định hình nên cuộc sống của ông mà ông hiếm khi nói đến, và không bao giờ đề cập một cách chi tiết. Bất chấp tất cả những điều tôi đã biết về ông nội mình trong vài tháng vừa qua, về nhiều khía cạnh ông vẫn là một bí ẩn với tôi. Giờ khi ông đã ra đi, tôi buồn bã thầm nghĩ, có lẽ bị ẩn sẽ mãi là bí ẩn.

Tôi mặc vào người bộ đồ Bentham đã chuẩn bị cho, một chiếc áo sơ mi màu xanh lơ đồng bộ với áo len xám trông như đồng phục học sinh và một cái quần đen đơn giản. Tất cả đều vừa khít hoàn hảo, cứ như thế họ biết tôi sắp đến. Trong khi tôi đang xỏ chân vào đôi giày da nâu buộc dây thì Emma gõ cửa.

"Cậu trong đó thế nào rồi?"

Tôi mở cửa ra và đón nhận một quầng vàng chói. Emma trông thật khổ sở trong một chiếc váy to tướng màu hoàng yến với ống tay áo phồng và diềm váy lòa xoà quanh đôi bàn chân cô.

Cô thở dài. "Đây là thứ đỡ nhất trong vô số ác mộng may mặc, tớ xin cam đoan với cậu."

"Trông cậu như chim bự." Tôi nói trong khi theo sau cô ra khỏi phòng tắm. " Còn tớ giống ông Rogers. Cái ông Bentham này thật tàn nhẫn."

Cả hai lời nhận xét cô đều không hiểu. Tảng lờ tôi, cô đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

"Phải. Tốt."

"Cái gì tốt?" Tôi hỏi.

"Cái rìa tường này. Nó to bằng cả Cornwall, và có chỗ bám tay khắp nơi. Còn an toàn hơn trò chơi leo trèo cho trẻ con."

" Nhưng tại sao chúng ta lại phải bận tâm tới độ an toàn của cái rìa tường này?" Tôi hỏi, đến cửa sổ đứng bên cô.

"Vì Sharon đang canh chừng hành lang, thế nên rõ ràng chúng ta không thể đi theo lối đó được."

Đôi khi có vẻ như Emma đã tự trò chuyện với tôi trong đầu - những cuộc trò chuyện mà tôi không được tham dự - rồi sau đó cô trở nên bực dọc vì tôi lúng túng khi cuối cùng cô cũng cho tôi tham dự những cuộc trò chuyện đó. Bộ óc cô làm việc nhanh tới mức tính toán nó đi trước cả chính nó.

"Chúng ta không thể đi đâu hết." Tôi nói. "Chúng ta cần gặp Bentham."

"Thì chúng ta sẽ gặp, nhưng tớ sẽ phát điên mất nếu trải qua một giờ kế tiếp vặn vẹo hai ngón tay trong cái căn phòng này. Ông Bentham thánh thiện là một người đào tẩu sống ở Đồng Ma, điều đó có nghĩa nhiều khả năng ông ta là một nhân vật ám nuội với quá khứ đen tối. Tớ muốn nhìn qua nhà ông ta một lượt và xem chúng ta có thể tìm thấy gì. Chúng ta sẽ trở lại khi chưa ai nhận ra chúng ta đã ra ngoài. Thề danh dự đấy."

"À, tốt, một chiến dịch lén lút. Vậy thì chúng ta mặc đồ cực kì thích hợp đấy."

"Rất vui."

Tôi đang đi một đôi giày đế cứng khiến mỗi bước chân nghe đều như một cú đập búa, cô thì mặc một cái váy còn vàng hơn cả một biển báo nguy hiểm, và tôi chỉ vừa mới vận được đủ sức để đứng vững trên đôi chân của mình - dẫu vậy tôi vẫn đồng ý. Cô thường đúng về những chuyện này, và dần dà tôi thành ra trông cậy vào bản năng của cô.

"Mà nếu ai đó phát hiện ra chúng ta thì cũng chẳng sao."

Cô nói. " Có vẻ như ông ta đã tận rất lâu rồi mới gặp được cậu. Giờ đây ông ta sẽ không tống khứ chúng ta đi chỉ vì đã tự tung tự tác là một chuyến tham quan nho nhỏ đâu."

Cô mở cửa sổ ca và trèo xuống rìa tường. Tôi thận trọng ló đầu ra. Chúng tôi đang ở tầng hai, bên dưới là một con phố vắng tanh ở khu vực "tốt" của Đồng Ma. Tôi nhận ra một đống củi: Đó là chỗ chúng tôi đã nấp khi Sharon ra khỏi mặt tiền cửa hàng trong có vẻ bị bỏ hoang. Ngay bên dưới Chúng tôi là văn phòng luật của Munday, Dyson và Strype. Tất nhiên chẳng có văn phòng nào như thế. Đó là mặt tiền, một nỗi vào bí mật tới ngôi nhà của Bentham.

