Chương 38 Danh tiếng
Cô đang mồ hôi nhễ nhại. Đó là điều đầu tiên Nora nhận thấy. Adrenalin rần rần chạy trong huyết mạch, bộ trang phục đang mặc dính vào da cô. Quanh cô có một nhóm nhỏ tụ tập, vài người trong đó cầm đàn ghi ta. Cô nghe thấy tiếng ồn ào. Một biển người hò reo vang dội, tiếng hô của đám đông dần hòa chung một nhịp và bắt đầu định hình. Biến thành tiếng hát cổ động.
Trước mặt cô có một phụ nữ đang dùng khăn bông lau mặt cho cô.
“Cảm ơn nhé,” Nora nói và mỉm cười.
Cô ta giật nẩy, như thể vừa nghe thấy tiếng nói của một vị thần.
Cô nhận ra người đàn ông đang cầm dùi trống. Đó là Ravi. Anh ta nhuộm tóc màu bạch kim, khoác áo vét màu chàm cắt may chỉn chu, bên trong không mặc sơ mi mà phơi ra bộ ngực trần. Nhìn anh ta khác một trời một vực với cái người mới hôm qua thôi còn đứng coi cọp tạp chí âm nhạc trong sạp báo ở Bedford, hoặc anh chàng trông như doanh nhân trong bộ com lê xanh ngồi xem cô trình bày bài diễn thuyết thảm họa ở khách sạn InterContinental.
“Ravi,” cô nói, “trông anh tuyệt lắm!”
“Hả?”
Âm thanh huyên náo khiến anh ta không thể nghe thấy cô nói gì, nhưng giờ cô lại có điều khác muốn được biết.
“Joe đâu?” cô hỏi, gần như hét lên.
Trong giây lát Ravi tỏ ra ngơ ngác, hoặc là sợ sệt, và Nora chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin tức hãi hùng nào đó. Nhưng không có gì xảy ra cả.
“Chắc vẫn như mọi khi. Xun xoe với đám báo chí nước ngoài.”
Nora không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dường như anh trai cô vẫn là thành viên của ban nhạc nhưng không còn cùng họ biểu diễn trên sân khấu. Và nếu anh không còn tham gia thì lý do anh rời ban nhạc, dù là gì đi nữa, cũng chưa đến mức khiến anh dứt áo ra đi hẳn. Từ điều Ravi nói cộng với cách nói của anh ta, cô đoán Joe vẫn gắn bó sâu sắc với cả đội. Nhưng Ella thì không thấy đâu. Chơi bass là một người đàn ông lực lưỡng, người xăm trổ, đầu cạo trọc. Cô muốn hỏi kỹ hơn nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc thích hợp.
Ravi khoát tay ra hiệu về phía thứ mà giờ Nora mới thấy là một sân khấu cực lớn.
Cô bị choáng ngợp. Không biết cảm xúc trong cô lúc này là gì nữa.
“Đến màn bis rồi đấy,” Ravi nói.
Nora suy nghĩ rất lung. Đã lâu lắm rồi cô không trình diễn bất cứ thứ gì. Mà kể cả hồi còn đi hát cô cũng chỉ đứng trước đám đông tầm mười hai con người chẳng có vẻ gì là hứng thú, dưới tầng hầm của một quán rượu.
Ravi nhoài người sang. “Không sao chứ, Nora?”
Nghe có vẻ hơi gắt. Cái cách anh ta gọi tên cô dường như chất chứa cùng một nỗi oán ghét cô đã nhận thấy khi vô tình chạm mặt anh ta ngày hôm qua, trong một cuộc đời rất khác.
“Không sao,” cô nói, giờ phải hét lớn. “Dĩ nhiên. Chỉ là… tôi không biết chúng ta nên chơi bài bis nào.”
Ravi nhún vai. “Thì cứ như mọi khi thôi.”
“Hừm. Ừ. Phải.” Đầu Nora căng ra suy nghĩ. Cô đưa mắt nhìn sân khấu. Cô trông thấy một màn hình video khổng lồ với hai chữ MÊ CUNG nhấp nháy và xoay tít, hướng về phía đám đông đang hò reo vang dậy. Chà , cô thầm nghĩ. Bọn mình cũng khủng đấy. Khủng thật sự, tầm cỡ sân vận động. Cô nhìn thấy cây đàn oóc và cái ghế cô đã ngồi. Các thành viên khác cô không biết tên cũng sắp trở lại sân khấu.
“Mà chúng ta đang ở đâu ấy nhỉ?” cô hỏi, cố át đi tiếng ồn. “Đầu tôi tự nhiên rỗng tuếch.”
Anh chàng đô con trọc đầu chơi bass trả lời: “São Paulo.”
“Ta đang ở Brazil á?”
Bọn họ nhìn cô như nhìn người mất trí.
“Cô đã ở đâu suốt bốn ngày qua thế?”
“‘Bầu trời tuyệt mỹ’,” Nora nói và nhận ra rằng có thể mình vẫn còn thuộc kha khá lời. “Chơi bài đó nhé.”
“ Lại nữa sao?” Ravi bật cười, khuôn mặt bóng nhẫy mồ hôi. “Vừa mới chơi cách đây mười phút mà.”
“Được rồi. Nghe này,” Nora nói, giờ cô phải hét lớn để át đi tiếng đám đông hô hào đòi bài bis . “Tôi đang tính chúng ta làm điều gì đó khác. Một chút biến tấu. Liệu có thể chơi một bài khác với mọi khi không.”
“Phải là ‘Tiếng tru’,” một thành viên khác của ban nhạc nói. Trên vai cô ta quàng dây đeo của cây ghi ta lead có màu xanh ngọc. “Chúng ta luôn chơi ‘Tiếng tru’.”
Cả đời Nora chưa nghe nói đến “Tiếng tru” bao giờ.
“Ừ, tôi biết rồi,” cô xạo, “nhưng hãy phá cách đi. Hãy làm điều gì đó mà khán giả không lường trước. Khiến họ phải bất ngờ.”
“Cô nghĩ cao xa quá đấy, Nora,” Ravi nói.
“Tôi chẳng còn nghĩ được theo kiểu nào khác cả.”
Ravi nhún vai. “Vậy giờ tính sao?”
Nora cố vắt óc suy nghĩ. Cô nhớ đến Ash với tuyển tập nhạc Simon & Garfunkel dành cho đàn ghi ta của anh. “Chơi ‘Bridge over troubled water’ nhé.”
Ravi tỏ vẻ hồ nghi. “Cái gì?”
“Tôi nghĩ ta nên chọn bài đó. Khán giả sẽ ngạc nhiên cho xem.”
“Tôi thích bài đó lắm,” thành viên nữ nói. “Và cũng thuộc nữa.”
“Bài đó ai mà chả thuộc, Imani,” Ravi nói như gạt đi.
“Chính xác,” Nora đáp, cố gắng thể hiện phong thái của một ngôi sao nhạc rock, “cùng chơi thôi nào.”