← Quay lại trang sách

Chương 9 Người thủ thư

“Xin cháu. Cháu phải cẩn thận đấy.”

Người phụ nữ kia cứ như thể hiện ra từ hư không. Trang phục lịch sự, mái tóc bạc cắt ngắn và áo len cổ lọ màu xanh rêu. Khoảng sáu mươi tuổi, nếu Nora buộc phải đoán.

“Bà là ai ạ?”

Nhưng chưa nói dứt lời, cô nhận ra mình đã biết đáp án.

“Ta là thủ thư,” người phụ nữ đáp một cách bí hiểm. “Chính là vậy đó.”

Khuôn mặt bà toát lên nét đôn hậu nhưng cũng ngời vẻ thông tuệ và nghiêm nghị. Bà vẫn giữ mái tóc bạc cắt ngắn quen thuộc, gương mặt vẫn hệt như trong trí nhớ của Nora.

Bởi lẽ đang đứng ngay trước mặt cô là người thủ thư của ngôi trường ngày xưa.

“Bà Elm.”

Bà Elm khẽ mỉm cười. “Chắc thế.”

Nora vẫn nhớ những chiều mưa ngồi đánh cờ năm nào.

Cô vẫn nhớ cái ngày bố cô mất, khi bà Elm dịu dàng báo tin cho cô trong thư viện. Bố cô đột ngột qua đời do đau tim lúc đang ở trên sân bóng bầu dục của một trường nội trú nam, nơi ông giảng dạy. Cô chết lặng suốt nửa giờ, thẫn thờ nhìn ván cờ vẫn còn dang dở. Mới đầu, thực tế ấy chỉ đơn giản là quá to tát, vượt quá khả năng nhận thức của cô, nhưng rồi nó đột ngột xô thẳng vào cô từ bên sườn, đẩy cô ra khỏi lối mòn quen. Cô siết chặt lấy bà Elm, úp mặt vào chiếc áo cổ lọ của bà mà khóc cho tới khi da mặt cô đỏ rát do sự cộng hưởng của nước mắt và ma sát trên lớp vải len nhân tạo.

Bà Elm ôm cô trong tay, âu yếm vuốt tóc cô như thể cô là một đứa trẻ, không thủ thỉ những câu từ sáo mòn, những lời an ủi lấy lệ hay bất cứ điều gì khác ngoài nỗi lo lắng dành cho cô. Cô vẫn còn nhớ giọng bà khi bà nói với cô rằng: “Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, Nora ạ. Sẽ ổn cả thôi cháu”.

Hơn một tiếng sau mẹ Nora mới đến đón cô, anh trai cô ngồi trên băng ghế sau, đờ đẫn vì phê cần. Nora ngồi ở ghế trước cạnh người mẹ run rẩy câm lặng, nói với mẹ rằng cô yêu mẹ, nhưng đáp lại cô chỉ là sự câm lặng.

“Chỗ này là chỗ nào thế ạ? Cháu đang ở đâu vậy?”

Bà Elm nở nụ cười rất mực trang nghiêm. “Một thư viện, tất nhiên rồi.”

“Nơi này không phải thư viện của trường. Và chẳng có lối ra nào cả. Cháu đã chết chưa? Đây là kiếp sau ạ?”

“Không hẳn,” bà Elm đáp.

“Cháu chẳng hiểu gì cả.”

“Vậy hãy để ta giải thích.”