Emma chìa tay cho tôi. " Tớ biết cậu không ưa thích độ cao lắm, nhưng tớ sẽ không để cậu ngã đâu."

Sau khi bị một con hồn rỗng treo lơ lửng trên một dòng sông sôi sùng sục, cú rơi nho nhỏ này không có vẻ gì là kinh hoàng. Và Emma nói đúng - rìa tường rất rộng, và những mấu lồi và tượng đầu quỷ nho ra khỏi nơi từ khối kiến trúc, tạo thành những chỗ bám tay tự nhiên. Tôi trèo ra, bám tay vào, và lần theo Emma.

Khi rìa tường ngoặt vào một góc, cảm thấy khá chắc chắn là đang men theo một hành lang nằm ngoài tầm mắt Sharon, chúng tôi đến thử mở một cánh cửa.

Nó bị khóa. Chúng tôi lần đi tiếp và thử cửa sổ tiếp theo, song cả nó cũng bị khóa - và cửa sổ khi ba, thứ tư và thứ năm cũng tương tự.

" Chúng ta đang đi gần hết ngôi nhà rồi." tôi nói. "Sẽ thế nào nếu không cửa nào mở?"

"Cửa kế tiếp sẽ mở." Emma nói.

"Làm sao cậu biết được?"

"Tớ là nhà tiên tri." Và vừa nói cô vừa đá mạnh vào cửa, làm những mảnh kính vỡ bắn vào trong phòng và rơi loảng xoảng xuống mặt tiền tòa nhà.

"Không, cậu là một cô nàng du côn." Tôi nói.

Emma cười với tôi rồi dùng lòng bàn tay hất rơi nốt những mảnh kính cuối cùng ra khỏi khung cửa.

Cô bước vào qua khoảng mở. Tôi theo sau, có phần miễn cưỡng, vào trong một căn phòng tối tăm, âm u như một cái hang. Phải mất chút thời gian để mắt chúng tôi thích nghi. Nguồn sáng duy nhất yếu ớt chiếu vào từ khoảng cửa sổ chúng tôi vừa đập vỡ, hé lộ những đường rìa của thiên đường dành cho chuột. Những cái thùng và hộp gỗ chất đống tới tận trần thành từng đống cập kênh.

"Tớ có cảm giác Bentham không thích ném thứ gì đi cả." Emma nói.

Để đáp lại, tôi bật ra một tràng hắt hơi chập ba nhanh như chớp. Không khí bên trong phòng đầy bụi lơ lửng.

Emma cầu phúc cho tôi rồi thắp một ngọn lửa trong lòng bàn tay, giơ lại chiếc thùng gần nhất. Chiếc tục được in nhãn Rm. AM-157.

"Cậu nghĩ bên trong chúng là gì?" Tôi hỏi.

"Chúng ta sẽ cần tới một cây nạy nắp để tìm ra câu trả lời." Emma nói. "Những cái thùng này chắc lắm."

" Tớ tưởng cậu là nhà tiên tri."

Cô làm mặt xấu trêu tôi.

Không có cây nạy, chúng tôi đánh đi sâu hơn vào trong căn phòng, Emma thắp lớn ngọn lửa của cô lên khi chúng tôi bỏ lại sau lưng nguồn sáng lờ mờ được cửa sổ. Lối đi hẹp giữa những chiếc hộp dẫn qua một cửa vòm và một căn phòng khác, cũng tối om và chật chội tương tự. Thay vì những chiếc thùng, căn phòng này chật ních những món đồ cồng kềnh ẩn kín dưới lớp vải phủ bám bụi trắng. Emma định đẩy một món đồ đi, song cô chưa kịp làm vậy, tôi đã nắm lấy cánh tay cô.

"Có gì không ổn à?" Cô khó chịu hỏi.

"Có thể dưới đó là thứ gì đó đáng sợ."

"Phải, chính xác." Cô nói, và giật phăng một tấm vải phủ ra, làm cuộn lên một vòi rồng bụi.

Khi không khí đã quang đãng, chúng tôi thấy mình lờ mờ phản chiếu trong một cái tủ lắp kính loại người ta vẫn tìm thấy trong các bảo tàng, cao tới eo và có chừng hai mét vuông. Bên trong, được xếp gọn ghẽ và có dán nhãn, làm một vỏ quả dừa chạm trổ, một cái rìu đá nhỏ, và vài tấm biển trên mặt kính nhi Đồ dùng trong nhà được người đặc biệt sử dụng trên đảo Espiritu Santo, New Hebrides, khu vực Nam Thái Bình Dương, vào khoảng năm 1750.

