← Quay lại trang sách

Chương 42 Một khay bánh mật

Thật khó lòng tưởng tượng được rằng cuộc đời này song song tồn tại cùng những cuộc đời khác trong thế giới đa vũ trụ, hệt như một nốt nhạc trong chuỗi hợp âm.

Nora gần như không thể tin nổi khi ở cuộc đời nọ cô phải chật vật lắm mới trả được tiền thuê nhà, còn ở đây cô lại có thể khiến những con người từ khắp nơi trên thế giới trở nên phấn khích đến nhường này.

Mấy fan hâm mộ vừa nãy quay cảnh chiếc xe về khách sạn thì giờ đang tập trung chờ xin chữ ký. Họ có vẻ không quan tâm lắm đến các thành viên khác của ban nhạc mà chỉ háo hức mong được tương tác với Nora.

Cô đưa mắt quan sát một người trong số họ khi bước trên lối đi rải sỏi để tới chỗ các fan. Cô gái ấy xăm trổ, mặc trang phục trông như thiếu nữ tự do phóng túng thập niên 1920 vô tình bị cuốn vào phiên bản cyberpunk của một cuộc chiến hậu tận thế. Mái tóc cô tạo kiểu y như Nora, đến dải tóc trắng cũng giống hệt.

“Nora! Noraaaah! Chào chị! Bọn em yêu chị lắm, nữ hoàng ạ! Cảm ơn chị đã tới Brazil! Chị đỉnh hết biết!” Thế rồi cả nhóm đồng thanh hô vang: “Nora! Nora! Nora!”

Khi cô ký tặng họ bằng nét chữ nguệch ngoạc trông chẳng luận ra được gì, một cậu thanh niên tuổi ngoài hai mươi cởi cái áo phông đang mặc ra và xin cô ký lên vai cậu.

“Để xăm theo đấy,” cậu nói.

“Thật sao?” cô hỏi và viết tên mình lên người cậu thanh niên.

“Đây là điểm sáng của đời em đấy,” cậu hào hứng nói. “Em tên Francisco.”

Nora tự hỏi sao việc cô viết lên da cậu ta bằng bút dạ lại có thể là điểm sáng trong đời cậu được.

“Chị đã cứu rỗi cuộc đời em. ‘Bầu trời tuyệt mỹ’ đã cứu em. Ca khúc đó chứa đựng thông điệp vô cùng mạnh mẽ.”

“Ồ. Chà. ‘Bầu trời tuyệt mỹ’? Cậu biết ‘Bầu trời tuyệt mỹ’ à?”

Cậu fan phá lên cười như nắc nẻ. “Chị vui tính dễ sợ! Em tôn chị làm thần tượng là vì thế đấy. Em yêu chị nhiều lắm! Em có biết ‘Bầu trời tuyệt mỹ’ không ư? Thật là hài hước!”

Nora không biết phải nói gì nữa. Bài hát mộc mạc cô viết năm mười chín tuổi, khi còn học đại học ở Bristol, đã làm thay đổi cuộc đời một con người ở tận Brazil. Cô thấy choáng ngợp.

Rõ ràng đây là cuộc đời dành cho cô. Chắc có lẽ cô sẽ không quay lại thư viện nữa. Cô chịu được việc người ta tôn sùng mình. Như thế tốt hơn nhiều so với ở Bedford, ngồi trên xe buýt số 77, ngâm nga những giai điệu buồn bên cửa sổ.

Cô tạo dáng để chụp ảnh tự sướng.

Một cô gái trẻ trông như sắp khóc đến nơi. Cô cầm một bức ảnh lớn chụp cảnh Nora đang hôn Ryan Bailey.

“Em đã rất đau lòng khi chị chia tay anh ấy!”

“Chị biết, đúng là đáng tiếc thật. Nhưng chuyện phải thế. Nó giống như một… đường cong học tập thôi mà.”

Joanna tới bên cô, nhẹ nhàng dẫn cô quay lại khách sạn.

Khi Nora đặt chân vào tiền sảnh trang nhã thoang thoảng hương hoa nhài (cẩm thạch, đèn chùm, hoa trang trí), cô thấy những thành viên khác trong ban nhạc đã tụ tập ở quầy bar. Nhưng anh cô đâu nhỉ? Có thể anh ấy vẫn đang xun xoe với đám báo chí ở nơi nào đó khác.

Tiến về phía quầy bar, cô chợt nhận thấy mọi người xung quanh, từ người giữ cửa, lễ tân đến khách khứa, đều đang nhìn mình.

Cuối cùng, khi Nora đang định tranh thủ cơ hội để hỏi xem anh trai cô đâu thì Joanna đã ra hiệu về phía một người đàn ông mặc áo phông với hai từ MÊ CUNG in bằng kiểu chữ mô phỏng kiểu thường dùng trong phim khoa học viễn tưởng. Anh ta có lẽ đã ngoài bốn mươi, bộ râu điểm bạc và mái tóc thưa thớt, nhưng lại có vẻ bị khớp trước sự xuất hiện của Nora. Anh ta khẽ cúi chào khi bắt tay cô.

