← Quay lại trang sách

Chương 8 00:00:00

Thoạt tiên, màn sương giăng khắp bốn bề khiến cô không nhìn thấy gì, rồi dần dần, hai hàng cột xuất hiện ở hai bên trái phải của cô. Cô đang đứng trên một lối đi kiểu hành lang có cột chống. Những cây cột màu xám nhợt, điểm xuyết những đốm xanh sáng rực. Làn sương mù hơi nước tan đi như thể những linh hồn không muốn bị ai trông thấy, và một hình bóng lờ mờ hiện ra.

Một khối rắn, hình chữ nhật.

Hình bóng của một tòa nhà. Quy mô tương đương một nhà thờ hoặc siêu thị nhỏ. Mặt tiền làm từ đá cùng màu với hai hàng cột chống, ở giữa là một cánh cửa gỗ lớn, phần mái toát lên vẻ đồ sộ với những chi tiết trang trí cầu kỳ và một chiếc đồng hồ nom thật hoành tráng treo ở đầu hồi phía trước nhà, những chữ số La Mã trên mặt đồng hồ được sơn màu đen, mấy cây kim đang chỉ đúng nửa đêm. Ngự trên bức tường ở mặt tiền là những ô cửa sổ uốn vòm cao vút tối sẫm với khung viền ốp gạch, mỗi ô cách nhau một khoảng đều chằn chặn. Lúc mới nhìn qua cô tưởng chỉ có bốn cái cửa sổ, nhưng rồi lát sau lại thấy rõ ràng là năm. Cô nghĩ vừa nãy chắc mình đếm nhầm.

Ngó quanh không thấy còn gì khác, hơn nữa cũng chẳng biết đi đâu, Nora dè dặt tiến về phía ngôi nhà.

Cô liếc dãy số điện tử trên đồng hồ đeo tay của mình.

00:00:00

Nửa đêm, đúng như chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ.

Cô chờ nó nhảy sang giây tiếp theo, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Ngay cả khi cô tiến lại gần hơn, ngay cả khi cô đẩy mở cánh cửa gỗ, ngay cả khi cô bước vào bên trong, dãy số vẫn không hề thay đổi. Hoặc đồng hồ của cô có vấn đề, hoặc thời gian có vấn đề. Xem tình hình này thì có thể là cả hai.

Sao thế nhỉ? cô băn khoăn. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Biết đâu nơi này có thể mang lại câu trả lời nào đó, cô nghĩ thầm trong lúc đi sâu vào trong. Nơi đây rất sáng sủa, sàn lát đá sáng màu - sắc độ ngả từ vàng nhạt sang nâu lông lạc đà, giống màu giấy cũ - nhưng mấy ô cửa sổ cô vừa nhìn thấy lúc ở ngoài kia thì giờ vào trong lại chẳng biết đã biến đi đằng nào. Trên thực tế, cô mới bước được vài bước thôi mà đã không còn thấy những bức tường quanh mình đâu nữa. Thay vào đó là kệ sách. Những dãy kệ nối tiếp nhau, vươn cao đến tận trần và tỏa ra các hướng từ hành lang cô vừa đi qua. Cô rẽ sang một dãy rồi dừng lại, ngây ra nhìn lượng sách bạt ngàn như thể vô hạn.

Sách la liệt khắp nơi, nằm trên các hàng kệ mỏng manh đến nỗi chẳng khác gì vô hình. Sách ở đây hết thảy đều có màu xanh lá. Muôn vàn sắc xanh lá khác nhau. Vài cuốn tối thẫm như vùng nước đầm lầy, những cuốn khác lại là màu nõn chuối tươi tắn và rực rỡ, xanh biếc màu ngọc lục bảo, xanh rì của bãi cỏ ngày hè.

Và nhân nói tới bãi cỏ ngày hè: những cuốn sách trông thì có vẻ đã cũ, nhưng bầu không khí ở thư viện lại tươi mát và trong lành. Nơi đây thoảng mùi hương của cỏ cây xanh mướt, của thiên nhiên thoáng đãng, chứ không phải mùi ẩm mốc của những pho sách cổ.

Những cái kệ có vẻ đúng là trải dài bất tận, thẳng tắp chạy về phía chân trời xa, hệt như các đường kẻ trong bài vẽ phối cảnh một điểm tụ của môn mỹ thuật ở trường, chỉ bị cắt ngang bởi những lối đi đó đây.

Cô chọn ngẫu nhiên một lối đi rồi tiến về phía ấy. Khi tới chỗ ngoặt, cô rẽ trái và thấy mình bị lạc. Cô loay hoay tìm cách trở lại nhưng chẳng có tấm biển nào chỉ dẫn lối ra. Cô cố quay lại về phía lối vào nhưng không thể.

Cuối cùng, Nora buộc phải thừa nhận rằng cô sẽ chẳng tìm được lối ra.

“Thật là quái lạ,” cô tự nhủ, hy vọng tìm được chút bình tâm trong giọng nói của chính mình. “Hết sức quái lạ.”

Nora dừng bước, tiến lại gần mấy cuốn sách.

Trên gáy sách không có cả tựa đề lẫn tên tác giả. Ngoài các sắc độ của màu xanh, những cuốn sách trong thư viện này chỉ khác nhau ở một điểm nữa là kích thước: chiều cao thì tương đương, nhưng độ dày lại khá đa dạng. Vài cuốn có gáy khoảng năm xentimét, nhiều cuốn khác lại mỏng hơn đáng kể. Một, hai cuốn thậm chí chỉ bằng tập sách quảng bá là cùng.

Cô đưa tay rút lấy một cuốn dày cỡ trung bình có màu ô liu hơi xỉn. Trông sách có chút bám bụi và sờn cũ.

Còn chưa kịp rút hẳn cuốn sách ra thì cô chợt nghe thấy một giọng nói cất lên sau lưng và lập tức lùi phắt lại.

“Cẩn thận,” giọng nói đó bảo.

Và Nora quay lại để xem người vừa xuất hiện là ai.