"Hừm." Emma nói.

"Lạ thật." Tôi đáp lại.

Cô phủ tấm vải che bụi lại như cũ, dù làm vậy chẳng mấy có ích trong việc che dấu vết tích của chúng tôi - cứ như thể chúng tôi có thể làm cho cửa sổ vỡ liền lại như cũ vậy - và chúng tôi từ tốn đi qua căn phòng, mở vải che của những món đồ khác một cách ngẫu nhiên. Tất cả đều là những hiện vật trưng bày bảo tàng dạng này hay dạng khác. Các hiện vật rất ít có liên hệ với nhau, chỉ có thể là từng thuộc quyền sở hữu hay được những người đặc biệt sử dụng. Một chiếc tủ đựng một bộ sưu tập những món đồ bằng lụa đầy màu sắc được những người đặc biệt mặc ở vùng Viễn Đông vào khoảng năm 1800. Một tủ khác trưng bày thứ thoạt nhìn có vẻ là một nhát cắt ngang rộng của một thân cây, nhưng nhìn kỹ hơn thì thực ra đó là một cánh cửa với bản lề sắt và tay nắm làm từ một mấu lồi trên thân cây. Tấm biển giới thiệu nó ghi Lối vào một ngôi nhà của người đặc biệt ở vùng hoang vu Đại Hibernia, khoảng năm 1530.

"Ái chà." Emma thốt lên, cúi lại gần nhìn kỹ hơn. " Tớ chưa từng biết trên thế giới lại có nhiều người đặc biệt như chúng ta đến vậy."

"Hay từng là thế." Tôi nói. "Tớ tự hỏi liệu họ còn ở ngoài kia không."

Tủ trưng bày cuối cùng chúng tôi xem qua có ghi giới thiệu Vũ khí của người Hittite đặc biệt, thành phố ngầm Kaymakli, không rõ thời gian. Thật kinh ngạc, tất cả những gì chúng tôi có thể thấy bên trong là những con bọ rùa và bướm đã chết.

Emma vung ngọn lửa quay vòng để nhìn vào tôi. "Tớ chúng ta đã xác lập được rằng Bentham là một tay hiểu biết về lịch sử. Sẵn sàng đi tiếp rồi chứ?"

Chúng tôi hối hả băng qua thêm hai căn phòng nữa đầy ắp những tủ trưng bày được phủ vải che bụi, rồi tới một cầu thang sắt và theo nó đi lên tầng trên. Cánh cửa từ chiếu nghỉ mở vào một hành lang dài được chải thảm dày. Dường như hành lang này cứ dài ra mãi, những cánh cửa cách quảng đều đã mở ra và giấy dán tường lặp đi lặp lại tạo ra một ấn tượng vô tận khiến người ta chóng mặt.

Chúng tôi bước đi dọc theo hành lang, ghé mắt nhìn vào các căn phòng. Chúng được bài trí giống nhau, bày biện giống nhau, dán giấy tường giống nhau: mỗi căn phòng có một cái giường, một bàn đầu giường và một tủ quần áo, giống như căn phòng tôi đã nằm. Một hoa văn hình cây thuốc phiện đỏ uốn lượn qua những tấm giấy dán tường và xuống tận thảm trải sàn thành những đợt sóng thôi miên, làm cho cả nơi này như thể đang dần dần bị thiên nhiên đòi lại. Trên thực tế, hẳn là hoàn toàn không phân biệt được những căn phòng này nếu không nhờ những tấm biển nhỏ bằng đồng thau gắn lên các cánh cửa, đem lại cho mỗi phòng một cái tên riêng biệt. Và tất cả nghe đều thật xa lạ: Phòng Alps, Phòng Gobi, Phòng Amazon.

Có khoảng năm mươi căn phòng nằm dọc theo hành lang, và chúng tôi đang đi xuống được nửa chiều dài của nó - lúc này một cách thật khẩn trương, vì chắc chắn không có gì hữu ích để khám phá tại đây - thì một luồng không khí thổi ào qua chúng tôi, lạnh tới mức làm tôi nổi da gà.

"Ái chà!" Tôi thu mình lại nói. "Nó từ đâu thổi tới vậy?"

"Chẳng lẽ ai đó để mở một cửa sổ?" Emma nói.

"Nhưng bên ngoài đâu có lạnh." Tôi nói, và cô nhún vai.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống hành lang, càng đi xa không khí càng lạnh thêm. Cuối cùng, chúng tôi rẽ vào một góc ngoặt và tới một đoạn hành lang, tại đây trên trần đã hình thành những trụ băng, còn sương giá đọng lại trơn tuột trên thảm trải sàn. Cái này dường như phát ra từ một căn phòng nào đó, và chúng tôi đứng phía trước đó quan sát từng luồng bông tuyết phả ra từ khe hở ở bên dưới cánh cửa phòng.