“Tôi là Marcelo,” anh ta nói. “Cảm ơn cô đã nhận lời tham gia cuộc phỏng vấn.”

Nora nhận thấy người đàn ông đứng sau lưng Marcelo - trẻ hơn, bấm khuyên, xăm mình, với nụ cười tươi rói trên môi - đang cầm thiết bị ghi âm.

“Chúng tôi đã đặt trước một chỗ yên tĩnh tại quầy bar,” Joanna nói. “Nhưng ở đó lại có… người. Tôi nghĩ ta tiến hành trong phòng của Nora thì tốt hơn.”

“Được,” Marcelo nói. “Được, được.”

Trong lúc cả ba tiến về phía thang máy, Nora ngoái lại quầy bar và trông thấy các thành viên khác. “Này, hay là anh cũng phỏng vấn những người khác luôn đi?” cô nói với Marcelo. “Họ sẽ nhớ được nhiều chuyện hơn tôi. Rất nhiều chuyện.”

Marcelo mỉm cười, lắc đầu và nhã nhặn đáp, “Tôi nghĩ như thế này sẽ tốt hơn…”

“À, vâng,” cô nói.

Mọi cặp mắt đều hướng về phía họ trong lúc ba người đứng chờ thang máy. Joanna nghiêng người sang phía Nora.

“Em không sao chứ?”

“Dĩ nhiên. Em ổn. Sao chị hỏi thế?”

“Chị không biết nữa. Chỉ là tối nay em có vẻ gì đó khang khác.”

“Khác thế nào ạ?”

“Chỉ… đơn giản là khác thôi.”

Lúc bước vào thang máy, Joanna nhắn một phụ nữ, người mà Nora nhớ đã đi cùng xe với mình, bảo quầy bar chuẩn bị đồ uống: hai bia cho đội làm podcast, một nước khoáng có ga cho Nora và một caipirinha cho chị ta.

“Sau đó mang lên phòng nhé, Maya.”

Có lẽ ở cuộc đời này mình kiêng rượu, Nora thầm nghĩ khi ra khỏi thang máy và đi trên tấm thảm êm dày màu hồng cam để về phòng riêng.

Khi bước vào, cô cố tỏ ra như thể điều này là hoàn toàn bình thường. Một căn phòng khổng lồ dẫn sang một phòng khổng lồ khác, thông với một phòng tắm cũng khổng lồ. Tại đây có một bó hoa vĩ đại dành tặng cô kèm theo tấm thiệp có chữ ký của quản lý khách sạn.

Cô cố kiềm chế để không oa lên một tiếng khi đưa mắt quan sát nội thất xa hoa, những tấm rèm thướt tha từ trần rủ xuống tận sàn, chiếc giường trắng sạch tinh tươm rộng ngang cánh đồng, ti vi hoành tráng trông như rạp phim mini, rượu sâm panh ngâm trong xô đá, một chiếc khay bạc đầy ụ “Bánh mật ong Brazil” theo như những gì ghi trên tấm thiệp.

“Chắc em không dùng những món này đâu nhỉ,” Joanna nói, nhón lấy một chiếc bánh trên khay. “Giờ em đang theo kế hoạch mới. Harley dặn chị phải để mắt đến em.”

Nora nhìn Joanna ăn bánh mà lòng thầm tự hỏi kế hoạch đó có thể tốt đẹp đến đâu được nếu như không cho phép người ta thưởng thức một món trông quá ư ngon lành như bánh mật ong Brazil. Cô chẳng biết Harley là ai, chỉ biết rằng cô không thích người đó.

“Mà này, báo để em biết… đám cháy ở LA vẫn tiếp diễn, một nửa số dân ở Calabasas đã được đưa đi sơ tán, nhưng hy vọng lửa sẽ không lên tới chỗ em…”

Nora không rõ cô nên cảm thấy sung sướng khi biết tin mình có nhà riêng ở LA hay lo lắng vì nơi đó sắp bốc cháy.

Hai nhà sản xuất podcast người Brazil dành ra ít phút để bố trí thiết bị. Nora thả mình xuống chiếc sofa to tướng ở phòng khách trong lúc Joanna vừa đưa ngón tay tỉa tót rất mực chỉn chu lên lau vụn bánh xấu xí bám quanh miệng, vừa giải thích với cô rằng chương trình podcast âm nhạc mang tên O Som của họ nổi tiếng nhất ở Brazil.

“Đối tượng thính giả cực kỳ đa dạng,” Joanna hớn hở. “Lượng người theo dõi cao kỷ lục. Nhận lời tham gia là hoàn toàn đúng đắn.”

Vậy là chị ta ngồi đó theo dõi, trông hệt như con diều hâu mẹ, khi podcast bắt đầu.