← Quay lại trang sách

Chương 39 Sông Ngân

Nora bước ra sân khấu.

Thoạt tiên, cô không trông thấy những gương mặt bởi đèn chiếu đang rọi về phía cô, và mọi thứ nằm bên ngoài quầng sáng chói lóa đó đều như chìm trong bóng tối. Ngoại trừ những ánh đèn flash máy ảnh và đèn pin của điện thoại tựa dòng sông Ngân đầy mê hoặc.

Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng họ.

Con người, khi tụ họp đông đảo và nhất tề hùa theo một hành động chung nào đó, sẽ không còn là mình nữa. Tiếng gầm đồng thanh vang dội khiến cô liên tưởng đến một loài động vật hoàn toàn khác. Ban đầu quả có hơi đáng sợ, như thể cô là dũng sĩ Hercules đối mặt với quái vật trăm đầu Hydra đang lăm le giết mình, nhưng tiếng gầm này là tiếng gầm cổ vũ, và sức mạnh tỏa ra từ đó như tiếp thêm sinh lực cho cô.

Vào khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra mình có khả năng làm được nhiều hơn hẳn so với những gì cô từng biết.