" Cái này thật lạ." Tôi rùng mình nói.

"Rõ ràng là không bình thường." Emma tán thành. "Kể cả theo tiêu chuẩn của tớ."

Tôi bước tới, đôi bàn chân run rẩy trên tấm thảm phủ tuyết, xem xét tấm biển trên cửa. Nó ghi: Phòng Siberia.

Tôi nhìn Emma. Cô nhìn tôi.

"Có lẽ đây chỉ là một cái điều hòa không khí hoạt động hơi quá mức." Cô nói.

" Chúng ta mở nó ra và tìm hiểu xem sao." Tôi nói. Tôi với tay nắm cửa vào thứ vặn, nhưng nó không xoay. "Cửa khóa rồi."

Emma áp bàn tay lên nắm cửa và để nó ở đó vài giây. Tay nắm bắt đầu chảy nước ra khi băng bên trong tan.

"Không phải bị khóa." Cô nói. "Bị đóng băng."

Cô xoay tay nắm và đẩy cửa, nhưng nó chỉ nhích mở chừng hai phân; tuyết đã dồn đống lại ở phía bên kia cửa. Chúng tôi tì vai vào cánh cửa, đếm đến 3 và đẩy. Cánh cửa mở tung ra và luồng không khí Bắc Cực quất vào chúng tôi. Tuyết bay lượn khắp nơi, lọt vào mắt chúng tôi, lọt vào hành lang sau lưng chúng tôi.

Lấy tay che mặt, chúng tôi nhìn vào trong phòng. nó được bài trí hệt như những căn phòng khác - giường, tủ quần áo, bàn đầu giường - nhưng ở đây mọi thứ đều chỉ là những khối trắng hình dạng như hồ chìm sâu dưới lớp tuyết phủ.

"Cái này là gì vậy?" Tôi hỏi, hét lớn để Emma nghe được trong tiếng gió gào rít. "Một Vòng Thời Gian khác chăng?"

"Không thể." Emma hét lớn đáp lại. "Chúng ta vốn đã ở trong một Vòng Thời Gian rồi."

Dấn người vào cơn gió, chúng tôi bước vào trong phòng để quan sát kỹ hơn. Tôi vốn nghĩ tuyết và băng tràn vào qua một cửa sổ để mở, những rồi cơn gió dịu đi và tôi chẳng thấy có cửa sổ nào hết, thậm chí một bức tường ở phía cuối phòng cũng không. Các bức tường phủ băng dựng lên hai bên chúng tôi, trên đầu là trần nhà, và nhiều khả năng dưới chân chúng tôi có một tấm thảm trải sàn, nhưng ở chỗ đáng lẽ phải là bức tường thứ tư, căn phòng nhường chỗ cho một hang băng, rồi sau đó là không gian mở, một khoảng lộ thiên, và một khung cảnh vô tận của tuyết trắng và những tảng đá đen.

Đây, theo những gì tôi có thể nói, là Siberia.

Chỉ có một vết tuyết được dọn sạch chạy qua căn phòng tới không gian trắng toát phía xa. Chúng tôi bước theo lối mòn này, ra khỏi căn phòng vào trong hang, ngẩn ngơ trước mọi thứ quanh mình. Những trụ băng lớn nhô lên từ sàn và treo từ trên trần rủ xuống như một rừng cây trắng lóa.

Emma là người khó bị gây ấn tượng - cô đã gần trăm tuổi và đã thấy nhiều điều kỳ quái trong đời - song nơi này dường như khiến cô thật sự ngỡ ngàng.

"Thật đáng kinh ngạc!" Cô nói, cúi xuống vốc một nắm tuyết. Cô ném nó vào tôi, bật cười. "Chẳng phải thật đáng kinh ngạc sao?"

"Đúng thế." tôi nói qua hàm răng gõ lập cập. " Nhưng nó ở đây làm gì?"

Chúng tôi len qua giữa những cây bông to tướng và bước ra ngoài không gian mở. Ngoái lại nhìn, tôi không còn thấy căn phòng đó nữa; nó đã được che kín hoàn toàn bên trong hang động.

Emma hối hả bước tới, rồi quay lại và nói. "Ở đây!" Với giọng gấp gáp.

Tôi lê bước qua tuyết ngập sâu đến tới bên cạnh cô. Khung cảnh thật kỳ lạ. Trước mắt chúng tôi là một khu đất bằng phẳng, trắng lóa, phía xa hơn, mặt đất tụt xuống thành những nếp sâu gợn sóng nhấp nhô, như những khe nứt.

"Không chỉ có hai chúng ta đâu." Emma nói, và chỉ về phía một chi tiết tôi đã bỏ qua. Một người đàn ông đang đứng bên rìa là khe vực, đi xuống bên dưới.

"Ông ta đang làm gì vậy?" tôi hỏi, gần như không phải để tìm câu trả lời.

" Tìm kiếm thứ gì đó, có vẻ là vậy."

Chúng tôi quan sát ông ta bước chậm rãi theo bờ khe vực, luôn nhìn chăm chú xuống dưới. Sau chừng một phút, tôi nhận ra mình đã lạnh tới mức không còn cảm nhận được khuôn mặt nữa. Một cơn gió mạnh mang theo đầy tuyết thổi lên và làm cảnh vật mờ đục đi.

Một lát sau, khi nó lắng xuống, người đàn ông đang nhìn chằm chằm thẳng vào chúng tôi.

Emma cứng người lại. "Ồ... ờ."

" Cậu nghĩ ông ta có thấy chúng ta không?"

Emma nhìn xuống chiếc váy dài màu vàng sáng của cô. "Có."

Chúng tôi đứng đó một lát, mắt dán vào người đàn ông trong khi ông ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua khung cảnh hoang vu trắng xóa - và rồi ông ta cất bước chạy về phía chúng tôi. Ông ta còn cách xa chừng một trăm mét với tuyết ngập dày và khung cảnh đầy những khe nứt uốn lượn. Không rõ ông ta có ý đồ gì xấu với chúng tôi hay không, nhưng chúng tôi đang ở một nơi đáng lẽ không nên có mặt, và có vẻ điều tốt nhất cần làm là rời đi - quyết định này được củng cố thêm bởi một tiếng hộc, âm thanh tương tự như thế tôi mới chỉ nghe thấy có một lần, tại khu trại của những người Digan.

Một con gấu.

Chúng tôi ngoái nhìn ra sau để xác nhận điều đó: một con gấu đen khổng lồ đang dùng móng vuốt trèo lên từ một trong các khe nứt để ra nhập cùng người đàn ông trên mặt tuyết, và cả nó lẫn ông ta đều đuổi theo chúng tôi, con gấu lao tới nhanh hơn người đàn ông.

"Gấu!" Tôi la lên, rõ ràng là thừa.

Tôi cố chạy nhưng đôi bàn chân đóng băng của tôi từ chối hợp tác. Dường như không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, Emma túm lấy cánh tay kéo tôi theo. Chúng tôi loạng choạng quay vào hang, lảo đảo đi qua căn phòng, ra cửa, vừa đi vừa vấp ngã, xung quanh cửa, trong vùng tranh tối tranh sáng, cả một đống tuyết bị thổi vào đã lấp kín hành lang. Tôi kéo cửa đóng lại sau lưng chúng tôi - như thế điều đó có thể chặn được một con gấu - rồi chúng tôi lần ngược lại bước đi của mình theo dãy hành lang dài, xuống cầu thang, và trở lại chỗ bảo tàng chết của Bentham để ẩn nấp giữa những bóng ma trùm vải trắng của ông ta.

* * *

Chúng tôi nấp giữa một bức tường và một món đồ đơn khối cồng kềnh phủ bụi ở góc xa nhất chúng tôi có thể tìm thấy, chui vào đứng thẳng trong một không gian hẹp tới mức chúng tôi không thể ngoảnh đầu sang nhìn nhau, cái lạnh chúng tôi vừa chạy trốn đã ngấm kỹ vào tận trong xương chúng tôi. Chúng tôi đứng im lặng, run rẩy, cứng đơ như những ma nơ canh, tuyết trên trang phục của chúng tôi chạy xuống đọng thành vũng dưới chân. Tay trái của Emma nắm lấy tay phải của tôi - đó là tất cả hơi ấm và suy nghĩ chúng tôi có thể trao đổi. Chúng tôi đã hình thành nên một thứ ngôn ngữ hoàn toàn không thể dịch thành lời, một thứ từ vựng riêng biệt bằng cử chỉ và ánh mắt, những đụng chạm cùng những cái hôn ngày càng sâu đậm, thứ ngôn ngữ đó qua mỗi thời khắc lại càng trở nên phong phú hơn, giàu cảm xúc hơn, phức tạp hơn. Nó là thứ thiết yếu và mê hoặc, vào những thời khắc như thế này, nó khiến tôi bớt lạnh và bớt sợ hơn một chút so với những gì tôi hẳn đã cảm thấy nếu không có nó.

Sau vài phút, khi không thấy có con gấu nào xuất hiện để ăn thịt mình, chúng tôi đánh bạo thì thầm trao đổi với nhau.

"Khi nãy chúng ta đã ở trong một Vòng Thời Gian phải không?" Tôi hỏi. "Một Vòng bên trong Vòng?"

" Tôi không biết đó là cái gì." Emma đáp.

"Siberia. Trên cửa ghi như vậy."

"Nếu đó là Siberia, thì căn phòng là một thứ kiểu như cổng không gian, không phải một Vòng Thời Gian. Và các cổng không gian không tồn tại, tất nhiên rồi."

"Tất nhiên." Tôi nói, cho dù cũng không lấy gì làm lạ Nếu tin rằng trong một thế giới mà các Vòng Thời Gian tồn tại thì các cổng không gian cũng thế.

"Thế nếu đó chỉ đơn giản là một Vòng Thời Gian rất lâu đời thì sao?" Tôi đề xuất. "Như từ Kỷ Băng Hà, mười hay mười lăm nghìn năm trước chẳng hạn? Đồng Ma thể trông như vậy vào thời đó."

"Tớ không nghĩ lại có bất cứ Vòng Thời Gian nào cổ đến thế." Emma nói.

Hai hàm răng tôi va lập cập. "Tớ không thể ngừng run rẩy được." Tôi nói.

Emma áp sát sườn vào tôi, dùng bàn tay ấm áp của cô xoa lên lưng tôi.

" Nếu tớ có thể tạo ra một cổng thời gian tới bất cứ nơi nào." Tôi nói. "Siberia sẽ không ở vị trí hàng đầu trong danh sách lựa chọn của tớ."

" Nếu thế cậu sẽ đi đâu?"

"Hừm. Hawaii chăng? Dù như thế chắc cũng tẻ nhạt. Ai cũng sẽ đáp là Hawaii."

"Không phải tớ."

" Nếu được cậu muốn đi đâu?"

"Nơi cậu từ đó tới." Emma nói. " Florida."

" Tại sao cậu muốn tới đó?"

"Tớ nghĩ thật thú vị nếu được thấy nơi cậu đã lớn lên."

"Dễ thương quá." Tôi nói. "Song ở đó cũng chẳng có gì đáng kể. Nơi đó thực sự tĩnh lặng."

Cô tựa đầu lên vai tôi và thở một hơi ấm áp xuống cánh tay tôi. "Nghe như thiên đường vậy."

" Có tuyết trên tóc cậu kìa." Tôi nói, những chỗ tuyết tan ra khi tôi cố gạt nó xuống. Tôi vẩy nước lạnh từ bàn tay tôi xuống sàn - và đó là lúc tôi nhận ra các dấu chân của chúng tôi. Chúng tôi đã để lại một vệt tuyết tan nhiều khả năng dẫn thẳng tới nơi chúng tôi ẩn nấp.

"Chúng mình mới ngốc làm sao." tôi nói, chỉ tay xuống vết chân. " Đáng lẽ chúng mình phải bỏ giày lại!"

" Không sao đâu." Emma nói. "Nếu cho tới lúc này chúng chưa lần ra chúng ta, nhiều khả năng chúng... "

Những tiếng bước chân nặng nề tình địch vọng lại qua căn phòng, kèm theo tiếng thở của một con vật to lớn.

"Trở lại chỗ cửa sổ, nhanh hết mức cậu có thể." Emma khẽ rít lên, và chúng tôi lách ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình.

tôi cố chạy nhưng trượt vào một vũng nước. Tôi chộp lấy thứ gần tầm mắt nhất, và tình cờ đó lại là tấm vải phủ món đồ to lớn chúng tôi vừa nấp đằng sau lúc nãy. Tấm vải trượt đi, để lộ ra thêm một tủ trưng bày nữa cùng một tiếng xoẹt! Thật vang vọng, làm tôi ngã bịch xuống sàn rất một Đống vải rúm ró.

Khi ngước mắt nhìn lên, thứ đầu tiên tôi thấy là một cô gái - không phải Emma, vốn đang đứng phía trên tôi, mà ở sau cô, bên trong tủ trưng bày, phía sau lớp kính. Cô gái có một khuôn mặt thiên thần hoàn hảo, mặc váy viền đăng ten với một cái nơ bướm cài trên mái tóc, và cô gái nhìn vô hồn vào hư không với một khuôn mặt cứng đờ bất động của một con người bị lột da đem nhồi.

Tôi rùng mình. Emma quay người lại để nhìn thấy đã khiến tôi rùng mình, và đến lượt cô rùng mình.

Cô kéo tôi đứng dậy và chúng tôi chạy.

* * *

Tôi đã quên hết về người đàn ông đang truy đuổi chúng tôi, về con gấu, về Siberia. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi căn phòng đó, tránh xa cô gái bị nhồi, và xa khỏi nguy cơ Emma và tôi có thể kết thúc như cô gái đó, chết cứng, bị bày sau khung kính. Giờ tôi đã biết tất cả những gì cần biết về gã Bentham này - ông ta là một kẻ sưu tầm quái gở, và tôi tin chắc nếu lật thêm những tấm vải phủ chống bụi ra, chúng tôi sẽ tìm ra thêm những mẫu vật khác như cô gái kia.

Chúng tôi cuống cuồng chạy vòng qua một góc ngoặt chỉ để thấy lừng lững trước mặt một đống toàn lông và móng vuốt cao ba mét. Chúng tôi hét lên, cố dừng chạy khi đã quá muộn, và trượt dồn cả đống lại dưới chân con gấu. Chúng tôi co ro ở đó, chờ chết. Hơi thở nóng hổi, nặng mùi phả ra phía trên chúng tôi. Thứ gì đó ướt và ram rát quẹt vào bên mặt tôi.

Tôi đang bị một con gấu liếm. Tôi đang bị một con gấu liếm, và ai đó đang bật cười.

"Bình tĩnh đi, nó không cắn đâu!" ai đó nói, tôi bỏ tay khỏi mặt thì thấy một cái mũi dài lông lá và đôi mắt to màu nâu nhìn chằm chằm xuống tôi.

Có phải con gấu vừa nói? Chẳng lẽ lưu gấu nói về bản thân chúng ở ngôi thứ ba?

"Tên nó là PT." người nó nói tiếp. " và nó là vệ sĩ của tôi. Nó rất thân thiện, miễn là cô cậu đứng ở đứng bên của tôi. PT, ngồi xuống!"

PT ngồi xuống, rồi bắt đầu liếm chân nó thay vì mặt tôi. tôi quay mé phải khuôn mặt lên, chùi dãi dớt dính trên má, rồi cuối cùng thấy chủ nhân của giọng nói. Đó là một người đàn ông lớn tuổi - một quý ông - và ông ta trưng ra một nụ cười ma mãnh bổ sung trong bộ dạng sát thú của mình: mũ thành cao, gậy chống, găng tay, một cái cổ cồn trắng cao nhô lên của bộ vest sậm màu.

Ông ta hơi cúi người và đưa tay chạm vào vành mũ.

"Myron Bentham, hân hạnh phục vụ."

"Từ từ lùi đi nào." Emma thì thầm vào tai tôi, và chúng tôi cũng đứng dậy và nhích sang bên tránh khỏi tầm với của con gấu. "Chúng tôi không muốn bất cứ rắc rối nào cả, thưa ông. Để chúng tôi đi thì sẽ không ai bị đau cả."

Bentham dang hai cánh tay ra và mỉm cười. "Cô cậu được tự do giờ đi bất cứ lúc nào cô cậu thích. Nhưng như thế thì thật là đáng thất vọng. Cô cậu chỉ vừa mới tới, và chúng ta có rất nhiều thứ để nói với nhau."

"Vậy ư?" tôi nói. "Có lẽ ông có thể bắt đầu bằng việc giải thích về cô gái trong lồng kính đằng kia."

"Và phòng Siberia!" Emma nói.

"Cô cậu đang bực bội, cô cậu đang lạnh và cô cậu ướt. Cô cậu không thích trao đổi tất cả chuyện này bên một ấm trà nóng hơn sao?"

Có đấy, nhưng tôi sẽ không nói ra thế đâu.

" Chúng tôi sẽ không đi đâu với ông hết cho tới khi chúng tôi biết chuyện gì đang diễn ra ở đây." Emma nói.

"Tốt lắm." Bentham đáp, không mảy may để mất chút hài hước nào. "Người mà cô cậu bắt gặp trong Phòng Siberia là trợ lý của tôi - căn phòng đó, như cô cậu hẳn đã đoán ra, dẫn tới một Vòng Thời Gian ở Siberia."

"Nhưng điều đó là không thể." Emma nói. "Siberia cách đây hàng nghìn dặm."

"Ba nghìn bốn trăm tám mươi chín." Ông ta đáp. "Nhưng làm cho việc di chuyển giữa các phòng thời gian trở nên khả thi là công việc của cả đời tôi." ông ta quay sang tôi. "Còn về tủ trưng bày cậu đã kéo mở ra, đó là Sophronia Winstead. Cô ấy là đứa trẻ đặc biệt đầu tiên sinh ra trong Hoàng Gia Anh. Cô bé đã trải qua một cuộc đời vô cùng thi thú, dù có phần bi kịch ở hồi kết. Tôi có đủ loại nhân vật đặc biệt có địa vị ở đây, trong bảo tàng đặc biệt của tôi - những người nổi tiếng và vô danh, những người có tiếng thơm và những người mang tiếng xấu - tôi sẽ rất vui lòng được chỉ cho cô cậu xem bất cứ ai hay tất cả. Tôi không có gì phải giấu cả."

" Ông ta là một kẻ tâm thần." Tôi nói với Emma. "Ông ta chỉ muốn nhồi bông chúng ta và thêm vào bộ sưu tập của mình thôi."

Bentham phá lên cười ( Có vẻ như thính lực của ông ta rất sắc bén). "Chúng chỉ là các mô hình bằng sáp thôi, chàng trai. Tôi là một nhà sưu tập và bảo tồn, đúng thế - nhưng không sưu tập con người. cậu thực sự nghĩ tôi đợi lâu đến thế để gặp cậu chỉ để moi sạch các thứ bên trong cậu ra rồi khóa cậu lại trong một cái tủ kính à?"

"Tôi từng nghe thấy những thứ vui còn lập dị hơn." Tôi nói, nghĩ tới Enoch và đội quân người đất của cậu ta. "Ông muốn gì ở chúng tôi?"

"Lúc nào việc ấy." Ông ta nói. " Hãy để cô cậu được sưởi ấm và hông khô trước đã. Sau đó là trà. Sau đó..."

" Tôi không có ý thô lỗ." Emma cắt ngang vào. "Nhưng chúng tôi đã dành quá nhiều thời gian ở đây

rồi. Các bạn của chúng tôi..."

"Đều đang ổn cả, vào thời điểm này." Bentham nói. "Tôi đã tìm hiểu vấn đề này, và họ chưa phải cận kề phút chót như cô cậu hình dung đâu."

"Làm thế nào ông biết được."

Emma hối hả nói. " Ý ông là sao, vẫn chưa cận kề..."

" Ý ông nói tìm hiểu về chuyện đó là sao?" tôi nói, chen giọng vào át giọng cô.

"Lúc nào việc ấy." Bentham nhắc lại. "Tôi biết chuyện đó khó khăn, những cô cậu cần kiên nhẫn. Có quá nhiều điều để nói ra tất cả một lúc, và ở một trạng thái thật đáng buồn." ông ta duỗi một cánh tay về phía chúng tôi. "Nhìn xem. Cô cậu đang run rẩy kìa."

"Được rồi." Tôi nói. " Chúng ta đi uống trà nào."

"Hay lắm." Bentham nói. Ông ta khua cây gậy hai vòng trên sàn. "PT, lại đây."

Con gấu gầm gừ như thể tán thưởng, đứng trên hai chân sau và bước đi - núng nính lắc lư như một kẻ béo ú với đôi chân lặc lè - tới nơi Bentham đang đứng. Tới bên ông ta, con vật cúi xuống và nhấc ông ta lên không, mang ông ta đi như một đứa trẻ, một bàn chân đỡ sau lưng ông ta, một bàn chân nữa đỡ hai chân ông ta.

"Tôi biết đây là một cách di chuyển không mấy thông dụng." Bentham nói từ trên bờ vai lông lá của PT. "Nhưng tôi làm quen với nó dễ dàng." ông ta giơ cây gậy chỉ về phía trước họ và nói. "PT, thư viện."

Emma và tôi kinh ngạc quan sát trong khi PT bắt đầu bước đi, mang theo ông Bentham.

Có phải ngày nào người ta cũng thấy chuyện này đâu. Tôi nghĩ. Điều này đúng cho phần lớn những gì tôi đã thấy ngày hôm đó.

"PT, dừng lại!" Bentham ra lệnh.

Con gấu dừng lại. Bentham vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi.

"Cô cậu đi chứ?"

Chúng tôi đang đứng ngây người ra nhìn chằm chằm.

"Xin lỗi." Emma nói, và Chúng tôi chạy đuổi theo ông ta.

* * *

Chúng tôi lần bước qua mê cung theo sau Bentham và con gấu của ông ta.

"Con gấu của ông có phải gấu đặc biệt không?" Tôi hỏi.

"Phải, nó là con gấu xồm." Bentham nói, đồng thời xoa vai PT đầy trìu mến. "Chúng là người đồng hành ưa thích của các Chủ Vòng Thời Gian ở Nga và Phần Lan, và thuần hóa gấu xồm là một ngày lâu đời được nể trọng trong cộng đồng người đặc biệt ở đó. Chúng tôi mạnh mẽ để đánh nuôi một con hồn rỗng, nhưng không đủ dịu dàng để trông nom một đứa trẻ, chúng còn ấm hơn những cái chăn điện vào các tối mùa đông, và chúng là những vệ sĩ đáng gờm, như cô cậu sẽ t